Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Tránh Không Khỏ...

Lục Khinh Quân

2024-11-14 23:44:39

Sau khi Đường Tâm Lạc đến phim trường, liền nhanh chóng muốn làm việc.

Lần này "Sủng phi thăng chức ký" là hạng mục hợp tác của Đường thị và Kiều thị, hai bên đều rất coi trọng hạng mục này.

Đường Tâm Lạc vừa tới, liền đụng phải Việt Trạch ở phòng hóa trang.

"Tâm Lạc." Việt Trạch không quan tâm ai, trước mặt mọi người đi đến chổ cô.

Lúc này Việt Trạch đã hóa trang.

Một thân long bào màu đen của đế vương, cùng với khoác ngoài, tóc giả màu đỏ tím, cộng với đôi mắt màu xanh lam của anh, vậy mà rất yêu dị mị hoặc.

Thật là một người khí phách bất phàm, một quân vương vô cùng tuyệt mỹ.

Đường Tâm Lạc thấy Việt Trạch đang đến gần, rất mất tự nhiên cười cười với anh.

Haizz, hôm qua cô đã hết sức lãng tránh Việt Trạch cả ngày.

Không nghĩ tới, hôm nay vừa đến phim trường, đã đụng ngay Việt Trạch.

"Việt Trạch, chào buổi sáng."

Đường Tâm Lạc giả bộ như bình thường chào hỏi Việt Trạch.

Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, điều kiện khoảng cách năm bước của Lục Dục Thần, lần này không thực hiện được rồi.

Việt Trạch thấy cô không hề trốn tránh mình, ý cười ở đáy mắt càng sâu.

"Thế nào, cảm giác lần đầu tiên làm nhà sản xuất được không?"

Việt Trạch xem cô như tiền bối nói.



Anh là nam thần cao cao tại thượng, tự hạ thấp bản thân với một nhà sản xuất, cũng coi như Đường Tâm Lạc có phúc khí.

Chỗ đứng của bọn họ lúc này, là hành lang bên ngoài phòng hóa trang.

Có người nghe VIệt Trạch nói vậy, cũng không khỏi hâm mộ nhìn Đường Tâm Lạc.

Địa vị của Việt Trạch, cho dù là tổng giám đốc của Đường thị, trong mắt mọi người, cũng là treo cao không nổi.

Ngay cả Đường Tâm Lạc cũng có cảm giác hưởng thụ phúc khí.

Cô miễn cưỡng kéo ra một nụ cười:

"Cũng tốt."

Má ơi, đã nói câu thứ hai rồi.

Đường Tâm Lạc có cảm giác gai nhọn đang ở sau lưng mình, có thể đâm mình bất cứ lúc nào. Giống như Lục Dục Thần có thể nhảy ra bất cứ lúc nào, âm trầm nói với cô, cô đã vượt ranh giới của anh.

Ánh mắt Đường Tâm Lạc trốn tránh, không dám nhìn thẳng Việt Trạch.

TRốn tránh rõ ràng như vậy, làm Việt Trạch không nhịn được nhíu mày lại.

"Đường Tâm Lạc..." Đột nhiên anh gọi tên cô, âm thanh từ tính trong trẻo, mang theo một chút nam tính mị lực.

Bị anh gọi như thế, Đường Tâm Lạc không do dự đáp:

"Ở đây."

Thấy cặp mắt anh đào của cô nhìn mình, không hề trốn tránh nữa.

Cuối cùng trên mặt nam thần, cũng cười ấm áp:

"Sao vậy, cô rất sợ tôi?"



Đường Tâm Lạc bị Việt Trạch hỏi, khuôn mặt có chút đỏ lên.

Biểu hiện của cô...rõ như vậy sao?

"Không, dĩ nhiên không phải." Cô lập tức lắc đầu phủ nhận.

Thân là nhà sản xuất, sao có thể đắc tội ảnh đế như Việt Trạch.

Việt Trạch liền biết, cô đang không dám thừa nhận.

"Nếu không sợ tôi, thì đừng trốn tránh như vậy. À, cái này cho cô...Đến phim trường cũng không biết mang theo trang bị sưởi ấm, vừa nhìn liền biết là người mới."

Nói xong, liền nhét găng tay sưởi ấm và bình nước ấm vào trong ngực Đường Tâm Lạc.

"Cái này..."Đường Tâm Lạc muốn từ chối, lại bị Việt Trạch ngăn lại.

"Nếu cô không nhận, tôi sẽ xem là cô đang tránh mặt tôi."

Lần này, cô không còn gì để nói.

Đường Tâm Lạc chỉ có thể nhận đồ trong tay của Việt Trạch, ôm mớ "Khoai lang bỏng" này qua tìm Tô Tình.

*

Ở trong phòng của Tô Tình, cô đang cau mày tô tô vẽ vẽ lên kịch bản.

Đường Tâm Lạc đi vào, cô cũng không phát giác.

"Tiểu Tình, mình đến rồi!" Cô quơ quơ tay mình trước mắt Tô Tình, Tô Tình mới từ từ ngẩng đầu nhìn cô.

"Tâm Lạc, cậu tới thật đúng lúc, cậu có thể nói với Kiều thị một chút hay không, đừng làm bộ phim của chúng ta thành bình hoa di động! Vị tổng giám đốc của Kiều thị muốn nâng đỡ phụ nữ của mình thì tìm chỗ khác mà nâng, sao lại nhét hết vào đoàn phim của mình chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Số ký tự: 0