Thời Khắc Rung Động

Chương 7

Thúy Vy06032008

2024-07-19 18:24:14

"Cạch!"

Tiếng mở cửa vang lên, người đàn ông mang theo mùi rượu nồng nặc bước vào, anh nới lỏng cà vạt, loạng choạng bước về phía cô, đôi mắt mờ mịt nhưng lại có thể cảm nhận rõ cái giá rét mà anh đem lại.

Tiểu Nguyệt ngây ngốc nhìn anh như quên mất cách cử động, cô không biết nên làm gì, càng không hiểu tại sao anh lại vào phòng của cô, rõ ràng anh rất ghét cô, không muốn nhìn thấy cô kia mà.

Không lẽ do say quá nên anh đi nhầm phòng rồi?

Tiểu Nguyệt nghĩ vậy nên cô vội vàng bước xuống giường, nhường lại phòng cho anh, để anh được ngủ được thoải mái, còn bản thân cho dù có ngủ ở sofa cũng không sao.

Nhưng đột nhiên Cao Nhất Thành lại đè cô xuống, anh nhìn cô ở khoảng cách rất gần, thậm chí còn có thể nghe rõ ràng từng hơi thở của anh.

Cô căng thẳng siết chặt tay, tim bắt đầu loạn nhịp, cũng không biết là anh có nghe thấy hay không.

Cô run rẩy, lắp bắp không nên lời: "Nhất... Nhất Thành... anh... anh sao vậy? Có phải là... khó chịu ở đâu không?"

Anh cười lạnh, ánh mắt lộ ra sự khinh bỉ: "Lúc nào cũng tỏ ra ngốc ngốc nghếch nghếch cho ai coi chứ? Cô tưởng cô giả vờ vô tội thì có thể rửa sạch những tội ác do ba cô gây ra sao? Hửm?"

Anh nắm lấy cổ tay cô đưa lên đỉnh đầu, bàn tay hư hỏng bắt đầu luồng vào bên trong váy ngủ của cô, mạnh bạo bấu vào da thịt mỏng manh khiến cô đau đớn cau mày, cơ thể run rẩy sợ hãi.

"Nhất... Nhất Thành!"

Cô vừa dứt lời thì anh đã nắm lấy chiếc quần lót của cô, chậm rãi kéo xuống: "Ai cho phép cô gọi tên tôi? Hả?"

"Á!" Tiểu Nguyệt kích động, cô cố hết sức đẩy anh ra, vội vàng muốn bỏ chạy.

Nhưng Cao Nhất Thành sao có để cho cô chạy thoát, anh nắm lấy cánh tay cô, dùng lực đẩy cô xuống giường.

"Xoạt!"

Chiếc váy của cô bị anh xé rách một cách dễ dàng, để lộ làn da trắng nõn, xương quay xanh quyến rũ, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ non nớt thường ngày của cô.

Tiểu Nguyệt hoảng sợ, cô không kiềm chế được cảm xúc của mình, nước mắt nhanh chóng trào ra, hơi thở hỗn loạn, cơ thể run rẩy kịch liệt.

"Khóc? Cô khóc cái gì? Những nỗi đau này đã là gì so với nỗi đau của tôi? Cô có biết thế nào là sống trong nghèo khó bị người khác khinh thường không? Cô có biết cái gì gọi là khốn khổ, chật vật không nhìn thấy ánh sáng mặt trời không hả? Trần tiểu thư, cô căn bản không biết gì hết." Cao Nhất Thành tức giận, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên chỉ máu, anh vùi đầu vào cổ của cô, cắn mạnh đến mức khiến cô phải chảy máu mới thôi.

"Ưm... đau... đau quá... Tiểu Nguyệt sợ! Đừng mà!" Cô không ngừng vùng vẫy muốn thoát thân nhưng cô càng kháng cự thì anh lại càng điên cuồng cắn xé cô, siết chặt lấy cánh tay của cô đến mức tê dại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Câm miệng! Nếu cô còn dám ồn ào tôi sẽ cắt lưỡi của cô! Đã nghe rõ chưa?" Anh gầm gừ, từ giọng nói đến ánh mắt đều mang theo sát khí ghê rợn khiến người ta không thể không sợ hãi.

Tiểu Nguyệt mím chặt môi, hai mắt cô nhắm nghiền không dám nhìn thẳng vào anh, cổ họng phát ra âm thanh nghẹn ngào nhỏ nhặt.

Cao Nhất Thành nhếch môi, trong lòng càng lúc càng cảm thấy hưng phấn, anh dùng thắt lưng trói tay cô lại đưa lên đỉnh đầu, sau đó cúi người xuống để lại một dấu ấn để trên bầu ngực căng đầy của cô.

"Ưm... hức... hức..." Sắc mặt Tiểu Nguyệt trở nên trắng bệch, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh sợ, nhưng mà... cô thích anh, cô không muốn phải sợ anh.

"Đêm nay tôi nhất định phải chơi nát cô, khiến cô phải chật vật, khốn đốn dưới thân của tôi." Anh cắn vào vành tai của cô, phả hơi nóng, nồng nặc mùi rượu vào cổ của cô.

Cao Nhất Thành thở hắt ra, bàn tay thô kệch của anh chạm vào nơi nhạy cảm khiến cho cô rùng mình, chậm rãi đưa ngón tay tiến sâu vào bên trong thăm dò.

"Ư... đau..."

Tiểu Nguyệt thít chặt lấy ngón tay của anh, hai đùi khép lại không cho anh có cơ hội tiếp tục trêu đùa.

"Đừng mà... Không muốn... Tiểu Nguyệt sợ! Tiểu Nguyệt... hức..."

Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi lã chã trên gương mặt non nớt, giọng nói đứt quãng nghẹn ngào khiến người ta phải xót xa.

Nhưng anh là Cao Nhất Thành, anh vốn dĩ không hề thương xót cho cô dù chỉ một chút, anh cởi áo sơ mi, bàn tay thoăn thoắt kéo khoá quần xuống, chốc lát đã trần trụi trước mặt cô, độ lộ thứ dài dài ở giữa hai chân đang ngóc đầu muốn tìm hang nhỏ ấm áp.

Đôi mắt Tiểu Nguyệt hiện lên tia hoảng loạn, gương mặt tái nhợt, cô vội vàng lùi về sau, mếu máo khóc không thành tiếng: "Hức... ư.. hức!"

"Còn muốn trốn?" Anh mạnh bạo nắm lấy cổ chân cô kéo về phía mình, gác hai chân cô ở hai bên hông, không cho cô có cái quyền trốn tránh.

"Không... không muốn!"

Cao Nhất Thành đè lên người cô, đặt bờ môi lạnh lẽo của mình lên cổ cô, điên cuồng cắn xé con mồi của mình, đồng thời, bàn tay thô ráp của anh chạm vào "miệng nhỏ", khuấy động bên trong cô, xâm chiếm cơ thể cô một cách triệt để.

"Ướt rồi này, còn nói là không muốn? Ha! Đúng là loại phụ nữ đê tiện! Cũng phải, cha nào thì con nấy thôi." Anh thấp giọng, tay cầm lấy "vũ khí" của mình, cạ nhẹ bên ngoài miệng hang, nhẹ nhàng tiến vào trong, sau đó thúc mạnh vào sâu trong cơ thể cô.

"Á!!!" Tiểu Nguyệt đau đớn đến mức đầu óc trống rỗng, hai tay siết chặt khiến móng tay đâm vào da thịt.

"Hự! Cô thít chặt như vậy làm gì? Muốn chết à?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu Nguyệt hoàn toàn không nghe thấy lời anh nói, hai mắt cô nhắm nghiền, bờ môi mím chặt đến nỗi rỉ máu, thỉnh thoảng lại cong eo lên đầu đau đớn và bất lực.

Nhìn dáng vẻ mỏng manh của cô gái vừa tròn 19 tuổi ở dưới thân mình, cảm xúc của anh càng thêm dâng trào, anh vuốt ngược tóc ra sau, tặc lưỡi: "Chết tiệt!"

Cao Nhất Thành không ngừng của động thân dưới, cố đưa vật thể kia vào sâu nhất có thể, thúc mạnh vào nơi tận cùng của cô.

"Ư... đau... đau." Nước mắt của Tiểu Nguyệt vẫn không ngừng chảy, thấm ướt cả ga giường, đau đớn tự cắn lấy tay mình, âm thanh nhỏ nhặt, không dám phát ra bất kì tiếng rên rỉ nào.

"Mở mắt ra nhìn tôi!" Anh khẽ giọng ra lệnh cho cô, bên dưới càng lúc càng mạnh bạo, vâng lên những âm thanh va chạm da thịt vô cùng chói tai.

"Ư!" Tiểu Nguyệt chậm rãi mở mắt, phía trước như có hơi nước, không nhìn rõ được bất cứ thứ gì ngoài cảm giác đau đớn không ngừng truyền đến khiến cơ thể cô trở nên tê dại.

"Trần Tiểu Nguyệt, đêm nay cô đừng mơ thoát khỏi tay tôi " Anh siết lấy cổ cô, thân dưới không ngừng nghỉ mà tiến sâu vào trong người cô, liên tục khiến phải rùng mình, bên trong thít chặt lại.

Chợt, anh phát hiện ra thanh kiếm của mình đã bị nhuốm máu, mày anh hơi cau lại, trong lòng vừa cảm thấy bực bội lại vừa hưng phấn, chỉ muốn đâm thủng lỗ nhỏ của cô.

Cao Nhất Thành kéo cô dậy, anh ôm lấy eo cô, cắn vào xương vai xanh quyến rũ, ngửi mùi thơm ngọt ngào trên người cô, chỉ muốn cắn nuốt cô, uống máu của cô.

"Ưm... xin anh... dừng lại đi được không? Á... sẽ chết mất! Tiểu Nguyệt... ư... sợ lắm! Tiểu Nguyệt... đau... rất đau!" Tiểu Nguyệt bị anh hành đến mức không nói nổi nữa, cơ thể rã rời, cảm giác vô cùng kì lạ, khiến cho cô sợ hãi, không biết rốt cuộc là mình đang bị gì.

Cao Nhất Thành khẽ cười, anh gặm lấy đầu ngực cô, mút nhẹ làm cô run rẩy: "Đây gọi là sướng, có hiểu không?"

Vừa dứt lời anh đã ôm cô nằm xuống, để cô ngồi trên người mình, tư thế này khiến thứ đó lấp đầy lỗ nhỏ của cô, làm cho cô không thể nào chịu được, yếu ớt ngã vào lòng anh, từ khe nhỏ, trào ra một thứ nước gì đó.

Anh thở hắt ra, lại nhập vào mạnh vào.

"Á! Đừng!" Bên trong cô co giật dữ dội, không kiểm soát được mà tuông trào thứ chất lỏng nóng hổi.

"Cô tè cũng nhiều quá rồi đó." Anh cong môi muốn trêu ghẹo cô.

Tiểu Nguyệt đỏ mặt không dám nhìn anh, lại mếu máo khóc, cô thật sự cho rằng mình đã tè lên người anh.

"Em... em... hức... hức... em... không biết tại sao... hức... lại như vậy." Cô mím môi, kích động mà run rẩy, liên tục nấc nghẹn không thể thở nổi.

Đột nhiên, Cao Nhất Thành lại cao hứng, anh cảm thấy rất vui khi trêu đùa cô, thậm chí còn có ý muốn dụ hoặc cô, chơi trò gạ gẫm.

Anh nhếch mép, một lần nữa lại đè cô xuống giường, anh thì thào bên tai cô: "Muốn tè thì cứ tè đi, tốt nhất là đừng để bị tôi chơi sướng đến phát ngất."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Khắc Rung Động

Số ký tự: 0