Thời Tống, Xin Cho Tôi Một Đứa Con
Xích mích
Hạ Nguyệt
2024-07-03 12:07:30
“Tống Nhã Đình! Cậu nổi điền cái gì thế!”, có người quát.
'Tống Nhã Đình khế cau mày nói: “Tôi có nổi điên đâu, chỉ dọn dẹp vị trí của mình một chút thôi“.
Cô thong thả lấy điện thoại ra, tìm một dãy số rồi gọi: “Alo? Là chú Vương ạ? Bên tôi có rất nhiều sách cũ và giấy vụn, chú có mua không? Mua à? Được rồi, chú đến phòng 11 trên lầu 6 nhé...”
Cô cúp điện thoại, nhìn đống sách đổ trên mặt đất nói: “Bán hết chúng còn có thể mua ly trà sữa uống“.
“Cậu!”, nữ sinh ngồi đăng trước Tống Nhã Đình vỗ bàn đứng lên tức giận quát: “Nhà cậu phá sản rồi hả? Thế mà lại định bán sách của chúng ta đi!”
Tuy mọi người trong lớp 11 không thích học tập, nhưng lớp bồi dưỡng cũng không phải trường học tư nhân có quy định dễ dãi gì. Ở đây, dù là nhà có giàu đến mấy cũng phải nghe theo nội quy trường học. Nếu sách của họ bị Tống Nhã Đình bán đi thật thì đến lúc đó người chịu thiệt sẽ là mình!
Tống Nhã Đình chẳng thèm để ý nói: “Không phá sản thì không bán được hả? Dù sao mấy người đặt hết ở chỗ tôi, chắc là chẳng cần nữa, tôi bán giúp mấy người thì đã sao?”
“Cậu!”, nữ sinh tức đến mức mặt mày đỏ bừng, cuối cùng sợ bị mời phụ huynh nên vội vàng tìm được hai cuốn của mình trong đống sách kia, bỏ lại lên bàn mình.
Những người khác thấy thế đều bước tới lấy sách về, đống sách ban nãy thoáng chốc biến mất không còn một quyển, chỉ còn lại bàn ghế đổ trên mặt đất.
'Tống Nhã Đình cười khẩy, cũng không có dựng bàn ghế dậy, mà là ngồi xuống một cái bàn trống, ung dung ngậm kẹo que. Bấy giờ, cô giáo Hách Liên - chủ nhiệm lớp lớp 11 bước vào, cô ta là giáo viên tiếng Anh và là người cực kỳ nghiêm túc, tỉ mỉ. Cô ta thấy mặt đất lung tung lộn xộn thì cau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
'Tống Nhã Đình không chờ người khác méc đã nhấc tay lên nói: “Thưa cô Hách! Bạn họ trong lớp đều cô lập em! Bọn họ ghét em! Lật đổ hết bàn ghế của eml”
Lớp trưởng không nhịn nổi nữa đứng lên nói: “Tống Nhã Đình! Cậu có biết xấu hổ không vậy! Rõ ràng là cậu đạp đổ bàn! Cả lớp đều có thể làm chứng!”
“Đúng vậy đúng vậy, là cô ta tự đạp, tụi em đều thấy!”
Hách Liên nhìn về phía Tống Nhã Đình, cô ta không có khinh bỉ Tống Nhã Đình như những giáo viên khác, trái lại còn rất thích cô học trò này. Bởi vì Tống Nhã Đình trở về từ nước. ngoài nên tiếng Anh khá tốt, sáu môn hơn một trăm điểm thì tất cả đều là điểm tiếng Anh, các bài kiểm tra khác đều để giấy trắng.
Song, cô ta cũng không nghe và tin một phía, trực tiếp phán xét Tống Nhã Đình, mà nhìn về phía cô bảo cô giải thích.
'Tống Nhã Đình cười nói: “Lớp trưởng, là não tôi bị úng hay não cậu bị úng thế? Đang không tôi đạp bàn của mình chơi à”
Lớp trưởng là một nữ sinh có da mặt mỏng, giờ phút này mặt mày đỏ bừng, cần răng muốn chửi Tống Nhã Đình nói xăng nói xiên, nhưng lại không dám nói cho Hách Liên tại sao 'Tống Nhã Đình lại đạp bàn, chỉ có thể nhịn cục tức này xuống.
Hách Liên nói: “Tôi biết giữa các cô cậu có chút xích mích là chuyện bình thường, nhưng tôi nói cho mấy cô cậu biết, năm nay nhà trường đang chú trọng bät bạo lực học đường. Nếu làm lớn chuyện lên, các cô cậu sẽ chẳng tốt lành gì đâu. Cô lập bạn bà là một chuyện cực kỳ quá đáng, nếu có lần sau thì sẽ mời phụ huynh lên đó“.
Lớp trưởng khó chịu nói: “Thưa cô, nếu nhà trường chú trọng bạo lực học đường như vậy, tại sao thầy cô không phạt Tống Nhã Đình? Cô ta đã hại Tôn Khả Khả thành như vậy...”
Hách Liên vỗ bàn nói: “Được rồi, chuyện của Tôn Khả Khả nhà trường đương nhiên sẽ xử lý, các em quan tâm nhiều thế làm gì? Ai đạp đổ cái bàn của Tống Nhã Đình thì nâng dậy cho em ấy đi“.
Cả lớp không ai nói chuyện.
Hách Liên ngó Tống Nhã Đình: “Em có thấy là ai làm không?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tống Nhã Đình.
€ô gái để kiểu tóc Sadako trang điểm đậm liếc nhìn phòng học một lượt rồi cười đáp: “Đương nhiên là thấy“.
Tay Tống Nhã Đình chỉ vào Văn Ái và lớp trưởng nói: “Chính là mấy người đó“.
Văn Ái tức điên: “Tống Nhã Đình, cậu đừng ở đó mà ngậm máu phun người! Tôi đạp ngã bàn cậu bao giời”
Tống Nhã Đình nhún vai: “Dù sao tôi cũng thấy thế“.
Văn Ái tức đến run người, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cô.
Hách Liên đập bàn nói: “Hai em dựng bàn dậy nhanh lên, rồi xin lỗi Tống Nhã Đình! Nếu không cô sẽ báo lên lãnh đạo trường, các em cũng chẳng muốn học bạ của mình có vết nhơ mà đúng không?”
Lớp trưởng và Văn Ái tức đỏ cả mắt, nhưng lại chẳng thể nói gì, đành phải nhịn cục tức dựng bàn ghế dậy. Văn Ái cắn môi nói: “Tống Nhã Đình, xin lỗi cậu“.
'Tống Nhã Đình cười tủm tỉm nói: “Không sao không sao, xin lỗi xong chúng ta vẫn là bạn học thân thiết với nhau cả, tôi sẽ không trách cậu“.
Ánh mắt Hách Liên nhìn Tống Nhã Đình lại càng trở nên hài lòng.
Ai cũng nói cô nhóc này ngang ngược xấc xược, nhưng thực ra vẫn rất tốt bụng, không thì đã chẳng tha thứ cho người bắt nạt mình dễ dàng như vậy.
Văn Ái nghe vậy suýt nữa tức hộc máu, nghiến răng trở về chỗ ngồi.
Lớp trưởng hít sâu một hơi nói: “Xin lỗi“.
Tống Nhã Đình võ vai cô ta: “Lớp trưởng, con người ấy mà, đều sẽ mắc sai lầm, biết sai hoàn toàn có thể sửa, giờ chúng ta có thể bắt tay giảng hòa không?”
Lớp trưởng nhìn bàn tay vươn đến trước mặt mình.
Tống Nhã Đình có khuôn mặt xấu xí, nhưng bàn tay lại rất đẹp, ngón tay thon thon trắng nõn, khớp xương cân xứng, móng tay có màu hồng nhạt, cắt tỉa hết sức gọn gàng trông y như một loạt vỏ sò, khiến lớp trưởng bất giác năm lấy.
Lớp trưởng chợt hoàn hồn, vội vàng thả tay Tống Nhã Đình ra, vẻ mặt như nuốt ruồi bọ nói: “Được chưa vậy?”
Tống Nhã Đình híp mắt: “Lớp trưởng, sao tôi cứ cảm thấy cậu cũng không định làm hòa với tôi, hay là sau này lại định bắt nạt tôi nữa?”
Hách Liên nghiêm giọng: “Lương VĩI”
Lớp trưởng bị gọi tên thì không cam lòng hỏi: “Dạ sao vậy am
Tống Nhã Đình gật đầu: “Vậy sau này tôi mà bị bắt nạt là sẽ tìm cậu đó“.
Lớp trưởng: Bà mẹ nó, cậu bị bắt nạt thì liên quan gì tôi!
Nhưng dưới ánh nhìn chằm chăm của Hách Liên, cô ta chỉ có thể cười gượng gật đầu: “... không đâu, tôi đã biết sai rồi“.
Hách Liên nói: “Được rồi, trở về chỗ ngồi của mình đi, chúng ta bät đầu học thôi“.
Tống Nhã Đình ngồi xuống cuối hàng, vô thức ngó vị trí cách mình một lối đi nhỏ.
Hôm nay, trùm trường vẫn chưa đến. Cô đến lớp bồi dưỡng lâu như vậy, chỉ mới nghe nói đến tiếng tăm của trùm trường chứ chưa gặp người thật bao giờ. Nghe nói là chơi bóng rổ trên sân bị té gấy chân.
Ở một mặt nào đó thì cũng coi như là cùng cảnh ngộ với 'Tống Nhã Đình.
'Tống Nhã Đình khế cau mày nói: “Tôi có nổi điên đâu, chỉ dọn dẹp vị trí của mình một chút thôi“.
Cô thong thả lấy điện thoại ra, tìm một dãy số rồi gọi: “Alo? Là chú Vương ạ? Bên tôi có rất nhiều sách cũ và giấy vụn, chú có mua không? Mua à? Được rồi, chú đến phòng 11 trên lầu 6 nhé...”
Cô cúp điện thoại, nhìn đống sách đổ trên mặt đất nói: “Bán hết chúng còn có thể mua ly trà sữa uống“.
“Cậu!”, nữ sinh ngồi đăng trước Tống Nhã Đình vỗ bàn đứng lên tức giận quát: “Nhà cậu phá sản rồi hả? Thế mà lại định bán sách của chúng ta đi!”
Tuy mọi người trong lớp 11 không thích học tập, nhưng lớp bồi dưỡng cũng không phải trường học tư nhân có quy định dễ dãi gì. Ở đây, dù là nhà có giàu đến mấy cũng phải nghe theo nội quy trường học. Nếu sách của họ bị Tống Nhã Đình bán đi thật thì đến lúc đó người chịu thiệt sẽ là mình!
Tống Nhã Đình chẳng thèm để ý nói: “Không phá sản thì không bán được hả? Dù sao mấy người đặt hết ở chỗ tôi, chắc là chẳng cần nữa, tôi bán giúp mấy người thì đã sao?”
“Cậu!”, nữ sinh tức đến mức mặt mày đỏ bừng, cuối cùng sợ bị mời phụ huynh nên vội vàng tìm được hai cuốn của mình trong đống sách kia, bỏ lại lên bàn mình.
Những người khác thấy thế đều bước tới lấy sách về, đống sách ban nãy thoáng chốc biến mất không còn một quyển, chỉ còn lại bàn ghế đổ trên mặt đất.
'Tống Nhã Đình cười khẩy, cũng không có dựng bàn ghế dậy, mà là ngồi xuống một cái bàn trống, ung dung ngậm kẹo que. Bấy giờ, cô giáo Hách Liên - chủ nhiệm lớp lớp 11 bước vào, cô ta là giáo viên tiếng Anh và là người cực kỳ nghiêm túc, tỉ mỉ. Cô ta thấy mặt đất lung tung lộn xộn thì cau mày hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
'Tống Nhã Đình không chờ người khác méc đã nhấc tay lên nói: “Thưa cô Hách! Bạn họ trong lớp đều cô lập em! Bọn họ ghét em! Lật đổ hết bàn ghế của eml”
Lớp trưởng không nhịn nổi nữa đứng lên nói: “Tống Nhã Đình! Cậu có biết xấu hổ không vậy! Rõ ràng là cậu đạp đổ bàn! Cả lớp đều có thể làm chứng!”
“Đúng vậy đúng vậy, là cô ta tự đạp, tụi em đều thấy!”
Hách Liên nhìn về phía Tống Nhã Đình, cô ta không có khinh bỉ Tống Nhã Đình như những giáo viên khác, trái lại còn rất thích cô học trò này. Bởi vì Tống Nhã Đình trở về từ nước. ngoài nên tiếng Anh khá tốt, sáu môn hơn một trăm điểm thì tất cả đều là điểm tiếng Anh, các bài kiểm tra khác đều để giấy trắng.
Song, cô ta cũng không nghe và tin một phía, trực tiếp phán xét Tống Nhã Đình, mà nhìn về phía cô bảo cô giải thích.
'Tống Nhã Đình cười nói: “Lớp trưởng, là não tôi bị úng hay não cậu bị úng thế? Đang không tôi đạp bàn của mình chơi à”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lớp trưởng là một nữ sinh có da mặt mỏng, giờ phút này mặt mày đỏ bừng, cần răng muốn chửi Tống Nhã Đình nói xăng nói xiên, nhưng lại không dám nói cho Hách Liên tại sao 'Tống Nhã Đình lại đạp bàn, chỉ có thể nhịn cục tức này xuống.
Hách Liên nói: “Tôi biết giữa các cô cậu có chút xích mích là chuyện bình thường, nhưng tôi nói cho mấy cô cậu biết, năm nay nhà trường đang chú trọng bät bạo lực học đường. Nếu làm lớn chuyện lên, các cô cậu sẽ chẳng tốt lành gì đâu. Cô lập bạn bà là một chuyện cực kỳ quá đáng, nếu có lần sau thì sẽ mời phụ huynh lên đó“.
Lớp trưởng khó chịu nói: “Thưa cô, nếu nhà trường chú trọng bạo lực học đường như vậy, tại sao thầy cô không phạt Tống Nhã Đình? Cô ta đã hại Tôn Khả Khả thành như vậy...”
Hách Liên vỗ bàn nói: “Được rồi, chuyện của Tôn Khả Khả nhà trường đương nhiên sẽ xử lý, các em quan tâm nhiều thế làm gì? Ai đạp đổ cái bàn của Tống Nhã Đình thì nâng dậy cho em ấy đi“.
Cả lớp không ai nói chuyện.
Hách Liên ngó Tống Nhã Đình: “Em có thấy là ai làm không?”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tống Nhã Đình.
€ô gái để kiểu tóc Sadako trang điểm đậm liếc nhìn phòng học một lượt rồi cười đáp: “Đương nhiên là thấy“.
Tay Tống Nhã Đình chỉ vào Văn Ái và lớp trưởng nói: “Chính là mấy người đó“.
Văn Ái tức điên: “Tống Nhã Đình, cậu đừng ở đó mà ngậm máu phun người! Tôi đạp ngã bàn cậu bao giời”
Tống Nhã Đình nhún vai: “Dù sao tôi cũng thấy thế“.
Văn Ái tức đến run người, chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như cô.
Hách Liên đập bàn nói: “Hai em dựng bàn dậy nhanh lên, rồi xin lỗi Tống Nhã Đình! Nếu không cô sẽ báo lên lãnh đạo trường, các em cũng chẳng muốn học bạ của mình có vết nhơ mà đúng không?”
Lớp trưởng và Văn Ái tức đỏ cả mắt, nhưng lại chẳng thể nói gì, đành phải nhịn cục tức dựng bàn ghế dậy. Văn Ái cắn môi nói: “Tống Nhã Đình, xin lỗi cậu“.
'Tống Nhã Đình cười tủm tỉm nói: “Không sao không sao, xin lỗi xong chúng ta vẫn là bạn học thân thiết với nhau cả, tôi sẽ không trách cậu“.
Ánh mắt Hách Liên nhìn Tống Nhã Đình lại càng trở nên hài lòng.
Ai cũng nói cô nhóc này ngang ngược xấc xược, nhưng thực ra vẫn rất tốt bụng, không thì đã chẳng tha thứ cho người bắt nạt mình dễ dàng như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Ái nghe vậy suýt nữa tức hộc máu, nghiến răng trở về chỗ ngồi.
Lớp trưởng hít sâu một hơi nói: “Xin lỗi“.
Tống Nhã Đình võ vai cô ta: “Lớp trưởng, con người ấy mà, đều sẽ mắc sai lầm, biết sai hoàn toàn có thể sửa, giờ chúng ta có thể bắt tay giảng hòa không?”
Lớp trưởng nhìn bàn tay vươn đến trước mặt mình.
Tống Nhã Đình có khuôn mặt xấu xí, nhưng bàn tay lại rất đẹp, ngón tay thon thon trắng nõn, khớp xương cân xứng, móng tay có màu hồng nhạt, cắt tỉa hết sức gọn gàng trông y như một loạt vỏ sò, khiến lớp trưởng bất giác năm lấy.
Lớp trưởng chợt hoàn hồn, vội vàng thả tay Tống Nhã Đình ra, vẻ mặt như nuốt ruồi bọ nói: “Được chưa vậy?”
Tống Nhã Đình híp mắt: “Lớp trưởng, sao tôi cứ cảm thấy cậu cũng không định làm hòa với tôi, hay là sau này lại định bắt nạt tôi nữa?”
Hách Liên nghiêm giọng: “Lương VĩI”
Lớp trưởng bị gọi tên thì không cam lòng hỏi: “Dạ sao vậy am
Tống Nhã Đình gật đầu: “Vậy sau này tôi mà bị bắt nạt là sẽ tìm cậu đó“.
Lớp trưởng: Bà mẹ nó, cậu bị bắt nạt thì liên quan gì tôi!
Nhưng dưới ánh nhìn chằm chăm của Hách Liên, cô ta chỉ có thể cười gượng gật đầu: “... không đâu, tôi đã biết sai rồi“.
Hách Liên nói: “Được rồi, trở về chỗ ngồi của mình đi, chúng ta bät đầu học thôi“.
Tống Nhã Đình ngồi xuống cuối hàng, vô thức ngó vị trí cách mình một lối đi nhỏ.
Hôm nay, trùm trường vẫn chưa đến. Cô đến lớp bồi dưỡng lâu như vậy, chỉ mới nghe nói đến tiếng tăm của trùm trường chứ chưa gặp người thật bao giờ. Nghe nói là chơi bóng rổ trên sân bị té gấy chân.
Ở một mặt nào đó thì cũng coi như là cùng cảnh ngộ với 'Tống Nhã Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro