Chương 20
Thúy Vy06032008
2024-07-19 18:24:14
Tối hôm đó, Hồ Tuyên chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, đặc biệt muốn lấy lòng Cao Nhất Thành, để anh nếm thử tài nghệ của mình.
Chợt, cô ta nhìn thấy Tiểu Nguyệt, cô ta vội vàng kéo Tiểu Nguyệt ngồi vào bàn ăn: "Cùng ăn đi!"
Anh không phản đối nhưng cũng không nói là muốn ăn cùng cô, đến nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái.
Hồ Tuyên nhận ra được tháu độ của anh, khoé môi cô ta hơi cong lên, cô ta cứ tưởng muốn bước vào trái tim anh một lần nữa sẽ rất khó khăn, không ngờ lại dễ dàng như vậy, hơn nữa... Tiểu Nguyệt còn ngốc nghếch như vậy, vốn dĩ không phải là đối thủ của cô ta.
Cô ta gấp thức ăn vào bát cho cô, niềm nở nói: "Em ăn thử xem có hợp khẩu vị không?"
Tiểu Nguyệt không biết từ chối, cũng không muốn bản thân làm ảnh hưởng đến bầu không khí, cô ngoan ngoãn dùng bữa, khí khăn múc từng thìa cơm, còn làm đổ ra ngoài.
Cao Nhất Thành cau mày, anh cảm thấy cô vô cùng chướng mắt, vừa há miệng muốn nói thì Hồ Tuyên đã lên tiếng, cô ta gấp một miếng thịt kho vào thìa cho Tiểu Nguyệt: "Em ăn thêm đi."
Quả nhiên, cô ta không phải là loại tốt lành gì, cô ta cố tình gấp cho Tiểu Nguyệt món cay, Tiểu Nguyệt vừa ăn vào đã ho sặc sụa, cay đến đỏ mặt.
"Á! Em không biết ăn cay sao? Chị xin lỗi, chị không biết, mấy món này đều là nấu theo khẩu vị của Nhất Thành, hay là em uống canh đi." Cô ta múc một bát canh đưa cho Tiểu Nguyệt.
Nhưng Tiểu Nguyệt còn chưa kịp nhận lấy, ngón tay chỉ vừa chạm vào bát thì...
"Xoảng!"
Bát canh bị Hồ Tuyên cố tình làm đổ nhưng cô ta lại nhìn Tiểu Nguyệt bằng ánh mắt bất ngờ, ngấn lệ: "Tiểu Nguyệt, em sao vậy? Chị... chị thật sự không biết em không thể ăn cay. Cho dù em không thích chị thì cũng đừng hất đổ canh như vậy chứ."
Tiểu Nguyệt không hề biết chuyện gì vừa xảy ra, cô hoảng hốt, nhỏ bé không biết phải làm sao, cô run rẩy nói: "Tiểu Nguyệt không có... Tiểu Nguyệt không có làm đổ canh. Tiểu Nguyệt... không có ghét chị."
"Rầm!"
Anh bực bội đậm tay xuống bàn, bầu không khí chợt trở nên lạnh lẽo: "Đủ rồi! Nếu cô không muốn ăn thì cút đi! Đừng có ở đây làm bẩn mắt tôi."
Hồ Tuyên nhìn cô bằng ánh mắt đắc ý, sau đó lại dịu dàng quay sang nói với anh: "Nhất Thành, anh đừng trách em ấy, tất cả đều tại em cả, là do em không tốt."
"Em đừng nói đỡ cho cô ta, cô ta vốn dĩ chẳng phải là thứ tốt đẹp gì đâu, bên ngoài thì giả vờ thuần khiết, bên trong lại hẹp hòi, ích kỷ. Tôi sớm đã biết được cô ta không khác gì so với ba của cô ta, đều là một hạng người, xấu xa như nhau." Anh gằn giọng, nhấn mạnh bốn chữ "xấu xa như nhau".
Bờ vai Tiểu Nguyệt hơi run lên, tay cô bấu chặt vào váy, cúi đầu không nhìn anh, cô vội vàng đứng dậy sau đó lau đi nước mắt bỏ chạy lên lầu.
"Nhất Thành, em ấy sẽ không sao chứ?" Cô ta tỏ ra lo lắng, giả vờ y như thật.
Cao Nhất Thành trầm mặc, anh liếc nhìn Hồ Tuyên, giọng khàn khàn: "Em quan tâm đến cô ta như vậy làm gì?"
"Em..."
Anh đứng dậy, chậm rãi đi lên lầu: "Cứ mặc kệ cô ta."
Sau khi anh rời đi cô ta mới lộ bộ mặt thật ra, sự dịu dàng và ngoan hiền chỉ trong một chốc đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười ngạo nghễ: "Nếu anh đã ghét cô ta như vậy, xem ra em cũng không cần phải dè dặt, cẩn thận nữa. Chỉ là rận này... không tốn chút công sức nào cũng có thể thắng, như vậy thì nhàm chán quá."
...
Tiểu Nguyệt trở về phòng đóng cửa lại, cơ thể cô run rẩy trượt theo cánh cửa, như không đứng nổi nữa mà ngồi bệt xuống đất, ôm lấy thân mình khóc nấc lên.
Cô không hiểu, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì, càng không hiểu tại sao Hồ Tuyên lại muốn hại cô, cô chỉ đơn giản là muốn làm anh vui, còn chưa từng gây ảnh hưởng gì đến ai. Không lẽ sự tồn tại của cô chính là một loại kinh tởm khiến cho người ta cảm thấy khó chịu sao?
Cô thật sự không hiểu, cái gì cô cũng không hiểu, cái gì cô cũng không biết, cô chỉ biết... tim cô đau nhói khi nhìn Hồ Tuyên và anh ở bên nhau, cảm giác như sắp vỡ vụn.
Thế nhưng cô lại không làm được gì ngoài việc tác hợp cho hai người, vì cô không muốn anh ghét cô, cô muốn thấy anh hạnh phúc, vui vẻ, bởi vì khi anh vui thì cô cũng sẽ vui, cũng sẽ cảm thấy mãn nguyện.
Vậy nên, bản thân cô có chịu bao nhiêu đau đớn, khổ sở cũng không sao, chỉ được nhìn anh từ xa, được thấy anh mỗi ngày một tốt lên, trở lại Cao Nhất Thành mà cô gặp lần đầu tiên, như vậy... cũng đã đủ lắm rồi.
"Hức... hức... Nhưng... chị gái là người xấu, người xấu rất đáng sợ, lỡ như... lỡ như chị ấy muốn làm hại Nhất Thành thì sao?" Cô nhỏ giọng, trong lòng cảm thấy sợ hãi, cô sẽ không để anh xảy ra chuyện, cô muốn bảo vệ anh khỏi kẻ xấu.
Chợt, cô ta nhìn thấy Tiểu Nguyệt, cô ta vội vàng kéo Tiểu Nguyệt ngồi vào bàn ăn: "Cùng ăn đi!"
Anh không phản đối nhưng cũng không nói là muốn ăn cùng cô, đến nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái.
Hồ Tuyên nhận ra được tháu độ của anh, khoé môi cô ta hơi cong lên, cô ta cứ tưởng muốn bước vào trái tim anh một lần nữa sẽ rất khó khăn, không ngờ lại dễ dàng như vậy, hơn nữa... Tiểu Nguyệt còn ngốc nghếch như vậy, vốn dĩ không phải là đối thủ của cô ta.
Cô ta gấp thức ăn vào bát cho cô, niềm nở nói: "Em ăn thử xem có hợp khẩu vị không?"
Tiểu Nguyệt không biết từ chối, cũng không muốn bản thân làm ảnh hưởng đến bầu không khí, cô ngoan ngoãn dùng bữa, khí khăn múc từng thìa cơm, còn làm đổ ra ngoài.
Cao Nhất Thành cau mày, anh cảm thấy cô vô cùng chướng mắt, vừa há miệng muốn nói thì Hồ Tuyên đã lên tiếng, cô ta gấp một miếng thịt kho vào thìa cho Tiểu Nguyệt: "Em ăn thêm đi."
Quả nhiên, cô ta không phải là loại tốt lành gì, cô ta cố tình gấp cho Tiểu Nguyệt món cay, Tiểu Nguyệt vừa ăn vào đã ho sặc sụa, cay đến đỏ mặt.
"Á! Em không biết ăn cay sao? Chị xin lỗi, chị không biết, mấy món này đều là nấu theo khẩu vị của Nhất Thành, hay là em uống canh đi." Cô ta múc một bát canh đưa cho Tiểu Nguyệt.
Nhưng Tiểu Nguyệt còn chưa kịp nhận lấy, ngón tay chỉ vừa chạm vào bát thì...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xoảng!"
Bát canh bị Hồ Tuyên cố tình làm đổ nhưng cô ta lại nhìn Tiểu Nguyệt bằng ánh mắt bất ngờ, ngấn lệ: "Tiểu Nguyệt, em sao vậy? Chị... chị thật sự không biết em không thể ăn cay. Cho dù em không thích chị thì cũng đừng hất đổ canh như vậy chứ."
Tiểu Nguyệt không hề biết chuyện gì vừa xảy ra, cô hoảng hốt, nhỏ bé không biết phải làm sao, cô run rẩy nói: "Tiểu Nguyệt không có... Tiểu Nguyệt không có làm đổ canh. Tiểu Nguyệt... không có ghét chị."
"Rầm!"
Anh bực bội đậm tay xuống bàn, bầu không khí chợt trở nên lạnh lẽo: "Đủ rồi! Nếu cô không muốn ăn thì cút đi! Đừng có ở đây làm bẩn mắt tôi."
Hồ Tuyên nhìn cô bằng ánh mắt đắc ý, sau đó lại dịu dàng quay sang nói với anh: "Nhất Thành, anh đừng trách em ấy, tất cả đều tại em cả, là do em không tốt."
"Em đừng nói đỡ cho cô ta, cô ta vốn dĩ chẳng phải là thứ tốt đẹp gì đâu, bên ngoài thì giả vờ thuần khiết, bên trong lại hẹp hòi, ích kỷ. Tôi sớm đã biết được cô ta không khác gì so với ba của cô ta, đều là một hạng người, xấu xa như nhau." Anh gằn giọng, nhấn mạnh bốn chữ "xấu xa như nhau".
Bờ vai Tiểu Nguyệt hơi run lên, tay cô bấu chặt vào váy, cúi đầu không nhìn anh, cô vội vàng đứng dậy sau đó lau đi nước mắt bỏ chạy lên lầu.
"Nhất Thành, em ấy sẽ không sao chứ?" Cô ta tỏ ra lo lắng, giả vờ y như thật.
Cao Nhất Thành trầm mặc, anh liếc nhìn Hồ Tuyên, giọng khàn khàn: "Em quan tâm đến cô ta như vậy làm gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em..."
Anh đứng dậy, chậm rãi đi lên lầu: "Cứ mặc kệ cô ta."
Sau khi anh rời đi cô ta mới lộ bộ mặt thật ra, sự dịu dàng và ngoan hiền chỉ trong một chốc đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười ngạo nghễ: "Nếu anh đã ghét cô ta như vậy, xem ra em cũng không cần phải dè dặt, cẩn thận nữa. Chỉ là rận này... không tốn chút công sức nào cũng có thể thắng, như vậy thì nhàm chán quá."
...
Tiểu Nguyệt trở về phòng đóng cửa lại, cơ thể cô run rẩy trượt theo cánh cửa, như không đứng nổi nữa mà ngồi bệt xuống đất, ôm lấy thân mình khóc nấc lên.
Cô không hiểu, rốt cuộc cô đã làm sai điều gì, càng không hiểu tại sao Hồ Tuyên lại muốn hại cô, cô chỉ đơn giản là muốn làm anh vui, còn chưa từng gây ảnh hưởng gì đến ai. Không lẽ sự tồn tại của cô chính là một loại kinh tởm khiến cho người ta cảm thấy khó chịu sao?
Cô thật sự không hiểu, cái gì cô cũng không hiểu, cái gì cô cũng không biết, cô chỉ biết... tim cô đau nhói khi nhìn Hồ Tuyên và anh ở bên nhau, cảm giác như sắp vỡ vụn.
Thế nhưng cô lại không làm được gì ngoài việc tác hợp cho hai người, vì cô không muốn anh ghét cô, cô muốn thấy anh hạnh phúc, vui vẻ, bởi vì khi anh vui thì cô cũng sẽ vui, cũng sẽ cảm thấy mãn nguyện.
Vậy nên, bản thân cô có chịu bao nhiêu đau đớn, khổ sở cũng không sao, chỉ được nhìn anh từ xa, được thấy anh mỗi ngày một tốt lên, trở lại Cao Nhất Thành mà cô gặp lần đầu tiên, như vậy... cũng đã đủ lắm rồi.
"Hức... hức... Nhưng... chị gái là người xấu, người xấu rất đáng sợ, lỡ như... lỡ như chị ấy muốn làm hại Nhất Thành thì sao?" Cô nhỏ giọng, trong lòng cảm thấy sợ hãi, cô sẽ không để anh xảy ra chuyện, cô muốn bảo vệ anh khỏi kẻ xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro