Nhìn Cô Ta, Nhớ...
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
Bên ngoài phòng cấp cứu, bà Thẩm Uyển quay về phía Lục Dục Thần chất vấn.
" Cháu...tại sao cháu không thể theo Huyên Nhi? Chẳng qua là một câu hứa hẹn, cháu dỗ dành nó cũng được aa... Dục Thần, không phải trước kia cháu rất thích Huyên Nhi, còn muốn cưới nó làm vợ sao? Chẳng lẽ cháu kết hôn là có thể quên Huyên Nhi?"
Thẩm Uyển vẫn luôn cho rằng Lục Dục Thần kết hôn là vì áp lực gia tộc.
Anh cưới cô gái khác cũng là bất đắc dĩ, không thật lòng.
Giác quan phụ nữ của Thẩm Uyển cảm thấy cho dù đã kết hôn nhưng trong lòng của Lục Dục Thần vẫn xem con gái của bà ta là nhất.
dù sao con gái bà ta mới là người anh yêu.
Mà Lục phu nhân ở nhà kia chỉ là cưới vì trách nhiệm đối với gia tộc.
" Dục Thần... Sao cháu có thể nhẫn tâm như vậy? Cháu có thể vào thăm Huyên Nhi được không? Một câu nói của cháu còn có tác dụng hơn mười câu chúng tôi nói. Huyên Nhi nghe lời cháu lắm....Cháu...cháu..."
Nói xong, Thẩm Uyển khóc không thành tiếng.
Bà ta là bà chủ của cố gia, từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng cầu xin ai như vậy.
Nhưng vì con gái của mình, Thẩm Uyên vẫn cố chịu đựng.
Lục Dục Thần ghét nhất là nước mắt của phụ nữ, lớn nhỏ trong cố gia đều khóc kiến cho anh bực bội.
Đang chuẩn bị hất tay của cố phu nhân, lại thấy mắt của bà ta khóc đến sưng đỏ, trong lòng không khỏi cảm động.
Mày nhăn đã chậm rãi dãn ra.
" Cố phu nhân, Huyên Nhi đã là người trưởng thành, nàng có chính kiến riêng của mình."
Lục Dục Thân cảm thấy mình điên rồ, thấy cố phu nhân mà hai mắt nháy nháy trong đầu bỗng hiện ra đôi mắt một cô gái kia.
Có lẽ bởi vậy, anh không thể nổi giận được.
Cố Tông Hàm thấy Lục Dục Thần tức giận cũng cảm thấy mẹ đã làm quá trớn, đứng lên dìu Thẩm Uyển.
"Lục gia, tìm lại được Huyên Nhi, mẹ ta cực kì cưng chiều em. Nhất thời lo lắng quá, nếu có điều gì không phải thì anh đừng để bụng."
Gia thế của Cố gia cũng không kém gì Lục gia.
Nhưng thấy vừa rồi Cố phu nhân nói hơi quá.
Cố Tống Hàm là con trai trưởng của Cố gia, thay mẹ xin lỗi.
" Đừng ngại." Lục Dục Thần đẩy tay, không nhìn bà cố như thế nữa.
Nhất thời xấu hổ.
Cố Tống Hàm tưởng Lục Dục Thần vẫn còn đang tức giận, đang chuẩn bị nói tiếp, bỗng cửa phòng cấp cứu mở ra.
" Lục tiên sinh, phu nhân... bác sĩ bảo ta đi thông báo với mọi người, bệnh nhân cần được sự đồng ý để thực hiện ca mổ, hiện đang hôn mê."
Thẩm Uyển nghe y tá nói, cảm động nắm tay đứa con trai, " thật tốt quá...Huyên Nhi... thật tốt quá...em thật hiểu chuyện..."
Lục Dục Thần mặt vẫn không biểu cảm, chỉ gật đầu, ung dung ngồi vào một bên.
Nếu không phải do Cố Huyên Nhi đang chuẩn bị mổ, anh sẽ lập tức trở về nước Trung Quốc.
Nhưng hiện tại...
Nghĩ đến điều kiện trước khi vào phòng mổ của cô ta.
Trên khuôn mặt anh toát lên vẻ lạnh lùng.
Xem ra còn phải tiếp tục ở lại nước M thêm một thời gian nữa.
Ở Trung Quốc, Đường Tâm Lạc cuối cùng cũng thuyết phục được Việt Trạch đóng vai chính trong " sủng phi thượng vị ký".
Có thể thuyết phục Việt Trạch đóng vai chính là một tin tức đáng để vui mừng.
Chỉ là Đường Tâm Lạc không nghĩ tới điều kiện để Việt Trạch đồng ý đóng phim "Sủng phi thượng vị ký" sẽ đơn giản nhưng lại kì quái như vậy.
" Mười ngày liên tục đến nhà nấu mì cho tôi ăn, tôi sẽ đồng ý với cô."
Sau khi ăn xong bát mì cô nấu, Việt Trạch dựa vào cạnh bàn, nói tùy ý.
" Cháu...tại sao cháu không thể theo Huyên Nhi? Chẳng qua là một câu hứa hẹn, cháu dỗ dành nó cũng được aa... Dục Thần, không phải trước kia cháu rất thích Huyên Nhi, còn muốn cưới nó làm vợ sao? Chẳng lẽ cháu kết hôn là có thể quên Huyên Nhi?"
Thẩm Uyển vẫn luôn cho rằng Lục Dục Thần kết hôn là vì áp lực gia tộc.
Anh cưới cô gái khác cũng là bất đắc dĩ, không thật lòng.
Giác quan phụ nữ của Thẩm Uyển cảm thấy cho dù đã kết hôn nhưng trong lòng của Lục Dục Thần vẫn xem con gái của bà ta là nhất.
dù sao con gái bà ta mới là người anh yêu.
Mà Lục phu nhân ở nhà kia chỉ là cưới vì trách nhiệm đối với gia tộc.
" Dục Thần... Sao cháu có thể nhẫn tâm như vậy? Cháu có thể vào thăm Huyên Nhi được không? Một câu nói của cháu còn có tác dụng hơn mười câu chúng tôi nói. Huyên Nhi nghe lời cháu lắm....Cháu...cháu..."
Nói xong, Thẩm Uyển khóc không thành tiếng.
Bà ta là bà chủ của cố gia, từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng cầu xin ai như vậy.
Nhưng vì con gái của mình, Thẩm Uyên vẫn cố chịu đựng.
Lục Dục Thần ghét nhất là nước mắt của phụ nữ, lớn nhỏ trong cố gia đều khóc kiến cho anh bực bội.
Đang chuẩn bị hất tay của cố phu nhân, lại thấy mắt của bà ta khóc đến sưng đỏ, trong lòng không khỏi cảm động.
Mày nhăn đã chậm rãi dãn ra.
" Cố phu nhân, Huyên Nhi đã là người trưởng thành, nàng có chính kiến riêng của mình."
Lục Dục Thân cảm thấy mình điên rồ, thấy cố phu nhân mà hai mắt nháy nháy trong đầu bỗng hiện ra đôi mắt một cô gái kia.
Có lẽ bởi vậy, anh không thể nổi giận được.
Cố Tông Hàm thấy Lục Dục Thần tức giận cũng cảm thấy mẹ đã làm quá trớn, đứng lên dìu Thẩm Uyển.
"Lục gia, tìm lại được Huyên Nhi, mẹ ta cực kì cưng chiều em. Nhất thời lo lắng quá, nếu có điều gì không phải thì anh đừng để bụng."
Gia thế của Cố gia cũng không kém gì Lục gia.
Nhưng thấy vừa rồi Cố phu nhân nói hơi quá.
Cố Tống Hàm là con trai trưởng của Cố gia, thay mẹ xin lỗi.
" Đừng ngại." Lục Dục Thần đẩy tay, không nhìn bà cố như thế nữa.
Nhất thời xấu hổ.
Cố Tống Hàm tưởng Lục Dục Thần vẫn còn đang tức giận, đang chuẩn bị nói tiếp, bỗng cửa phòng cấp cứu mở ra.
" Lục tiên sinh, phu nhân... bác sĩ bảo ta đi thông báo với mọi người, bệnh nhân cần được sự đồng ý để thực hiện ca mổ, hiện đang hôn mê."
Thẩm Uyển nghe y tá nói, cảm động nắm tay đứa con trai, " thật tốt quá...Huyên Nhi... thật tốt quá...em thật hiểu chuyện..."
Lục Dục Thần mặt vẫn không biểu cảm, chỉ gật đầu, ung dung ngồi vào một bên.
Nếu không phải do Cố Huyên Nhi đang chuẩn bị mổ, anh sẽ lập tức trở về nước Trung Quốc.
Nhưng hiện tại...
Nghĩ đến điều kiện trước khi vào phòng mổ của cô ta.
Trên khuôn mặt anh toát lên vẻ lạnh lùng.
Xem ra còn phải tiếp tục ở lại nước M thêm một thời gian nữa.
Ở Trung Quốc, Đường Tâm Lạc cuối cùng cũng thuyết phục được Việt Trạch đóng vai chính trong " sủng phi thượng vị ký".
Có thể thuyết phục Việt Trạch đóng vai chính là một tin tức đáng để vui mừng.
Chỉ là Đường Tâm Lạc không nghĩ tới điều kiện để Việt Trạch đồng ý đóng phim "Sủng phi thượng vị ký" sẽ đơn giản nhưng lại kì quái như vậy.
" Mười ngày liên tục đến nhà nấu mì cho tôi ăn, tôi sẽ đồng ý với cô."
Sau khi ăn xong bát mì cô nấu, Việt Trạch dựa vào cạnh bàn, nói tùy ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro