Chương 13
Thúy Vy06032008
2024-07-19 18:24:14
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, trời đã tạnh mưa từ lâu, bầu trời trong xanh cao vút không một gợn mây.
Tiểu Nguyệt chậm rãi đi xuống lầu, lúc này cô mới biết thì ra anh đã đến công ti từ sớm.
Tiểu Nguyệt thầm nghĩ, liệu có phải tối qua cô đã khiến anh tức giận, sau này sẽ không thèm để ý đến cô nữa không?
Cô luôn sợ khiến anh tức giận nhưng lại không nghĩ đến bản thân mình, cũng không hề để bụng chuyện tối qua. Cũng bởi vì cô quá mức đơn thuần nên mới như một kẻ ngốc, khờ dại chạy theo tình yêu. Mặc dù biết họ ghét mình, không thích mình nhưng cô vẫn hết lòng hết dạ, chân chân thật thật mà quan tâm đến người đó.
Cho dù trái tim có rỉ máu, có bị tổn thương thì sao chứ? Cô vốn dĩ không nhớ đến người ta đã từng đối xử với cô như thế nào, cô như một đứa trẻ, rất nhanh sẽ quên mất, rất nhanh sẽ lại mỉm cười. Tuy cô để tâm đến đau đớn của bản thân nhưng lại rất để tâm đến anh, mỗi lời nói anh nói ra cô đều sẽ ghi nhớ, cho dù là vô tình hay cố ý cô đều khắc ghi trong lòng xem như lời vàng ngọc. Bởi vì cô thích anh nên đối với cô, lời nói của anh vô cùng có giá trị, chỉ cần anh không thích cô nhất định sẽ không làm, anh muốn cô như thế nào thì cô sẽ như thế đó, không một lời phàn nàn.
Nhưng... anh đã từng nhìn thấy sự ngốc nghếch đó của cô chưa? Xin trả lời rằng, chưa từng.
Trong mắt anh cô chỉ là một thứ bẩn thỉu, rác rưởi, là một đứa con gái bệnh tật, là một kẻ điên không đáng một xu. Nếu được lựa chọn, anh nhất định sẽ chọn một người con gái khác chứ không phải là cô, con gái của kẻ thù. Vậy nên cho đến cuối cùng, kết luận ra sao không quan trọng, vì cô mãi mãi cũng không nằm trong sự lựa chọn của anh.
...
Tối hôm đó Cao Nhất Thành trở về với trạng thái vô cùng mệt mỏi, dường là ở công ti rát bận rộn. Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ luộm thuộm này của anh, cà vạt bị nới lỏng, áo bỏ ra ngoài quần, còn áo vest thì bị anh làm cho nhăn nhúm, vừa trở về đã vứt trên sofa.
Anh day day trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Nguyệt đứng trên lầu quan sát anh, cảm thấy có chút xót xa. Bình thường anh bận như vậy chắc là không được nghỉ ngơi đầy đủ, có lẽ còn không có thời gian ăn cơm.
Đột nhiên, Cao Nhất Thành đứng dậy bước lên lầu, bất giác Tiểu Nguyệt cảm thấy sợ hãi, cô vội vàng trốn đi, không để bị anh phát hiện.
...
Đến gần nửa đêm, Tiểu Nguyệt nhân lúc anh vẫn còn ở trong phòng làm việc mà lẻn vào phòng của anh.
Trước đây cô từng xem trên tivi, nghe nói phương pháp hương thơm có thể giúp thư giãn tinh thần, cải thiện giấc ngủ, vậy nên cô muốn đặt máy khuếch tán tinh dầu trong phòng anh, mong mùi của tinh dầu đàn hương có thể giúp anh cảm thấy thoải mái và ngủ ngon hơn.
"Tốt quá! Như vậy thì khi anh ấy trở về phòng chắc chắn sẽ cảm thấy rất dễ chịu, sẽ không bị mệt mỏi nữa." Cô thì thầm, trên môi nở một nụ cười vui vẻ.
"Cạch!"
Nhưng khi cô vừa xoay người lại định rời khỏi thì cửa phòng đã mở, Cao Nhất Thành bước vào, anh trầm mặc, ánh mắt hiện lên tia giận dữ: "Cô đến phòng tôi làm gì?"
"Tiểu... Tiểu Nguyệt... bây giờ Tiểu Nguyệt ra ngoài ngay, anh... đừng giận." Cô vội vàng muốn rời khỏi, sợ sẽ lại khiến anh không vui.
Thế mà anh lại không để cô rời đi, anh siết chặt lấy cánh tay cô, đẩy cô vào chân tường, khiến lưng bị va chạm, đau đến mức cô phải cau mày.
Cao Nhất Thành siết chặt như muốn bóp nát cánh tay cô, anh gầm gừ, mặt vô biểu tình, lạnh đến thấu xương: "Rốt cuộc cô lại muốn giở trò gì nữa đây? Có phải cô chán sống rồi không?"
"Em... em không có, em chỉ là... chỉ là..."
Cô còn chưa kịp giải thích thì anh đã hất cô sang một bên, lớn giọng: "Tôi cảnh cáo cô, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nhìn thôi đã cảm thấy buồn nôn rồi, đúng là kinh tởm."
Tiểu Nguyệt đứng đực người ra, đôi mắt ngấn nước nhìn anh, trong lòng cảm thấy vô cùng uất ức: "Tiểu... Tiểu Nguyệt..."
"Biến đi cho tôi! Đừng ở đây làm vấy bẩn bầu không khí nữa." Anh lớn tiếng quát, sát khí bao trùm lấy căn phòng, đâm thẳng vào trái tim thủy tinh của cô.
Tiểu Nguyệt siết chặt tay vào váy, cô cúi đầu, nhất thời bị doạ sợ mà tay chân trở nên cứng ngắc, quên cả cách cử động.
Cao Nhất Thành bắt đầu mất kiên nhẫn, gương mặt xám xịt, anh gằn giọng: "Tôi bảo cô cút cô bị điếc sao? Hay là cô muốn tôi đè cô xuống giường? Hử?"
Anh chậm rãi bước đến gần cô, lúc này cô mới ngước mắt nhìn anh, lộ rõ vẻ sợ hãi và run rẩy, các cơ của cô co giật, cô vội vàng lùi về sau, loảng đảo chạy ra ngoài.
"Rầm!" Cao Nhất Thành bực tức đóng cửa phòng lại.
Anh mệt mỏi, dùng tay xoa thái dương sau đó đi đến bà rót một ly nước.
Chợt, anh ngửi thấy trong phòng có mùi hương lạ, là một mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ, cảm giác rất thư thái, vô cùng dễ ngửi, giống như... mùi đàn hương.
Anh liếc nhìn quanh phòng muốn tìm ra mùi hương đó, bỗng, anh nhìn thấy trên tủ đầu giường có một máy khuếch tán tinh dầu.
Anh hơi cau mày lại, trong lòng dâng lên một cỗ mơ hồ: "Không lẽ... cô ta...?"
Anh bước đến gần máy khuếch tán tinh dầu, đầu óc chợt trở nên hỗn độn, sự tức giận lúc nãy sớm đã biến thành cơn bão trong lòng anh: "Cô ta vào phòng mình vì muốn đặt cái máy này ở đây, giúp mình cảm thấy dễ chịu sao?"
Tiểu Nguyệt chậm rãi đi xuống lầu, lúc này cô mới biết thì ra anh đã đến công ti từ sớm.
Tiểu Nguyệt thầm nghĩ, liệu có phải tối qua cô đã khiến anh tức giận, sau này sẽ không thèm để ý đến cô nữa không?
Cô luôn sợ khiến anh tức giận nhưng lại không nghĩ đến bản thân mình, cũng không hề để bụng chuyện tối qua. Cũng bởi vì cô quá mức đơn thuần nên mới như một kẻ ngốc, khờ dại chạy theo tình yêu. Mặc dù biết họ ghét mình, không thích mình nhưng cô vẫn hết lòng hết dạ, chân chân thật thật mà quan tâm đến người đó.
Cho dù trái tim có rỉ máu, có bị tổn thương thì sao chứ? Cô vốn dĩ không nhớ đến người ta đã từng đối xử với cô như thế nào, cô như một đứa trẻ, rất nhanh sẽ quên mất, rất nhanh sẽ lại mỉm cười. Tuy cô để tâm đến đau đớn của bản thân nhưng lại rất để tâm đến anh, mỗi lời nói anh nói ra cô đều sẽ ghi nhớ, cho dù là vô tình hay cố ý cô đều khắc ghi trong lòng xem như lời vàng ngọc. Bởi vì cô thích anh nên đối với cô, lời nói của anh vô cùng có giá trị, chỉ cần anh không thích cô nhất định sẽ không làm, anh muốn cô như thế nào thì cô sẽ như thế đó, không một lời phàn nàn.
Nhưng... anh đã từng nhìn thấy sự ngốc nghếch đó của cô chưa? Xin trả lời rằng, chưa từng.
Trong mắt anh cô chỉ là một thứ bẩn thỉu, rác rưởi, là một đứa con gái bệnh tật, là một kẻ điên không đáng một xu. Nếu được lựa chọn, anh nhất định sẽ chọn một người con gái khác chứ không phải là cô, con gái của kẻ thù. Vậy nên cho đến cuối cùng, kết luận ra sao không quan trọng, vì cô mãi mãi cũng không nằm trong sự lựa chọn của anh.
...
Tối hôm đó Cao Nhất Thành trở về với trạng thái vô cùng mệt mỏi, dường là ở công ti rát bận rộn. Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ luộm thuộm này của anh, cà vạt bị nới lỏng, áo bỏ ra ngoài quần, còn áo vest thì bị anh làm cho nhăn nhúm, vừa trở về đã vứt trên sofa.
Anh day day trán, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiểu Nguyệt đứng trên lầu quan sát anh, cảm thấy có chút xót xa. Bình thường anh bận như vậy chắc là không được nghỉ ngơi đầy đủ, có lẽ còn không có thời gian ăn cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đột nhiên, Cao Nhất Thành đứng dậy bước lên lầu, bất giác Tiểu Nguyệt cảm thấy sợ hãi, cô vội vàng trốn đi, không để bị anh phát hiện.
...
Đến gần nửa đêm, Tiểu Nguyệt nhân lúc anh vẫn còn ở trong phòng làm việc mà lẻn vào phòng của anh.
Trước đây cô từng xem trên tivi, nghe nói phương pháp hương thơm có thể giúp thư giãn tinh thần, cải thiện giấc ngủ, vậy nên cô muốn đặt máy khuếch tán tinh dầu trong phòng anh, mong mùi của tinh dầu đàn hương có thể giúp anh cảm thấy thoải mái và ngủ ngon hơn.
"Tốt quá! Như vậy thì khi anh ấy trở về phòng chắc chắn sẽ cảm thấy rất dễ chịu, sẽ không bị mệt mỏi nữa." Cô thì thầm, trên môi nở một nụ cười vui vẻ.
"Cạch!"
Nhưng khi cô vừa xoay người lại định rời khỏi thì cửa phòng đã mở, Cao Nhất Thành bước vào, anh trầm mặc, ánh mắt hiện lên tia giận dữ: "Cô đến phòng tôi làm gì?"
"Tiểu... Tiểu Nguyệt... bây giờ Tiểu Nguyệt ra ngoài ngay, anh... đừng giận." Cô vội vàng muốn rời khỏi, sợ sẽ lại khiến anh không vui.
Thế mà anh lại không để cô rời đi, anh siết chặt lấy cánh tay cô, đẩy cô vào chân tường, khiến lưng bị va chạm, đau đến mức cô phải cau mày.
Cao Nhất Thành siết chặt như muốn bóp nát cánh tay cô, anh gầm gừ, mặt vô biểu tình, lạnh đến thấu xương: "Rốt cuộc cô lại muốn giở trò gì nữa đây? Có phải cô chán sống rồi không?"
"Em... em không có, em chỉ là... chỉ là..."
Cô còn chưa kịp giải thích thì anh đã hất cô sang một bên, lớn giọng: "Tôi cảnh cáo cô, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, nhìn thôi đã cảm thấy buồn nôn rồi, đúng là kinh tởm."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Nguyệt đứng đực người ra, đôi mắt ngấn nước nhìn anh, trong lòng cảm thấy vô cùng uất ức: "Tiểu... Tiểu Nguyệt..."
"Biến đi cho tôi! Đừng ở đây làm vấy bẩn bầu không khí nữa." Anh lớn tiếng quát, sát khí bao trùm lấy căn phòng, đâm thẳng vào trái tim thủy tinh của cô.
Tiểu Nguyệt siết chặt tay vào váy, cô cúi đầu, nhất thời bị doạ sợ mà tay chân trở nên cứng ngắc, quên cả cách cử động.
Cao Nhất Thành bắt đầu mất kiên nhẫn, gương mặt xám xịt, anh gằn giọng: "Tôi bảo cô cút cô bị điếc sao? Hay là cô muốn tôi đè cô xuống giường? Hử?"
Anh chậm rãi bước đến gần cô, lúc này cô mới ngước mắt nhìn anh, lộ rõ vẻ sợ hãi và run rẩy, các cơ của cô co giật, cô vội vàng lùi về sau, loảng đảo chạy ra ngoài.
"Rầm!" Cao Nhất Thành bực tức đóng cửa phòng lại.
Anh mệt mỏi, dùng tay xoa thái dương sau đó đi đến bà rót một ly nước.
Chợt, anh ngửi thấy trong phòng có mùi hương lạ, là một mùi hương thoang thoảng, dịu nhẹ, cảm giác rất thư thái, vô cùng dễ ngửi, giống như... mùi đàn hương.
Anh liếc nhìn quanh phòng muốn tìm ra mùi hương đó, bỗng, anh nhìn thấy trên tủ đầu giường có một máy khuếch tán tinh dầu.
Anh hơi cau mày lại, trong lòng dâng lên một cỗ mơ hồ: "Không lẽ... cô ta...?"
Anh bước đến gần máy khuếch tán tinh dầu, đầu óc chợt trở nên hỗn độn, sự tức giận lúc nãy sớm đã biến thành cơn bão trong lòng anh: "Cô ta vào phòng mình vì muốn đặt cái máy này ở đây, giúp mình cảm thấy dễ chịu sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro