Thời Tống, Xin Cho Tôi Một Đứa Con
Diễn trò mưu lợi
Hạ Nguyệt
2024-07-03 12:07:30
“… Tôi biết rồi” Tống Nhã Đình mấp máy môi hỏi người hầu: “Cỏ có thể tìm giúp tôi một bộ đồ trang điếm không?”
Người hầu ngấn người.
Cô Tống thích chưng diện đến vậy à? Còn muốn trang điểm xong mới đỉ?
Tuy nhiên, cô ta cũng không nói gì thêm, mà nhanh chân đi tìm giúp Tống Nhã Đình một bộ dụng cụ trang điểm.
Tống Nhã Đình trang điểm không theo một kết cấu nào cả, nói tráng ra là vẽ bừa, hòng che đi diện mạo thực của mình. Cồ quẹt một lớp mặt nạ nhìn như người nghiện, đảm bảo có thể hù chết người.
Nhìn mặt mình trong gương, cô hài lòng nói: “Đi thôi”.
Người hầu:
Cô ta muốn nói lại thôi, cuối cùng, vẫn lựa chọn im miệng.
Được rồi, có lẽ là thấm mỹ của Tống Nhã Đình hơi… đặc biệt.
uỏng Tâm Nhụy và Tống Thải Vi đến, đích thân bà cụ Thời ra tiếp đón, Cư Sơn Tình cũng theo bên cạnh bà ta.
Mọi người đang trò chuyện thì thấy Tống Nhã Đình đi vào, tiếng nói lập tức im bặt.
Bới vì lớp hóa trang của cô thật sự quá… chói mắt.
Bà cụ Thời chỉ sửng sốt trong một khoảnh khắc, rồi ngay lập tức nớ nụ cười và nói: “Bé ngoan, mau đến chỗ bà”.
Tống Nhã Đình ngoan ngoãn bước qua, lúc này, Uông Tâm Nhụy đột niên đứng dậy, nắm lấy tay cô và nói với vé lo lâng: “Đình Đình, con không sao chứ?”
Biểu hiện của bà ta hệt như một người mẹ đang lo lâng cho con mình vậy.
Tống Nhã Đình thầm trào phúng, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười và nói: “Dì cứ yên tâm, con không sao đâu”.
uỏng Tâm Nhụy lau nước mắt, nức nở nói: “Đều tại dì vỏ dụng, nếu không thì con đã không chịu khổ… Đinh Đình, con đừng trách dì nhé…”
“Đương nhiên”, Tống Nhã Đình cười khẽ: “Sao con lại có thể trách dì cho được?”
Uông Tâm Nhụy cảm thấy thái độ của Tống Nhã Đình có hơi quái lạ, nhưng giờ bà ta cũng không cần phải để tâm nhiều như vậy làm gì.
Bà ta nắm lấy tay Tống Nhã Đình, nói thắng với bà cụ Thời: “Bà Thời, tuy Đình Đình khỏng phải con gái ruột cúa tôi, nhưng tôi vẫn luôn đối đãi với con bé như con ruột, bất kể hôm nay có như thế nào, tỏi cũng muốn dẫn con bé đi!”
Thái độ của bà ta vừa mạnh mẽ lại từng bước áp sát, Cư Sơn Tình lập tức đứng dậy, nói mía: “Bà Tống, nếu bà thật sự lo lắng cho con gái riêng của chồng thì đã không đế cô ta ở trại tạm giam suốt hai tháng, tôi đưa cô ta ra là đã nói xong điều kiện rồi, giờ bà lại đến đòi đem người đi à? Nào có chuyện tốt như vậy!”
Tuy Uông Tâm Nhụy là người có lòng dạ thâm sâu, nhưng khi đối mặt với Cư Sơn Tình, bà ta vẫn có chút hoảng sợ, dù sao thì Cư Sơn Tinh cũng là bà chủ chân chính của nhà họ Thời.
Nhưng vì lợi ích, bà ta không thế không xung đột với Cư Sơn Tình. Uông Tâm Nhụy nói: “Bà hai nói vậy là không đúng rồi, nhà họ Tống chúng tôi cửa nhỏ nhà nghèo, đương nhiên không thể so với nhà họ Thời quyền thế ngập trời, có thể khiến cho người ờ trại tạm giam thả người, đồng thời còn khiến cho cục cảnh sát phải hủy bỏ bản án. Tỏi nuôi Đình Đình lớn đến như vậy, chẳng lẽ không yêu thương con bé sao?”
Tống Thải Vi đúng thời điểm lau nước mằt, nói: “Chị, chị không biết đâu, hai tháng nay, vì cứu chị mà mẹ âu sầu đến nổi suýt bạc cả tóc luôn đấy…”
Nhìn mái tóc được bảo dưỡng kỹ lưỡng của Uông Tâm Nhụy, Tống Nhã Đình thầm mỉa mai, nhưng ngoài mặt lại lộ vẻ do dự: “Dì à…”
Thấy vậy, Uông Tâm Nhụy lập tức cảm thấy có hi vọng.
Quả nhiên Tống Nhã Đình vẫn vậy, vẩn chí là đồ đần có được túi da xinh đẹp, dù đã ờ trong trại tạm giam hai tháng nhưng cỏ ta vẵn ngu không có thuốc chữa.
Bà ta nắm lẩy tay Tống Nhã Đình, khóc nấc lên: “Đình Đình, con về nhà với dì nhé! Ân tình mà con nợ nhà họ Thời, dì sẽ thay con trả! Con ớ lại đây làm gì? Người ngoài sẽ nói ra nói vào đấy!”
Từ trước đến nay, Uông Tâm Nhụy và Tống Thải Vi vẫn luôn lừa gạt cô như vậy, khi còn bé, cô đã thật sự tin bon ho.
Theo thời gian cỏ lớn lên, đến khi cô được mười ba tuối, có vẻ như Uông Tâm Nhụy không muốn tiếp tục vờ vịt lấy lệ với cô nữa nên đã tống cô ra nước ngoài.
Ban đầu, cuộc sống ở nước ngoài của cô không tốt lẳm, mãi cho đến khi gặp người nọ…
Tống Nhã Đình nhíu chặt mày, ép bản thân không nghĩ đến chuyện này nữa.
Cư Sơn Tình cả giận nói: “Uông Tâm Nhụy! Tống Nhã Đình là do tỏi mua về! Tuy không dùng vàng thật bạc thật, nhưng giờ cô ấy đã là người của nhà họ Thời!”
Vốn dĩ Cư Sơn Tình chẳng thèm để tâm đến Tống Nhã Đình, và bà ta cũng không quan tâm Thời Minh Quang, thậm chí bà ta còn ƯỚC gì Thời Minh Quang sớm chết đi, sờ dĩ bà ta đứng ra, một là vì bà cụ Thời vẫn còn, hai là vì hành vi đến cửa cướp người của Uông Tâm Nhụy chắng khác nào đang tát thẳng vào mặt bà ta.
“Sơn Tình”, rốt cuộc bà cụ Thời cũng lên tiếng: “Bà Tống yêu thương con gái nên sốt ruột, con nên thông cảm cho bà ấy”.
Cư Sơn Tình biết bà cụ Thời là người có tấm lòng Bồ Tát, bảo bà ấy ép buộc Tống Nhã Đình ờ lại vốn là chuyện không thể nào.
Tuy vẫn có chút không cam lòng nhưng Cư Sơn Tình vẫn lựa chọn im lặng._______________________________
Bà cụ Thời ấm giọng nói: “Bà Tống, tõi già rồi, chỉ muốn đế cháu tôi có người nối dòng mà thôi. Bà yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi Nhã Đình đâu. Nếu con bẻ ớ lại thì chính là vợ của A Quang, đợi đủ tuối, tôi sẽ cho hai đứa đăng ký kết hôn. Đến lúc đó, Nhã Đình chính là mợ cả của nhà họ Thời”.
Nghe những lời của bà cụ Thời, đừng nói là uỏng Tâm Nhụy và Tống Thải Vi, ngay cả Cư Sơn Tình cũng ngẩn người. Cư Sơn Tình khó có thể tin được, vội nói: “Mẹ? Chỉ bằng cô ta à? Sao có thể xứng làm mợ cả của nhà họ Thời?”
Bà cụ Thời nhìn bà ta bằng ánh mắt uy nghiêm: “Chỉ cần con bé có thế sinh con cho A Quang thì có gì mà không xứng?”
Cư Sơn Tình tức đến nỗi bật cười.
Trong lòng Uông Tâm Nhụy lại gõ bàn tính “đùng đùng”.
Không biết Tống Nhã Đình gặp phải vận may gì mà được Thời Minh Quang đối xử khác biệt, nếu nói là bát tự tương hợp thì Uông Tâm Nhụy thật sự không tin.
Đã là thời đại nào rồi mà còn có người tin vào mấy thứ… phong kiến mê tín kia chứ?
Tống Nhã Đình không chết chứng tỏ bệnh điên của Thời Minh Quang không nghiêm trọng như lời đồn, chắng qua là con ngốc kia đến vừa đúng dịp mà thôi. Nếu cỏ ta có thế thì người khác đương nhiên cũng có thế.
Nhà họ Thời là gia tộc như thế nào?
Đó chính là thế gia hàng đầu đấy, là tồn tại mà đám dân đen như bọn họ có mơ cũng không mơ tới được.
ở thành phố Yến, có ai mà không cẩn thận nịnh nọt nhà họ Thời cơ chứ?
Chí một nhánh nhỏ của nhà họ Thời thôi mà Tống Chính Nguyên muốn làm ăn với bọn họ cũng phải nhìn mặt nế mũi, vậy thì…
Mợ cả nhà họ Thời là khái niệm như thế nào?
Đó chính là con dâu trướng nhà họ Thời, dù không chưởng quản gia tộc thì cũng được người người kính trọng, có thế đi ngang trong thành phố Yến đấy.
Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu Uông Tâm Nhụy, sao bà ta có thể nhường cơ hội một bước lên mây này cho Tống Nhã Đình được?
Vị trí mợ cả nhà họ Thời chí có con gái bà ta, Vi Vi, mới xứng mà thôi!
Người hầu ngấn người.
Cô Tống thích chưng diện đến vậy à? Còn muốn trang điểm xong mới đỉ?
Tuy nhiên, cô ta cũng không nói gì thêm, mà nhanh chân đi tìm giúp Tống Nhã Đình một bộ dụng cụ trang điểm.
Tống Nhã Đình trang điểm không theo một kết cấu nào cả, nói tráng ra là vẽ bừa, hòng che đi diện mạo thực của mình. Cồ quẹt một lớp mặt nạ nhìn như người nghiện, đảm bảo có thể hù chết người.
Nhìn mặt mình trong gương, cô hài lòng nói: “Đi thôi”.
Người hầu:
Cô ta muốn nói lại thôi, cuối cùng, vẫn lựa chọn im miệng.
Được rồi, có lẽ là thấm mỹ của Tống Nhã Đình hơi… đặc biệt.
uỏng Tâm Nhụy và Tống Thải Vi đến, đích thân bà cụ Thời ra tiếp đón, Cư Sơn Tình cũng theo bên cạnh bà ta.
Mọi người đang trò chuyện thì thấy Tống Nhã Đình đi vào, tiếng nói lập tức im bặt.
Bới vì lớp hóa trang của cô thật sự quá… chói mắt.
Bà cụ Thời chỉ sửng sốt trong một khoảnh khắc, rồi ngay lập tức nớ nụ cười và nói: “Bé ngoan, mau đến chỗ bà”.
Tống Nhã Đình ngoan ngoãn bước qua, lúc này, Uông Tâm Nhụy đột niên đứng dậy, nắm lấy tay cô và nói với vé lo lâng: “Đình Đình, con không sao chứ?”
Biểu hiện của bà ta hệt như một người mẹ đang lo lâng cho con mình vậy.
Tống Nhã Đình thầm trào phúng, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười và nói: “Dì cứ yên tâm, con không sao đâu”.
uỏng Tâm Nhụy lau nước mắt, nức nở nói: “Đều tại dì vỏ dụng, nếu không thì con đã không chịu khổ… Đinh Đình, con đừng trách dì nhé…”
“Đương nhiên”, Tống Nhã Đình cười khẽ: “Sao con lại có thể trách dì cho được?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uông Tâm Nhụy cảm thấy thái độ của Tống Nhã Đình có hơi quái lạ, nhưng giờ bà ta cũng không cần phải để tâm nhiều như vậy làm gì.
Bà ta nắm lấy tay Tống Nhã Đình, nói thắng với bà cụ Thời: “Bà Thời, tuy Đình Đình khỏng phải con gái ruột cúa tôi, nhưng tôi vẫn luôn đối đãi với con bé như con ruột, bất kể hôm nay có như thế nào, tỏi cũng muốn dẫn con bé đi!”
Thái độ của bà ta vừa mạnh mẽ lại từng bước áp sát, Cư Sơn Tình lập tức đứng dậy, nói mía: “Bà Tống, nếu bà thật sự lo lắng cho con gái riêng của chồng thì đã không đế cô ta ở trại tạm giam suốt hai tháng, tôi đưa cô ta ra là đã nói xong điều kiện rồi, giờ bà lại đến đòi đem người đi à? Nào có chuyện tốt như vậy!”
Tuy Uông Tâm Nhụy là người có lòng dạ thâm sâu, nhưng khi đối mặt với Cư Sơn Tình, bà ta vẫn có chút hoảng sợ, dù sao thì Cư Sơn Tinh cũng là bà chủ chân chính của nhà họ Thời.
Nhưng vì lợi ích, bà ta không thế không xung đột với Cư Sơn Tình. Uông Tâm Nhụy nói: “Bà hai nói vậy là không đúng rồi, nhà họ Tống chúng tôi cửa nhỏ nhà nghèo, đương nhiên không thể so với nhà họ Thời quyền thế ngập trời, có thể khiến cho người ờ trại tạm giam thả người, đồng thời còn khiến cho cục cảnh sát phải hủy bỏ bản án. Tỏi nuôi Đình Đình lớn đến như vậy, chẳng lẽ không yêu thương con bé sao?”
Tống Thải Vi đúng thời điểm lau nước mằt, nói: “Chị, chị không biết đâu, hai tháng nay, vì cứu chị mà mẹ âu sầu đến nổi suýt bạc cả tóc luôn đấy…”
Nhìn mái tóc được bảo dưỡng kỹ lưỡng của Uông Tâm Nhụy, Tống Nhã Đình thầm mỉa mai, nhưng ngoài mặt lại lộ vẻ do dự: “Dì à…”
Thấy vậy, Uông Tâm Nhụy lập tức cảm thấy có hi vọng.
Quả nhiên Tống Nhã Đình vẫn vậy, vẩn chí là đồ đần có được túi da xinh đẹp, dù đã ờ trong trại tạm giam hai tháng nhưng cỏ ta vẵn ngu không có thuốc chữa.
Bà ta nắm lẩy tay Tống Nhã Đình, khóc nấc lên: “Đình Đình, con về nhà với dì nhé! Ân tình mà con nợ nhà họ Thời, dì sẽ thay con trả! Con ớ lại đây làm gì? Người ngoài sẽ nói ra nói vào đấy!”
Từ trước đến nay, Uông Tâm Nhụy và Tống Thải Vi vẫn luôn lừa gạt cô như vậy, khi còn bé, cô đã thật sự tin bon ho.
Theo thời gian cỏ lớn lên, đến khi cô được mười ba tuối, có vẻ như Uông Tâm Nhụy không muốn tiếp tục vờ vịt lấy lệ với cô nữa nên đã tống cô ra nước ngoài.
Ban đầu, cuộc sống ở nước ngoài của cô không tốt lẳm, mãi cho đến khi gặp người nọ…
Tống Nhã Đình nhíu chặt mày, ép bản thân không nghĩ đến chuyện này nữa.
Cư Sơn Tình cả giận nói: “Uông Tâm Nhụy! Tống Nhã Đình là do tỏi mua về! Tuy không dùng vàng thật bạc thật, nhưng giờ cô ấy đã là người của nhà họ Thời!”
Vốn dĩ Cư Sơn Tình chẳng thèm để tâm đến Tống Nhã Đình, và bà ta cũng không quan tâm Thời Minh Quang, thậm chí bà ta còn ƯỚC gì Thời Minh Quang sớm chết đi, sờ dĩ bà ta đứng ra, một là vì bà cụ Thời vẫn còn, hai là vì hành vi đến cửa cướp người của Uông Tâm Nhụy chắng khác nào đang tát thẳng vào mặt bà ta.
“Sơn Tình”, rốt cuộc bà cụ Thời cũng lên tiếng: “Bà Tống yêu thương con gái nên sốt ruột, con nên thông cảm cho bà ấy”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cư Sơn Tình biết bà cụ Thời là người có tấm lòng Bồ Tát, bảo bà ấy ép buộc Tống Nhã Đình ờ lại vốn là chuyện không thể nào.
Tuy vẫn có chút không cam lòng nhưng Cư Sơn Tình vẫn lựa chọn im lặng._______________________________
Bà cụ Thời ấm giọng nói: “Bà Tống, tõi già rồi, chỉ muốn đế cháu tôi có người nối dòng mà thôi. Bà yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi Nhã Đình đâu. Nếu con bẻ ớ lại thì chính là vợ của A Quang, đợi đủ tuối, tôi sẽ cho hai đứa đăng ký kết hôn. Đến lúc đó, Nhã Đình chính là mợ cả của nhà họ Thời”.
Nghe những lời của bà cụ Thời, đừng nói là uỏng Tâm Nhụy và Tống Thải Vi, ngay cả Cư Sơn Tình cũng ngẩn người. Cư Sơn Tình khó có thể tin được, vội nói: “Mẹ? Chỉ bằng cô ta à? Sao có thể xứng làm mợ cả của nhà họ Thời?”
Bà cụ Thời nhìn bà ta bằng ánh mắt uy nghiêm: “Chỉ cần con bé có thế sinh con cho A Quang thì có gì mà không xứng?”
Cư Sơn Tình tức đến nỗi bật cười.
Trong lòng Uông Tâm Nhụy lại gõ bàn tính “đùng đùng”.
Không biết Tống Nhã Đình gặp phải vận may gì mà được Thời Minh Quang đối xử khác biệt, nếu nói là bát tự tương hợp thì Uông Tâm Nhụy thật sự không tin.
Đã là thời đại nào rồi mà còn có người tin vào mấy thứ… phong kiến mê tín kia chứ?
Tống Nhã Đình không chết chứng tỏ bệnh điên của Thời Minh Quang không nghiêm trọng như lời đồn, chắng qua là con ngốc kia đến vừa đúng dịp mà thôi. Nếu cỏ ta có thế thì người khác đương nhiên cũng có thế.
Nhà họ Thời là gia tộc như thế nào?
Đó chính là thế gia hàng đầu đấy, là tồn tại mà đám dân đen như bọn họ có mơ cũng không mơ tới được.
ở thành phố Yến, có ai mà không cẩn thận nịnh nọt nhà họ Thời cơ chứ?
Chí một nhánh nhỏ của nhà họ Thời thôi mà Tống Chính Nguyên muốn làm ăn với bọn họ cũng phải nhìn mặt nế mũi, vậy thì…
Mợ cả nhà họ Thời là khái niệm như thế nào?
Đó chính là con dâu trướng nhà họ Thời, dù không chưởng quản gia tộc thì cũng được người người kính trọng, có thế đi ngang trong thành phố Yến đấy.
Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu Uông Tâm Nhụy, sao bà ta có thể nhường cơ hội một bước lên mây này cho Tống Nhã Đình được?
Vị trí mợ cả nhà họ Thời chí có con gái bà ta, Vi Vi, mới xứng mà thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro