Chỉ Cần Có Quyế...
Khuynh Bích Du Nhiên
2024-09-26 12:30:53
Sợ rằng Lâm Thiên Dược không thể trả tiền thuốc, cho nên Phó đại phu liền để hắn tự mình hái thuốc rồi uống nó.
Kỷ Đào đột nhiên đưa tay ra che lại bả vai của mình. Vừa rồi tình hình rối loạn nên cô không kịp để ý đến việc bị ong vò vẽ đốt ở vai và ngay cả sự đau đớn cũng không rõ ràng. Lúc này, khi bình tĩnh lại thì cô thấy đau nhức ở khắp mọi nơi.
“Ngươi bị làm sao vậy? Bị thương ư?” Lâm Thiên Dược có chút lo lắng, thấy cô che vai thì vươn tay muốn mở tay của cô ra.
Kỷ Đào hơi né tránh.
Lâm Thiên Dược sững người.
“Ta muốn xem ngươi bị thương có nặng hay không?” Lâm Thiên Dược nhìn sang chỗ khác.
“Lúc trước ngươi đã cứu ta, nên bây giờ ta chỉ muốn trả ơn ngươi mà thôi.” Hắn lại nói.
Kỷ Đào đau đến mức nhíu mày, nghe vậy thì thản nhiên nói: “Chỉ là một cái nhấc tay thôi mà.”
Lâm Thiên Dược đột nhiên đứng dậy và đi ra ngoài.
“Chờ ở đây.”
Kỷ Đào tựa vào gốc cây đại thụ, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc và tiếng côn trùng không biết tên vang lên ở xung quanh, nhưng cô cảm thấy rất yên bình, như thể chỉ còn lại một mình cô ở trên thế giới này.
Trên bả vai vẫn còn đau nhói, Kỷ Đào đột nhiên cảm thấy có một bóng người ở cửa động. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lâm Thiên Dược đã quay trở lại và trên tay hắn đang cầm một nắm lá có hình răng cưa màu xanh biếc. Thấy vậy, trong lòng Kỷ Đào khẽ buông lỏng, cô nhận lấy và nhai nó, sau đó nhìn về phía Lâm Thiên Dược thì thấy hắn đã sớm quay người đi rồi.
Kỷ Đào bôi thảo dược lên vai, che lại vết đỏ sưng tấy, một lúc lâu sau, một cảm giác mát lạnh kéo tới và bây giờ cô mới cảm thấy mình có thể hô hấp dễ dàng hơn rất nhiều.
“Cảm ơn ngươi.” Kỷ Đào nói với vẻ chân thành.
Lâm Thiên Dược cầm lấy túi quần áo, hắn đứng lên và nói: “Đi thôi, thời gian đã trôi qua lâu như vậy nên hiện tại hẳn là không có chuyện gì nữa rồi.”
Nói xong, hắn không cho Kỷ Đào từ chối mà nâng cô dậy, hai người chậm rãi đi vào trong rừng.
Kỷ Đào được hắn đỡ, Lâm Thiên Dược cao hơn cô một cái đầu, tuy rằng cảm thấy bờ vai của hắn gầy yếu, nhưng lại cực kỳ thận trọng, khiến cho người ta an tâm.
Nhìn thấy hắn đeo túi quần áo ở trên lưng, lại nhớ tới hắn vừa mới đi ra ngoài để hái dược liệu, cô hỏi: “Ngươi biết dược liệu sao?”
“Có biết một chút. Ta bị bệnh nhiều năm, lại không có tiền mua dược liệu, cho nên Phó đại phu liền để ta hái dược liệu rồi bán cho ông ấy thay cho tiền thuốc, lâu dần liền hiểu biết một chút.”
Giọng nói trầm thấp êm tai của Lâm Thiên Dược vang lên ở trong rừng.
“Ngươi cũng biết nhà ta nghèo mà.” Hắn mỉm cười.
“Phụ thân mất sớm, ta bị bệnh nhiều năm, trong nhà có nhiều tiền như thế nào đi nữa thì cũng không đủ. Năm đó, phụ thân của ta bị bệnh rất lâu rồi mới mất và đã vết sạch tiền trong nhà rồi… Tuy rằng Liễu gia cũng không có nhiều của cải.”
Kỷ Đào yên lặng lắng nghe, đầu cô có chút choáng váng và không còn nhìn thấy đường đi ở dưới chân nữa. Cô chậm rãi bước từng bước theo Lâm Thiên Dược, một lúc sau mới nói: “Sau này sẽ trở nên tốt hơn.”
“Ta còn muốn đọc sách.” Lâm Thiên Dược lại nói. Hắn nắm chặt tay, nhìn trời một chút và khẽ cau mày.
“Thật nực cười phải không? Nghèo đến mức không có gì để ăn, vậy mà còn đọc sách cái gì chứ? Giấy và bút mực cũng không mua nổi.” Giọng nói của Lâm Thiên Dược dần dần trầm xuống.
Kỷ Đào có chút hoảng hốt, ngoại trừ nghe thấy giọng nói trong trẻo của Lâm Thiên Dược vang lên bên tai thì cô chỉ cảm thấy trên vai đau đớn và đầu óc cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.
“Không, chỉ cần có quyết tâm thì mọi việc đều sẽ thành công.” Kỷ Đào đáp lại một câu.
“Thật sao?”
“Đúng vậy, có quyết tâm là một điều tốt, dù sao cũng tốt hơn ngơ ngơ ngác ngác mà sống đến hết đời.” Khi Kỷ Đào nói lên điều này, cô không biết là nói cho Lâm Thiên Dược nghe, hay là cho chính mình nghe.
Lúc này trời đã tối, nhưng sân nhà Kỷ gia lại ồn ào ầm ĩ, bởi vì Phó đại phu tới nói rằng Kỷ Đào vẫn đang ở trong núi nên Kỷ Duy đang tập hợp người dân trong thôn để đi lên núi tìm cô.
Khi vừa mới vào thôn, Lâm Thiên Dược đã buông cô ra. Kỷ Đào đã tỉnh táo lại và khi bọn họ đi vào thôn thì trời đã tối rồi. Lúc này, cô cũng có thể miễn cưỡng đi lại được, cơn đau trên bả vai cũng giảm bớt đi một chút, có lẽ là do dược liệu đã có tác dụng.
Khi đi ngang qua sân nhà Phó đại phu, nhìn thấy bên trong tối tăm, Kỷ Đào có chút lo lắng. Lẽ nào ông ấy chưa về sao?
Khi Kỷ Đào sắp về đến nhà, cô nhìn thấy Triệu Ngô thị từ xa đang đi về phía Kỷ gia: “Triệu thẩm tử…”
Triệu Ngô thị nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Đào, trên mặt nhất thời nở nụ cười, bà ta lớn tiếng nói: “Ôi chao, Đào nhi đã trở về rồi. Phụ thân của ngươi đang định cho người trong thôn lên núi để tìm ngươi suốt đêm đấy.”
Trong lòng Kỷ Đào cảm thấy ấm áp: “Làm phiền mọi người quá, ta đã trở về rồi.”
Ánh mắt Triệu Ngô thị quét qua người Lâm Thiên Dược, bà ta cười nói: “Đây là tiểu tử Lâm gia đúng không? Đã lâu không gặp, cơ thể đã khá hơn chút nào chưa?”
“Triệu thẩm tử.” Lâm Thiên Dược kêu một tiếng. Hắn nhìn Kỷ Đào rồi nói: “Ta vừa mới nhìn thấy Kỷ cô nương ở cửa thôn, thấy nàng có vẻ bị thương nên đã đưa nàng trở về.”
“Ôi trời, bị thương ư? Mau mau về nhà để cho Phó đại phu nhìn xem.” Triệu Ngô thị vừa nói vừa đến đỡ Kỷ Đào đi về phía Kỷ gia.
Thuận tiện còn không quên nói với Lâm Thiên Dược: “Tiểu tử Lâm gia, cơ thể của ngươi vẫn còn yếu, về trước nghỉ ngơi đi.”
Lâm Thiên Dược lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn Kỷ Đào được người khác đỡ và dần dần đi xa, bên tai nhớ tới âm thanh mơ hồ của cô: “Chỉ cần có quyết tâm thì mọi việc đều sẽ thành công.”
Kỷ Đào đột nhiên đưa tay ra che lại bả vai của mình. Vừa rồi tình hình rối loạn nên cô không kịp để ý đến việc bị ong vò vẽ đốt ở vai và ngay cả sự đau đớn cũng không rõ ràng. Lúc này, khi bình tĩnh lại thì cô thấy đau nhức ở khắp mọi nơi.
“Ngươi bị làm sao vậy? Bị thương ư?” Lâm Thiên Dược có chút lo lắng, thấy cô che vai thì vươn tay muốn mở tay của cô ra.
Kỷ Đào hơi né tránh.
Lâm Thiên Dược sững người.
“Ta muốn xem ngươi bị thương có nặng hay không?” Lâm Thiên Dược nhìn sang chỗ khác.
“Lúc trước ngươi đã cứu ta, nên bây giờ ta chỉ muốn trả ơn ngươi mà thôi.” Hắn lại nói.
Kỷ Đào đau đến mức nhíu mày, nghe vậy thì thản nhiên nói: “Chỉ là một cái nhấc tay thôi mà.”
Lâm Thiên Dược đột nhiên đứng dậy và đi ra ngoài.
“Chờ ở đây.”
Kỷ Đào tựa vào gốc cây đại thụ, trong lúc nhất thời chỉ nghe thấy tiếng lá xào xạc và tiếng côn trùng không biết tên vang lên ở xung quanh, nhưng cô cảm thấy rất yên bình, như thể chỉ còn lại một mình cô ở trên thế giới này.
Trên bả vai vẫn còn đau nhói, Kỷ Đào đột nhiên cảm thấy có một bóng người ở cửa động. Cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Lâm Thiên Dược đã quay trở lại và trên tay hắn đang cầm một nắm lá có hình răng cưa màu xanh biếc. Thấy vậy, trong lòng Kỷ Đào khẽ buông lỏng, cô nhận lấy và nhai nó, sau đó nhìn về phía Lâm Thiên Dược thì thấy hắn đã sớm quay người đi rồi.
Kỷ Đào bôi thảo dược lên vai, che lại vết đỏ sưng tấy, một lúc lâu sau, một cảm giác mát lạnh kéo tới và bây giờ cô mới cảm thấy mình có thể hô hấp dễ dàng hơn rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn ngươi.” Kỷ Đào nói với vẻ chân thành.
Lâm Thiên Dược cầm lấy túi quần áo, hắn đứng lên và nói: “Đi thôi, thời gian đã trôi qua lâu như vậy nên hiện tại hẳn là không có chuyện gì nữa rồi.”
Nói xong, hắn không cho Kỷ Đào từ chối mà nâng cô dậy, hai người chậm rãi đi vào trong rừng.
Kỷ Đào được hắn đỡ, Lâm Thiên Dược cao hơn cô một cái đầu, tuy rằng cảm thấy bờ vai của hắn gầy yếu, nhưng lại cực kỳ thận trọng, khiến cho người ta an tâm.
Nhìn thấy hắn đeo túi quần áo ở trên lưng, lại nhớ tới hắn vừa mới đi ra ngoài để hái dược liệu, cô hỏi: “Ngươi biết dược liệu sao?”
“Có biết một chút. Ta bị bệnh nhiều năm, lại không có tiền mua dược liệu, cho nên Phó đại phu liền để ta hái dược liệu rồi bán cho ông ấy thay cho tiền thuốc, lâu dần liền hiểu biết một chút.”
Giọng nói trầm thấp êm tai của Lâm Thiên Dược vang lên ở trong rừng.
“Ngươi cũng biết nhà ta nghèo mà.” Hắn mỉm cười.
“Phụ thân mất sớm, ta bị bệnh nhiều năm, trong nhà có nhiều tiền như thế nào đi nữa thì cũng không đủ. Năm đó, phụ thân của ta bị bệnh rất lâu rồi mới mất và đã vết sạch tiền trong nhà rồi… Tuy rằng Liễu gia cũng không có nhiều của cải.”
Kỷ Đào yên lặng lắng nghe, đầu cô có chút choáng váng và không còn nhìn thấy đường đi ở dưới chân nữa. Cô chậm rãi bước từng bước theo Lâm Thiên Dược, một lúc sau mới nói: “Sau này sẽ trở nên tốt hơn.”
“Ta còn muốn đọc sách.” Lâm Thiên Dược lại nói. Hắn nắm chặt tay, nhìn trời một chút và khẽ cau mày.
“Thật nực cười phải không? Nghèo đến mức không có gì để ăn, vậy mà còn đọc sách cái gì chứ? Giấy và bút mực cũng không mua nổi.” Giọng nói của Lâm Thiên Dược dần dần trầm xuống.
Kỷ Đào có chút hoảng hốt, ngoại trừ nghe thấy giọng nói trong trẻo của Lâm Thiên Dược vang lên bên tai thì cô chỉ cảm thấy trên vai đau đớn và đầu óc cũng bắt đầu trở nên hỗn loạn.
“Không, chỉ cần có quyết tâm thì mọi việc đều sẽ thành công.” Kỷ Đào đáp lại một câu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật sao?”
“Đúng vậy, có quyết tâm là một điều tốt, dù sao cũng tốt hơn ngơ ngơ ngác ngác mà sống đến hết đời.” Khi Kỷ Đào nói lên điều này, cô không biết là nói cho Lâm Thiên Dược nghe, hay là cho chính mình nghe.
Lúc này trời đã tối, nhưng sân nhà Kỷ gia lại ồn ào ầm ĩ, bởi vì Phó đại phu tới nói rằng Kỷ Đào vẫn đang ở trong núi nên Kỷ Duy đang tập hợp người dân trong thôn để đi lên núi tìm cô.
Khi vừa mới vào thôn, Lâm Thiên Dược đã buông cô ra. Kỷ Đào đã tỉnh táo lại và khi bọn họ đi vào thôn thì trời đã tối rồi. Lúc này, cô cũng có thể miễn cưỡng đi lại được, cơn đau trên bả vai cũng giảm bớt đi một chút, có lẽ là do dược liệu đã có tác dụng.
Khi đi ngang qua sân nhà Phó đại phu, nhìn thấy bên trong tối tăm, Kỷ Đào có chút lo lắng. Lẽ nào ông ấy chưa về sao?
Khi Kỷ Đào sắp về đến nhà, cô nhìn thấy Triệu Ngô thị từ xa đang đi về phía Kỷ gia: “Triệu thẩm tử…”
Triệu Ngô thị nghe thấy tiếng thì quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ Đào, trên mặt nhất thời nở nụ cười, bà ta lớn tiếng nói: “Ôi chao, Đào nhi đã trở về rồi. Phụ thân của ngươi đang định cho người trong thôn lên núi để tìm ngươi suốt đêm đấy.”
Trong lòng Kỷ Đào cảm thấy ấm áp: “Làm phiền mọi người quá, ta đã trở về rồi.”
Ánh mắt Triệu Ngô thị quét qua người Lâm Thiên Dược, bà ta cười nói: “Đây là tiểu tử Lâm gia đúng không? Đã lâu không gặp, cơ thể đã khá hơn chút nào chưa?”
“Triệu thẩm tử.” Lâm Thiên Dược kêu một tiếng. Hắn nhìn Kỷ Đào rồi nói: “Ta vừa mới nhìn thấy Kỷ cô nương ở cửa thôn, thấy nàng có vẻ bị thương nên đã đưa nàng trở về.”
“Ôi trời, bị thương ư? Mau mau về nhà để cho Phó đại phu nhìn xem.” Triệu Ngô thị vừa nói vừa đến đỡ Kỷ Đào đi về phía Kỷ gia.
Thuận tiện còn không quên nói với Lâm Thiên Dược: “Tiểu tử Lâm gia, cơ thể của ngươi vẫn còn yếu, về trước nghỉ ngơi đi.”
Lâm Thiên Dược lặng lẽ đứng tại chỗ, nhìn Kỷ Đào được người khác đỡ và dần dần đi xa, bên tai nhớ tới âm thanh mơ hồ của cô: “Chỉ cần có quyết tâm thì mọi việc đều sẽ thành công.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro