. Nói Cho Anh T...
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
Bởi vì âm thanh của hai người không lớn, cho nên, chỉ có Đường Tâm Lạc và Tô Tình nghe được sơ sơ.
Hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, đều thấy kinh ngạc trong mắt đối phương.
Lúc này Việt Trạch khẽ cười:
"Quả nhiên Lục gia lợi hại như trong lời của người khác, tôi còn tưởng rằng, đã ẩn giấu thân phận của mình rất khá. Không ngờ, vẫn bị Lục gia xét ra."
Lục Dục Thần nghe Việt Trạch lấy lòng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Chỉ nhàn nhạt nói:
"Lần sau rảnh trò chuyện tiếp. Tôi còn có việc, tạm biệt trước."
Nói xong, liền trực tiếp kéo Đường Tâm Lạc vào trong ngực, bế cô lên trước mặt mọi người.
Đường Tâm Lạc đang cúi đầu, hoàn toàn không nghĩ Lục Dục Thần sẽ làm như vậy.
"A-----" Đột nhiên thân thể bị nâng lên, làm cô kinh hô một tiếng.
Chờ tới lúc phản ứng kịp, thì người đã nằm trên cánh tay rắn chắc của anh.
Lục Dục Thần nhíu mày liếc cô một chút, Đường Tâm Lạc lập tức ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, không dám nhúc nhích.
Thấy cô biết điều, Lục Dục Thần liền chuyển chân, mặt lạnh đi ra ngoài.
Vừa đi hai bước, lại bị một người ngăn lại.
"Lục gia, hình như Tâm Lạc không thích bị anh mang đi như vậy. Hiện tại vẫn đang trong thời gian làm việc, cô ấy là nhà sản xuất của phim chúng tôi, thân là đàn ông, anh phải tôn trọng quyết định của phụ nữ chứ."
Việt Trạch không sợ vệ sĩ áo đen, bước đến ngăn Lục Dục Thần, khí chất phong độ.
Không nghĩ tới Việt Trạch sẽ chạy lại cản đường, đột nhiên Đường Tâm Lạc có cảm giác muốn chết.
Lần này xong phim rồi!!
Bị Việt Trạch ngăn cản như thếm cô cá chắc, sau khi trở về, bản thân sẽ bị ăn quả đắng.
Lục Dục Thần nghe Việt Trạch nói, nhíu mày:
"Tôi mang phụ nữ của tôi đi đâu, thì liên quan gì đến người ngoài như anh. Còn..."
"Vấn đề em ấy có thích tôi ôm hay không, thì anh nên trực tiếp hỏi chính chủ."
Nói xong, Lục Dục Thần đổi tư thế thành kiểu nữa ôm nữa bế, để cô dựa vào vai mình.
Vuốt nhẹ tóc trơn mềm của cô.
Môi mỏng, mập mờ bên tai cô.
"Bảo bối. nói cho thiếu chủ gia tộc Redding ton biết, em có thích anh ôm không?"
Âm thanh khàn khàn, mang theo mấy phần dụ hoặc, giống như tình nhân đang thân mật nói nhỏ với nhau.
Vốn Đường Tâm Lạc không dám đối ngịch với anh, hơn nữa, anh còn đang nồng tình mật ý như vậy.
Cho dù biết anh cố ý "diễn trò", nhưng cô vẫn mềm mại đáp:
"Thích..."
"Bảo bối ngoan."
Lục Dục Thần ban thưởng, hôn lên đôi môi mềm mại của cô trước mặt mọi người, xong lại nói:
"Vậy bây giờ, nói cho thiếu chủ Redding ton biết, em có nguyện ý đi theo anh không hả?"
Đường Tâm Lạc đã bị bộ dạng nhu tình của anh câu hồn.
"Nguyện ý." Âm thanh của cô nhỏ nhẹ, yêu kiều, nhưng đủ để Việt Trạch nghe.
Việt Trạch thấy cô nằm trong ngực của Lục Dục Thần, cặp mắt anh đào ướt át, đôi môi mềm mại của cô bị Lục Dục Thần hôn lên.
Đáy lòng, liền dâng lên một cảm giác ghen tuông khó nói.
Từ lần đầu tiên anh thấy Đường Tâm Lạc, đã có cảm giác thích cô.
Nếu không phải như vậy, anh cũng không tùy tiện cho cô dần tiến vào lòng mình.
Cũng sẽ không... không nhịn được muốn trêu đùa cô.
Nhưng bây giờ, thấy cô nằm trong tay người đàn ông khác, cho dù anh biết, người này là chồng của cô, nhưng đáy lòng vẫn đau nhức như cũ, không cách nào tiêu tán được.
Lục Dục Thần nghe Đường Tâm Lạc nhu thuận trả lời, liền nhẹ nhàng hếch cằm, khiêu khích nhìn Việt Trạch.
Trong trận này, anh đã chiếm thế thượng phong.
Nhưng dù như vậy, đối với cái "tình địch" này, Lục Dục Thần cũng không muốn nương tay.
Anh còn muốn cho đối phương một kích chí mạng.
Khóe môi chậm rãi cười lạnh, dùng âm lượng chỉ đủ cho ba người nghe nói:
"Bảo bối, nói cho thiếu chủ Redding ton biết, anh là ai."
Hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt, đều thấy kinh ngạc trong mắt đối phương.
Lúc này Việt Trạch khẽ cười:
"Quả nhiên Lục gia lợi hại như trong lời của người khác, tôi còn tưởng rằng, đã ẩn giấu thân phận của mình rất khá. Không ngờ, vẫn bị Lục gia xét ra."
Lục Dục Thần nghe Việt Trạch lấy lòng, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Chỉ nhàn nhạt nói:
"Lần sau rảnh trò chuyện tiếp. Tôi còn có việc, tạm biệt trước."
Nói xong, liền trực tiếp kéo Đường Tâm Lạc vào trong ngực, bế cô lên trước mặt mọi người.
Đường Tâm Lạc đang cúi đầu, hoàn toàn không nghĩ Lục Dục Thần sẽ làm như vậy.
"A-----" Đột nhiên thân thể bị nâng lên, làm cô kinh hô một tiếng.
Chờ tới lúc phản ứng kịp, thì người đã nằm trên cánh tay rắn chắc của anh.
Lục Dục Thần nhíu mày liếc cô một chút, Đường Tâm Lạc lập tức ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, không dám nhúc nhích.
Thấy cô biết điều, Lục Dục Thần liền chuyển chân, mặt lạnh đi ra ngoài.
Vừa đi hai bước, lại bị một người ngăn lại.
"Lục gia, hình như Tâm Lạc không thích bị anh mang đi như vậy. Hiện tại vẫn đang trong thời gian làm việc, cô ấy là nhà sản xuất của phim chúng tôi, thân là đàn ông, anh phải tôn trọng quyết định của phụ nữ chứ."
Việt Trạch không sợ vệ sĩ áo đen, bước đến ngăn Lục Dục Thần, khí chất phong độ.
Không nghĩ tới Việt Trạch sẽ chạy lại cản đường, đột nhiên Đường Tâm Lạc có cảm giác muốn chết.
Lần này xong phim rồi!!
Bị Việt Trạch ngăn cản như thếm cô cá chắc, sau khi trở về, bản thân sẽ bị ăn quả đắng.
Lục Dục Thần nghe Việt Trạch nói, nhíu mày:
"Tôi mang phụ nữ của tôi đi đâu, thì liên quan gì đến người ngoài như anh. Còn..."
"Vấn đề em ấy có thích tôi ôm hay không, thì anh nên trực tiếp hỏi chính chủ."
Nói xong, Lục Dục Thần đổi tư thế thành kiểu nữa ôm nữa bế, để cô dựa vào vai mình.
Vuốt nhẹ tóc trơn mềm của cô.
Môi mỏng, mập mờ bên tai cô.
"Bảo bối. nói cho thiếu chủ gia tộc Redding ton biết, em có thích anh ôm không?"
Âm thanh khàn khàn, mang theo mấy phần dụ hoặc, giống như tình nhân đang thân mật nói nhỏ với nhau.
Vốn Đường Tâm Lạc không dám đối ngịch với anh, hơn nữa, anh còn đang nồng tình mật ý như vậy.
Cho dù biết anh cố ý "diễn trò", nhưng cô vẫn mềm mại đáp:
"Thích..."
"Bảo bối ngoan."
Lục Dục Thần ban thưởng, hôn lên đôi môi mềm mại của cô trước mặt mọi người, xong lại nói:
"Vậy bây giờ, nói cho thiếu chủ Redding ton biết, em có nguyện ý đi theo anh không hả?"
Đường Tâm Lạc đã bị bộ dạng nhu tình của anh câu hồn.
"Nguyện ý." Âm thanh của cô nhỏ nhẹ, yêu kiều, nhưng đủ để Việt Trạch nghe.
Việt Trạch thấy cô nằm trong ngực của Lục Dục Thần, cặp mắt anh đào ướt át, đôi môi mềm mại của cô bị Lục Dục Thần hôn lên.
Đáy lòng, liền dâng lên một cảm giác ghen tuông khó nói.
Từ lần đầu tiên anh thấy Đường Tâm Lạc, đã có cảm giác thích cô.
Nếu không phải như vậy, anh cũng không tùy tiện cho cô dần tiến vào lòng mình.
Cũng sẽ không... không nhịn được muốn trêu đùa cô.
Nhưng bây giờ, thấy cô nằm trong tay người đàn ông khác, cho dù anh biết, người này là chồng của cô, nhưng đáy lòng vẫn đau nhức như cũ, không cách nào tiêu tán được.
Lục Dục Thần nghe Đường Tâm Lạc nhu thuận trả lời, liền nhẹ nhàng hếch cằm, khiêu khích nhìn Việt Trạch.
Trong trận này, anh đã chiếm thế thượng phong.
Nhưng dù như vậy, đối với cái "tình địch" này, Lục Dục Thần cũng không muốn nương tay.
Anh còn muốn cho đối phương một kích chí mạng.
Khóe môi chậm rãi cười lạnh, dùng âm lượng chỉ đủ cho ba người nghe nói:
"Bảo bối, nói cho thiếu chủ Redding ton biết, anh là ai."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro