Thời Tống, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Một tay che trời

Hạ Nguyệt

2024-07-03 12:07:30

Tống Nhã Đình ngậm kẹo ung dung bước ra khỏi lớp.

Khi đi ngang qua Lưu Kỳ, bổng nhiên nhe răng cười: “Nhắc nhở thân thiện một chút, đừng quá tha thiết với Tôn Khả Khả, biết đâu người ta còn có bản lĩnh hơn cô nhiều”.

Lưu Kỳ cau mày: “Cậu có ý gì?”

“Một lát nữa không phải là biết rồi sao?”, Tống Nhã Đình điềm nhiên nói xong liền đi xuống dưới tầng.

Lưu Kỳ đứng tại chỗ suy ngẫm một hồi vẫn khỏng hiểu, dứt khoát coi như Tống Nhã Đình đang cố làm ra vẻ huyền bí.

Vừa nghĩ tới việc cô sắp cút khỏi trường THPT số một, cô ta liền vui mừng cho Tôn Khả Khả từ tận đáy lòng, vội vã xuống tầng tập trung.

Diền đàn của trường sớm đã thảo luận rõm rả về việc đuổi học của Tống Nhã Đình, hàng ngàn comment máng chửi cô, tất cả đều yêu cầu cõ phải xin lỗi Tôn Khả Khả, cuốn gói cút khỏi trường học.

Hầu nhưtất cả mọi người trong trường đều đang mong chờ trò cười đáng hổ thẹn của Tống Nhã Đình.

Toàn bộ học sinh đã đứng dưới sân, không hiểu sao Tô Trạch Phong lại nhìn về phía lớp 11.

Bạn tốt Tôn Lập nói: “Trạch Phong, bọn họ đều nói Tống Nhã Đình lần này thực sự bị khai trừ rồi! Cậu có vui không?”

Tô Trạch Phong mím môi: “Có cái gì vui sao?”

Tôn Lập bối rối rồi: “Không phải bị Tống Nhã Đình quấn lấy khiến cậu cảm thấy rất phiền phức sao? Nếu cô ta bị đuối, sau này cũng không còn ai quấy nhiễu cậu nữa, rất tốt mà? Hơn nữa Tôn Khả Khả cũng có thể nhận được công bằng nên có….”

Đạo lý nói là vậy nhưng Tô Trạch Phong vừa nghĩtới những lời Tống Nhã Đình nói trong lớp cách đây không lâu trong lòng liền thấy bực dọc.

Cái gì gọi là ‘tôi không thích anh nữa rồi?”

Sự yêu thích một người của cô ta chỉ tùy ý như vậy thôi sao?

Quên đỉ, cô ta rời khỏi trường THPT số một cũng tốt, làm sai luôn phải nhận trừng phạt…

Tỏ Trạch Phong thu lại ánh mát, đáp: “Hiệu trưởng lẽn khán đài rồi, đừng nói nữa”.

Hiệu trưởng của trường THPT số một là một người đàn ông trung niên bụng phệ mặc chiếc áo sơ mỉ màu hồng, trông vô cùng có không khí vui tươi.

Nhưng lúc này trên mặt ỏng ấy tràn đầy nét nghiêm túc, hắng giọng bắt đầu: “Chào buối sáng các em học sinh, hỏm nay trường học chúng ta có một cuộc họp khấn cấp để giải quyết mâu thuẫn giữa bạn học Tống Nhã Đình và bạn học Tôn Khả Khả”.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Các học sinh lập tức vỗ tay rầm rầm, thực sự muốn đuốỉ học Tống Nhã Đình rồi!

Lãnh đạo nhà trường đều đã tới, có thể thấy sự tình lần này tồi tệ đến mức nào, đoán chừng sẽ không có trường học nào dám thu nhận Tổng Nhã Đình nữa!

Đúng là hả hẻ lòng người!

‘Tôi tin các em cũng đã nghe nói qua, bạn học Tỏn Khả Khả đã bị bạn học Tống Nhã Đình ép phải tự sát vào hai tháng trước, hiện tại phía nhà trường đâ điều tra rõ ràng vụ việc và kết quả như sau!”

Mọi người hưng phấn nhìn chăm chăm hiệu trường, cũng có người khinh thường ngó sang Tống Nhã Đình, chờ đợi dáng vẻ nhếch nhác của cỏ.

Đáng tiếc khiến bọn họ phải thất vọng rồi, Tống Nhã Đình khỏng khóc lóc tuyệt vọng, cũng không thầm lặng rơi lệ.

Ngược lại còn ngậm kẹo mút trong miệng, đút tay vào túi, nhàn nhã nhìn lên bục.

…Da mặt dày đến mức nào mới có thể dửng dưng như vậy?

Nhưng không sao, cô ta lập tức phải cút khỏi đây rồi.

Nhưng lời nói một giây tiếp theo của hiệu trưởng như thối bay mọi suy nghĩ của họ! Giọng nói của ông ấy thoắt cái càng thêm nghiêm nghị: “Vì hành vi tệ hại của bạn học Tôn Khả Khả, cố ý quấy rối bạn bè, sau khi bị bạn học Tống Nhã Đình bẳt gặp không những không có ý hối cải mà còn glả vờ tự tử để đổ oan cho bạn học Tống Nhã Đình, muốn lợi dụng dư luận để đuổi học em ấy.

Sau khi sự việc bị phanh phui cũng không hề nhận thức được lỗi lầm của mình, bướng bỉnh không thôi, không chịu giáo hóa, làm tổn hại nghiêm trọng đến phong hóa của nhà trường.

Vì vậy phòng công tác đã ra quyết định thôi học đối với bạn học Tôn Khả Khả! Kể từ bây giờ, Tôn Khả Khả không còn là học sinh của trường THPT số một nữa, hơn nữa còn phảỉ bồi thường tốn thất tỉnh thần cho bạn học Tống Nhã Đình!”

Lời này vừa vang, các học sinh liền bủng nổ.

Chuyện quái quỷ gì vậy? Hiệu trưởng có nhầm lẳn khỏng? Không phải là đọc lộn tên rồi đó chứ?

Người bị khai trừ không phải là Tống Nhã Đình mới đúng sao? Sao lại biến thành Tôn Khả Khả rồi?

Nhưng hiệu trưởng cũng không giải thích nhiều thêm:

‘Văn bản cụ thế sẽ sớm được ban hành, mong rằng các các em có thể lấy Tôn Khả Khả làm bài học, đừng nối gót theo em ấy!

Tiện đây tôi phải tuyên dương bạn học Tống Nhã Đình! Vì danh dự của bạn học mà nhẫn nhục, đoàn kết bạn bè, kính yêu thầy cô.

Danh sách học sinh ba tốt năm nay sẽ có tên em ấy, hy vọng các em có thế học hỏi từ bạn học Tống Nhã Đình nhiều hơn!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Buổi tập trung kết thúc, mời các em học sinh trật tự trở về phòng học”.

Bài phát biếu của hiệu trưởng giống như một quả bom nguyên tử rơi xuống, khiến mọi người không kịp phòng bị!

“Làm sao có thể!”, gương mặt Lưu Kỳ tràn ngập vẻ không dám tin: “Không thể nào! Tuyệt đối không thế!!”

Tống Nhã Đình nở nụ cười thương hại: ‘Tôi đã nói rồi, Tôn Khả Khả còn giỏi giang hơn cô nghĩ đó”.

Lưu Kỳ không cam lòng hét lên: “Hình phạt này nhất định là giả! Nhất định là cô đã thu mua nhà trường! Khả Khả sao thế bi đuổi hoe!”

Triệu Kiến Châu bĩu môi: “Tôi đã nói rồi, cô ấy không sai, người sai là Tôn Khả Kha…”

“Không thể nào!”, Lưu Kỳ gần như sụp đố: “Không thể nào! Rõ ràng là cậu ép Khả Khả tự sát, phía nhà trường sao có thế phạt Khả Khả! Khả Khả đã làm gì mà bị đuối học?”

“Cô hỏi cô ta không phải là biết rồi sao?”, Tống Nhã Đình đáp: “Dù sao các người cũng là bạn thân nhất mà”.

Cô không có tâm trạng để thưởng thức sự suy sụp của Lưu Kỳ, vì vậy tự mình trở lại lớp học, đăng nhập vào diễn đàn trường.

Quả nhiên diễn đàn bùng nổ rồi.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Sao hiệu trường lại nói Tôn Khả Khả cư xử khỏng đúng mực VỚI các bạn cùng lớp, không đúng mực ờ đảy là chỉ cái gì?”

“Ha ha, Tống Nhã Đình đúng là một tay che trời ở trường học mà, ngay cả hiệu trưởng cũng lên tiếng thay cô ấy, trực tiếp đuổi học Tôn Khả Khả, đây không phải là nạn nhân thê thảm nhất rồi sao?”

“Comment bên trên đừng nói lung tung, nhà họ Tống có tiền nhưng muốn mua chuộc hiệu trưởng không phải chỉ đơn giản dựa vào tiền bạc đâu, còn phải có quyền lực, nếu Tống Nhã Đình gây chuyện hiệu trưởng giúp cậu ta tẩy trắng thì tôi tin, nhưng Tống Nhã Đình… không có bản lĩnh đó”.

“Vậy cuộc họp hôm nay là sao? Sao thoáng chốc đẫ tấy trắng cho Tống Nhã Đình rồi? Còn cho cô ta vào danh sách học sinh ba tốt? Tôn Khả Khả rõ ràng mới là người bị hại mà!”

“Đừng hỏi nữa, đào sâu vào cũng chỉ là nồi ô nhục của trường THPT số một mà thỏi. Sau này mọi người có gặp nhớ phải đi đường vòng, cẩn thận người ta lật tay một cái liền tống cổ cậu ra khỏi trường”.

“Thứ trường học rác rưởi, đúng là là ghê tởm, thật sự có tiền là muốn làm gì thì làm sao? Mặc niệm cho Tôn Khả Khả”.

Tống Nhã Đình lướt qua một lượt, tuy rằng cũng có người nghi ngờ Tôn Khả Khả thực sự phạm lỗi nhưng đại đa số đều đang mắng chửi cô một tay che trời, quá đổi náo nhiệt.

Cô tạo một tài khoản phụ, sau đó đăng tải một đoạn ghi âm.

Tiêu đề chính là ‘đến nhìn xem nữ thần Tôn Khả Khả thuần khiết của mấy người đã làm gì?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thời Tống, Xin Cho Tôi Một Đứa Con

Số ký tự: 0