Thời Kỳ Đỉnh Cao - Bạch Khuông Lương Thái Tử
Chương 2
Bạch Khuông Lương Thái Tử
2025-03-04 22:01:04
3. Tôi đáp: “Em thích anh ở điểm anh không thích em.” Hắn cạn lời, tiện tay rút một chiếc gối ôm ném vào lòng tôi. Nhưng có câu nói thế này—lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nước chảy đá mòn. Tôi kiên trì theo đuổi hắn suốt mười năm, dù hắn lúc nào cũng hờ hững với tôi. Cho đến một ngày, sau khi câu lạc bộ giành chiến thắng, mọi người kéo nhau đi KTV hát hò, cả nhóm cổ vũ tôi song ca với cậu tuyển thủ hỗ trợ trẻ tuổi trong đội. Hắn bất chợt đứng bật dậy kéo tôi ra hành lang, cúi đầu nhìn chằm chằm tôi. “Còn thích anh không?” “Có ai không thích anh chứ? Chu Uyên.” Tôi nói thật lòng, trình độ thi đấu quá xuất sắc khiến hắn sở hữu một lượng fan kinh khủng. Game thủ FPS nào mà không lưu vài tấm ảnh của Chu Uyên trong máy tính chứ, hắn chỉ còn thiếu một cái c.h.ế.t bất ngờ nữa là trở thành thần rồi. Hôm đó, hắn cúi đầu nhìn tôi mấy giây. Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.Sau đó nghiêng người tới, đặt một nụ hôn lên má tôi. “Vậy sau này đừng hát song ca với người khác nữa.” “Làm bạn gái anh đi.” 4. Chuyện đến được với Chu Uyên là như vậy. Ngoại trừ người trong câu lạc bộ và giới eSports, chúng tôi không công khai trên mạng. Công khai hay không thực ra là chuyện của hắn, nhưng đôi khi tôi vẫn để tâm. Những lúc như vậy, hắn sẽ kéo tôi vào lòng. “Bị phơi bày trước công chúng thì có gì tốt?” “Em muốn ra ngoài mua đồ mà còn bị người ta hỏi có phải bạn gái của anh không à?” Phải rồi, tôi chỉ là một người bình thường, trong khi số lượng fan nữ của Chu Uyên quá đáng sợ, ai mà biết nếu công khai rồi sẽ thành ra thế nào. Thế nhưng, vào ngày hắn đoạt chức vô địch, bạn gái cũ của hắn lại đăng một bài viết dài trên Weibo. [Tôi và A Uyên quen nhau từ năm 2009.] [Hôm nay thấy tin anh ấy vô địch đột nhiên có chút ngẩn ngơ, hóa ra cậu thiếu niên từng bên tôi những năm tháng ấy giờ cũng đã trưởng thành rồi.] [Anh ấy bị đau dạ dày, có những lần đặt một cốc sữa ấm bên giường, tôi mới chợt nhận ra rằng chàng trai từng làm nũng, đòi tôi dỗ dành đã không còn nữa.] [Viết những dòng này…cũng chỉ để hoài niệm quá khứ thôi. Tôi và anh ấy từ lâu đã không thể quay lại nữa rồi ~] Người đăng bài là một nữ bình luận viên nổi tiếng vừa du học nước ngoài trở về. Dưới bài viết, toàn bộ bình luận đều là cổ vũ: [Aaa, tái hợp đi! Tái hợp đi!] [Hu hu hu, mong chờ cảnh gương vỡ lại lành.] [Xin chị hãy quay lại với tuyển thủ Chu đi, tôi nguyện gọi chị là chị dâu duy nhất!] Tôi đột nhiên thấy khó chịu, ấn tắt màn hình điện thoại. Cánh cửa phía sau mở ra, những người vừa giành chức vô địch ăn mừng xong quay về. Người đàn ông mặc áo khoác gió đen nhíu mày, lười biếng nói với tôi: “Giận dỗi gì đấy?” “Không đi ngủ à?” Hắn biết hết mọi chuyện. Nhưng lại không hề muốn giải thích bất cứ điều gì. 5. “Chu Uyên, em có chuyện muốn nói với anh.” Hai giờ chiều Chu Uyên mới bước ra khỏi phòng, cả đêm qua tôi không ngủ được. Tôi đứng trước mặt hắn, chặn lại đường đi của hắn. Người đàn ông nheo mắt nhìn tôi, chiếc áo thun rộng thùng thình khoác hờ trên người, trên mặt còn vương giọt nước, có lẽ vừa rửa mặt xong nhưng chưa lau kỹ. Dù vậy điều đó vẫn không ảnh hưởng đến vẻ ngoài đẹp trai của hắn. “Có chuyện gì để sau đi.” “Chiều nay anh phải livestream.” Hắn lướt ngang qua tôi, thậm chí không thèm nhìn tôi một cái. …
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro