Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Vạn Vi Vi Để Lộ

Lục Khinh Quân

2024-11-14 23:44:39

Editor: Thùy Trang Nguyễn

Vạn Vi Vi tự nhiên không dám nói thật, trên mặt cô tuy đã bớt sưng, nhưng một chút máu ứ đọng vẫn còn.

Chẳng qua cùng với hình ảnh như đầu heo trước đó đã có khác biệt lớn, hiện tại Vạn Vi Vi da thịt trắng nõn tinh tế tỉ mỉ, cho dù có máu ứ đọng nhìn cũng là dáng vẻ đáng thương.

"Được rồi được rồi, chuyện này cũng không thể trách cô. Trong bụng của cô còn có đứa bé của Kình Hạo, không có thương tổn đến bụng đã coi như là vạn hạnh rồi."

Cung Tuyết Mị hiện tại cực hận Đường Tâm Lạc, ngược lại đối với Vạn Vi Vi đối mặt với nguy hiểm trước mắt còn nhớ rõ theo dõi, coi chừng Lục Kình Hạo, bà có chút đổi mới.

Bà đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Lục Chí Hạ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng rối loạn.

"Phu nhân, thiếu gia... Thiếu gia trở về rồi..." Cung Tuyết Mị nghe được tiếng la của quản gia, nóng nảy đi về phía đại sảnh.

Vạn Vi Vi theo ở phía sau, lại một mặt hốt hoảng. Cô làm sao cũng không nghĩ ra, Lục Kình Hạo sẽ tự mình trở về.

Hỏng bét! Cô còn không kịp lấy chuyện Lục Kình Hạo cung cấp thông tin, vì trước mặt Cung Tuyết Mị lấy được ấn tượng tốt, cô vừa rồi còn cố ý bẻ cong sự thực. Cô có lòng tin, để Lục Kình Hạo nói theo lời nói của chính mình.

Nhưng điều kiện tiên quyết, phải cho cô thời gian hảo hảo "Hầu hạ" anh một phen.

Vạn Vi Vi nóng nảy theo ở phía sau, nội tâm một mảnh không yên.

Chờ cô đi theo sau Cung Tuyết Mị đến đại sảnh, vừa vặn trông thấy Lục Kình Hạo đang được một đám người làm dìu tiến vào.

"Kình Hạo, con của mẹ... Bọn người kia... Bọn họ... Bọn họ làm sao dám làm con bị thương thành thế này!" Cung Tuyết Mị bổ nhào vào bên người Lục Kình Hạo, khóc đến lớp trang điểm tinh xảo trên mặt đều nhòe đi.

"Mẹ, con không sao... Không có gì đáng ngại." Lục Kình Hạo đến cùng là đàn ông, coi như tay trái đau đến mất đi tri giác, cũng vẫn cắn răng.



"Con trai, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ báo thù cho con! Đường Tâm Lạc cái tiểu tiện nhân kia, bút trướng này mẹ sẽ cùng cô ta tính sổ!"

Lục Kình Hạo nghe được Cung Tuyết Mị nói, chưa phát giác nhíu mày.

Thương thế của mình tuy tính ra là Đường Tâm Lạc gián tiếp ban tặng, nhưng người hạ lệnh thương tổn anh, lại là Lục gia.

Nghĩ đến nơi này, ánh mắt liền lệch ra, rơi vào trên mặt Vạn Vi Vi trên mặt.

Trông thấy khuôn mặt của cô rõ ràng biến mất không ít vết sưng, không khỏi lạnh lùng nói: "Cô ngược lại chạy nhanh nhỉ... Còn biết đến Lục gia tìm viện binh."

Lục Kình Hạo trầm mặt, anh còn nhớ rõ, lúc mình bị Lục Thấy dẫn đi, người phụ nữ này tham sống sợ chết núp ở góc tường như thế nào.

"Kình Hạo, em... Em đương nhiên là quan tâm anh. Sáng sớm em liền đến thông báo cho bác gái, chính là sợ anh xảy ra chuyện..."

Vạn Vi Vi còn chưa nói hết lời liền bị Lục Kình Hạo xanh mặt cắt ngang: "Sáng sớm? ! Vạn Vi Vi, lúc tôi bị đám người kia đưa đi trước mặt cô, cô ở đâu? Cô ngoại trừ trốn ở một góc, làm bộ không nhìn thấy, cô còn làm cái gì! ?"

"Còn có... Từ tối hôm qua đến bây giờ, đã mười mấy tiếng qua đi, cô cũng dám ở đây dõng dạc nói chính mình sáng sớm liền đến thông báo cho mẹ tôi biết?"

Vạn Vi Vi thấy Lục Kình Hạo tức giận, lập tức khóc lóc giải thích: "Kình Hạo, em... Kỳ thật em cũng vừa được bọn họ thả ra. Bọn họ bắt anh xong cũng bắt em luôn, cũng bắt em, em..."

"Chờ một chút!" Cung Tuyết Mị đột nhiên lao ra, chen vào giữa hai người.

Bà chỉ Vạn Vi Vi hỏi Lục Kình Hạo: "Kình Hạo, con mới vừa nói đều là sự thật! ? Người phụ nữ này chẳng những không cứu con, trái lại còn trốn đi?"

Lục Kình Hạo cũng không muốn mất mặt trước mặt mẹ mình, nhưng chính người phụ nữ anh chọn tại lúc anh gặp nguy hiểm, lại không để ý sống chết của anh.

“Đúng”Anh ta nhắm lại mắt chậm rãi gật đầu: " Cô ta trốn đi, hận không thể giả vờ như không biết con. Không chỉ như thế... Con còn biết, cô ta đã được bọn họ thả từ rất sớm. Những người kia không làm khó một người phụ nữ như cô ta.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Gian Cùng Anh Triền Miên

Số ký tự: 0