Tú hú chiếm tổ...
Lục Khinh Quân
2024-11-14 23:44:39
“Cô…Cô cái người bất hiếu,. quả nhiên sao chổi giống như mẹ cô. Mẹ cô
khắc chết con trai tội nghiệp của tôi, bây giờ cô lại khắc tôi, cô muốn
tôi tức chết, hai mẹ con các người…”
Nghe thấy Đường Vương Xuân Phương lại bắt đầu nhục mạ mẹ cô, khi đó Đường Tâm Lạc lạnh mặt xuống, “Vị lão bà này, tôi không có thời gian nghe bà xướng tuồng. Không có chuyện quan trọng gì nữa, tôi phải cúp máy.”
“Cô…Cô từ từ.”
Đường Vương Xuân Phương hung tợn gọi cô lại, “Bây giờ cô lập tức đi tòa án rút đơn, nếu là cô có thể làm, tạm thời tôi còn có thể nhận cô là cháu gái. “
Bà biết Đường Tâm Lạc có bao nhiêu khát vọng muốn mình được nhận thức.
“Không có khả năng.” Đường Tâm Lạc nói như đinh đóng cột.
“Bà Đường, xem tuổi của bà đã lớn, tôi đem nói rõ với bà rồi. Lần này không có khả năng rút đơn, mặt kệ là cổ phần công ty hay là nhà cũ Đường gia, nên là của tôi Đường Tâm Lạc đều sẽ lấy không thiếu. Bà Đường có thời gian ở đây giáo huấn tôi, không bằng với con gái bảo bối đi thương lượng tốt đối sách với luật sư. Ngày mai, chúng ta gặp nhau ở tòa án.”
Nói xong, Đường Tâm Lạc thẳng cúp điện thoại.
Sau đó Đường Vương Xuân Phương lại gọi mấy cuộc điện thoại đến, đều bị cô coi như không có.
*
Nhà Đường gia, Đường Vương Xuân Phương ngồi ở phòng khách, tức giận đến điện thoại cầm trên tay đều run.
“Mẹ, lúc này nha đầu chết tiệt kia cắt đứt rồi. Vừa rồi luật sư gọi điện nói với con, chẳng những cô ta muốn lấy 20% cổ phần công ty, còn muốn đuổi chúng ta ra ngoài nhà này. Mẹ, mẹ nhất định phải nghĩ biện pháp lo liệu cô ta!”
Con gái Đường Vương Xuân Phương, cũng là dì Đường Tâm Lạc Đường Nhược Lan, hổn hển từ ngoài cửa đi vào.
“Không cần con nói mẹ cũng nghĩ biện pháp.” Bà Đường vuốt ngực, mới vừa bị Đường Tâm Lạc làm tức giận, thiếu chút nữa một hơi thở cũng đi xuống.
“Trước người ta nói với mẹ, cô ta là ở bên ngoài bị lão già bao dưỡng, mẹ còn không tin. Bây giờ xem ra, chuyện này khẳng định là thật, nếu không tiền bạc cô ta ở đâu ra đi kiện.”
“Mẹ, bây giờ không phải lúc truy cứu tiền bạc cô ta ở đâu mà có, hiện tại chúng ta nên nghĩ lại, ở trên tòa án nên làm gì bây giờ? Dù sao…Những cổ phần công ty này vốn là của nha đầu chết tiệt kia, chúng ta tìm người giả chữ ký của cô ta, lại tìm quan hệ tốt mới chuyển nhượng cổ phần công ty. Bây giờ nếu thực bị tìm ra, thực là phải ngồi tù!”
Vừa nghe nói phải ngồi tù, bà Đường cũng luống cuống.
“Không được, tuyệt đối không thể ngồi tù.” Bà nhiều tuổi như vậy, nếu thực sự ngồi tù, chẳng phải là khó giờ được đến cuối đời.
“Nhược Lan con yên tâm, dù nói thế nào mẹ cũng là bà nội của nó. Nếu thực sự cô ta có can đảm Đại Nghĩa Diệt Thân, chúng ta đi tìm phóng viên, đem chuyện cô ta bất hiếu bất nghĩa đều vạch trần, nhìn xem đến lúc đó quan tòa sẽ giúp ai!”
Trong lòng Đường Vương Xuân Phương vẫn là tư tưởng của lão bà nông thôn, cho rằng pháp luật, đồng cảm tình thân hơn, quan tòa sẽ hướng về bên nào.
Đây cũng không trách, Đường Vương Xuân Phương xuất thân vốn là nông dân, chính là năm đó thời kỳ chiến tranh, ông cố Đường Tâm Lạc được Vương gia cứu, về sau vì cảm kích Vương gia, để cho con trai của mình đính hôn với nhà Vương gia.
Cũng bởi vì lý do này, Đường gia thế gia hào môn như vậy, mới có thể cưới người con gái như Đường Vương Xuân Phương làm phu nhân.
“Mẹ, dù sao toàn bộ chuyện này đều dựa vào mẹ! Mẹ có biết, bây giờ con đã không có đường lui. Thiên Sáng và Mật Mật đều sửa lại họ Đường, về sau cùng bên nhà cha bọn họ không có vấn đề gì rồi.”
Khi Đường Nhược Lan còn trẻ, chồng chết, chỉ để lại hai đứa con.
Con gái lớn Đường Mật, con trai nhỏ Đường Thiên Sáng.
Vốn hai đứa trẻ đều họ Lý, nhưng cha mẹ Đường Tâm Lạc chết, vì cướp đoạt gia sản, cũng vì lấy lòng bà Đường, Đường Nhược Lan liền sưởi đổi toàn bộf cho bọn họ sang họ Đường.
Bà Đường gật đầu, “Mẹ biết mẹ biết, về sau công ty đều là Thiên Sáng và Mật Mật, con yên tâm…Mẹ tuyệt đối không để cho Đường Tâm Lạc đem gia sản của Thiên Sáng và Mật Mật của chúng ta cướp đi.
Nghe thấy Đường Vương Xuân Phương lại bắt đầu nhục mạ mẹ cô, khi đó Đường Tâm Lạc lạnh mặt xuống, “Vị lão bà này, tôi không có thời gian nghe bà xướng tuồng. Không có chuyện quan trọng gì nữa, tôi phải cúp máy.”
“Cô…Cô từ từ.”
Đường Vương Xuân Phương hung tợn gọi cô lại, “Bây giờ cô lập tức đi tòa án rút đơn, nếu là cô có thể làm, tạm thời tôi còn có thể nhận cô là cháu gái. “
Bà biết Đường Tâm Lạc có bao nhiêu khát vọng muốn mình được nhận thức.
“Không có khả năng.” Đường Tâm Lạc nói như đinh đóng cột.
“Bà Đường, xem tuổi của bà đã lớn, tôi đem nói rõ với bà rồi. Lần này không có khả năng rút đơn, mặt kệ là cổ phần công ty hay là nhà cũ Đường gia, nên là của tôi Đường Tâm Lạc đều sẽ lấy không thiếu. Bà Đường có thời gian ở đây giáo huấn tôi, không bằng với con gái bảo bối đi thương lượng tốt đối sách với luật sư. Ngày mai, chúng ta gặp nhau ở tòa án.”
Nói xong, Đường Tâm Lạc thẳng cúp điện thoại.
Sau đó Đường Vương Xuân Phương lại gọi mấy cuộc điện thoại đến, đều bị cô coi như không có.
*
Nhà Đường gia, Đường Vương Xuân Phương ngồi ở phòng khách, tức giận đến điện thoại cầm trên tay đều run.
“Mẹ, lúc này nha đầu chết tiệt kia cắt đứt rồi. Vừa rồi luật sư gọi điện nói với con, chẳng những cô ta muốn lấy 20% cổ phần công ty, còn muốn đuổi chúng ta ra ngoài nhà này. Mẹ, mẹ nhất định phải nghĩ biện pháp lo liệu cô ta!”
Con gái Đường Vương Xuân Phương, cũng là dì Đường Tâm Lạc Đường Nhược Lan, hổn hển từ ngoài cửa đi vào.
“Không cần con nói mẹ cũng nghĩ biện pháp.” Bà Đường vuốt ngực, mới vừa bị Đường Tâm Lạc làm tức giận, thiếu chút nữa một hơi thở cũng đi xuống.
“Trước người ta nói với mẹ, cô ta là ở bên ngoài bị lão già bao dưỡng, mẹ còn không tin. Bây giờ xem ra, chuyện này khẳng định là thật, nếu không tiền bạc cô ta ở đâu ra đi kiện.”
“Mẹ, bây giờ không phải lúc truy cứu tiền bạc cô ta ở đâu mà có, hiện tại chúng ta nên nghĩ lại, ở trên tòa án nên làm gì bây giờ? Dù sao…Những cổ phần công ty này vốn là của nha đầu chết tiệt kia, chúng ta tìm người giả chữ ký của cô ta, lại tìm quan hệ tốt mới chuyển nhượng cổ phần công ty. Bây giờ nếu thực bị tìm ra, thực là phải ngồi tù!”
Vừa nghe nói phải ngồi tù, bà Đường cũng luống cuống.
“Không được, tuyệt đối không thể ngồi tù.” Bà nhiều tuổi như vậy, nếu thực sự ngồi tù, chẳng phải là khó giờ được đến cuối đời.
“Nhược Lan con yên tâm, dù nói thế nào mẹ cũng là bà nội của nó. Nếu thực sự cô ta có can đảm Đại Nghĩa Diệt Thân, chúng ta đi tìm phóng viên, đem chuyện cô ta bất hiếu bất nghĩa đều vạch trần, nhìn xem đến lúc đó quan tòa sẽ giúp ai!”
Trong lòng Đường Vương Xuân Phương vẫn là tư tưởng của lão bà nông thôn, cho rằng pháp luật, đồng cảm tình thân hơn, quan tòa sẽ hướng về bên nào.
Đây cũng không trách, Đường Vương Xuân Phương xuất thân vốn là nông dân, chính là năm đó thời kỳ chiến tranh, ông cố Đường Tâm Lạc được Vương gia cứu, về sau vì cảm kích Vương gia, để cho con trai của mình đính hôn với nhà Vương gia.
Cũng bởi vì lý do này, Đường gia thế gia hào môn như vậy, mới có thể cưới người con gái như Đường Vương Xuân Phương làm phu nhân.
“Mẹ, dù sao toàn bộ chuyện này đều dựa vào mẹ! Mẹ có biết, bây giờ con đã không có đường lui. Thiên Sáng và Mật Mật đều sửa lại họ Đường, về sau cùng bên nhà cha bọn họ không có vấn đề gì rồi.”
Khi Đường Nhược Lan còn trẻ, chồng chết, chỉ để lại hai đứa con.
Con gái lớn Đường Mật, con trai nhỏ Đường Thiên Sáng.
Vốn hai đứa trẻ đều họ Lý, nhưng cha mẹ Đường Tâm Lạc chết, vì cướp đoạt gia sản, cũng vì lấy lòng bà Đường, Đường Nhược Lan liền sưởi đổi toàn bộf cho bọn họ sang họ Đường.
Bà Đường gật đầu, “Mẹ biết mẹ biết, về sau công ty đều là Thiên Sáng và Mật Mật, con yên tâm…Mẹ tuyệt đối không để cho Đường Tâm Lạc đem gia sản của Thiên Sáng và Mật Mật của chúng ta cướp đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro