Có Thai
Khuynh Bích Du Nhiên
2024-09-26 12:30:53
Cảnh tượng trong sân nhà Dương gia rất hỗn độn, Kỷ Đào được đưa vào một căn phòng ngập tràn sắc đỏ thẫm, từ bên ngoài nhìn vào là đã có thể thấy được không khí vui mừng.
Trên chiếc giường rộng lớn màu đỏ, Phùng Uyển Phù im lặng nằm trên đó, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt có chút tái nhợt. Nàng ta nằm trên tấm đệm tinh xảo, trông có vẻ sáng sủa xinh đẹp động lòng người.
“Đã hôn mê bao lâu rồi?” Kỷ Đào bước tới và thuận miệng hỏi.
Dương Đại Thành ngồi ở bên giường, hai tay nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của Phùng Uyển Phù, nghe vậy thì vội vàng nói: "Mới vừa rồi thôi, nàng ấy nói có chút không thoải mái..."
Kỷ Đào gật đầu rồi đưa tay ra. Dương Đại Thành tự giác đưa bàn tay trắng nõn của Phùng Uyển Phù cho Kỷ Đào.
Trong phòng nhất thời im lặng, có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của Dương Đại Thành.
Kỷ Đào ngồi ở bên giường, cô nhíu mày, nhìn Dương Đại Thành và Dương Đại Viễn vẫn không vào phòng, rồi lại bắt mạch.
“Đào nhi, Phù nhi bị làm sao vậy?” Dương Đại Thành rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, hắn ta vội vàng nói.
Kỷ Đào đặt tay của Phùng Uyển Phù vào lại trong chăn rồi mới nói: "Nàng ta có thai."
Dương Đại Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức vui vẻ: "Thật sao?"
Kỷ Đào gật đầu, nói: "Phùng cô nương đang mang thai, có lẽ do hôm nay quá mệt mỏi, bị động thai cho nên mới ngất xỉu."
"Vậy có nặng lắm không? Muội mau kê đơn thuốc đi." Dương Đại Thành đi đến bên giường, nhìn người ở trên giường và thúc giục.
“Ngươi đi về cùng ta lấy thuốc đi, ta không mang thuốc dưỡng thai.” Kỷ Đào nói xong liền đứng lên và đi ra cửa.
Dương Đại Thành muốn đứng dậy, nhưng Dương Đại Viễn đứng ở cửa với sắc mặt khó coi lập tức nói: "Kỷ cô nương, ta sẽ đi cùng với ngươi."
Dù sao cũng chỉ là đi lấy thuốc mà thôi, cho nên Kỷ Đào gật đầu.
Hai người im lặng suốt quãng đường trở về Kỷ gia, Kỷ Đào chuẩn bị thuốc xong rồi đưa cho Dương Đại Viễn, đồng thời dặn dò về liều lượng. Dương Đại Viễn nhận lấy liền đứng lên đi đến cửa, hắn ta đột nhiên nói: "Kỷ cô nương, ta không muốn có người khác biết về việc Phù nhi mang thai."
Khóe miệng Kỷ Đào gợi lên một chút châm biếm, cô nói với giọng điệu thản nhiên: "Dù thế nào thì ta cũng sẽ không nói. Ngày thường Dương ma ma chỉ ở trong nhà và không hay ra ngoài cho nên bà ấy cũng sẽ không nói."
Nếu người khác biết chuyện thì chắc chắn không phải do Kỷ gia truyền ra ngoài.
Dương Đại Viễn quay lưng lại, hơi gật đầu rồi cầm thuốc đi ra ngoài.
Hai ngày sau, trong thôn cũng không có truyền ra tin tức Phùng Uyển Phù mang thai, có vẻ như Dương gia đã che giấu rất tốt. Nếu như chuyện Phùng Uyển Phù mang thai bị người ngoài biết thì có lẽ sẽ lại dấy lên một làn sóng tin đồn mới.
Mùng mười tháng giêng, Liễu thị và Dương ma ma đã bận rộn từ sáng sớm. Hôm nay Tiền gia và Tiền Tiến sẽ chính thức tới cửa, nếu thuận lợi thì Tiền gia sẽ chọn ngày tốt để đến cửa cầu hôn.
Kỷ Đào bị Liễu thị ra lệnh mặc vào bộ quần áo màu hồng nhạt, trông cô có chút dịu dàng hơn so với ngày thường.
Khoảng giữa trưa, Tiền thị và mấy người khác rốt cuộc đã đến rồi, Liễu thi đi ra ngoài đón với vẻ mặt tươi cười.
Kỷ Đào ngồi ở trong phòng của mình, tùy ý lật giở một quyển sách ở trong tay, nhưng không thể đọc được chữ nào, vì vậy cô dứt khoát đặt nó xuống và đi hai vòng trong phòng.
“Đào nhi, mau đến đây.” Liễu thị đột nhiên xuất hiện ở cửa và vẫy tay với Kỷ Đào.
Kỷ Đào có chút khẩn trương, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, Liễu thị vươn tay nắm lấy và nói nhỏ: "Đi gặp phụ mẫu của A Tiến một lần, con đừng sợ, có nương ở ngay đây mà."
Kỷ Đào hít hai hơi thật sâu rồi đi theo Liễu thị vào nhà chính.
Ở nhà chính, Kỷ Duy đã ngồi ở vị trí đầu tiên, phía dưới bên trái ông ấy là Tiền thị và bên cạnh bà ấy có lẽ là nương của Tiền Tiến. Bà ta mặc một cái áo ngắn màu chàm, có vẻ giỏi giang và nhanh nhẹn, nhưng lại trang điểm như một phụ nhân nhà nông bình thường, trên mặt nở nụ cười hào phóng. Ngồi bên phải là một nam tử năm mươi tuổi, khuôn mặt ngăm đen, thoạt nhìn lớn tuổi hơn Kỷ Duy, có lẽ là phụ thân của Tiền Tiến và bên cạnh ông ta chính là Tiền Tiến.
Tiền Tiến luôn nhìn ra phía cửa, khi nhìn thấy Kỷ Đào, đôi mắt của hắn ta sáng lên.
"Ồ, đây là Đào nhi đúng không? Thật sự giống như là tiên nữ vậy." Người vừa mới tới là một phụ nhân khoảng hơn hai mươi tuổi, bà ta cười nói, ánh mắt lộ ra vẻ trêu ghẹo.
Kỷ Đào không hề hoảng hốt, cô kêu: "Đại tẩu."
Đây cũng là chuyện bình thường. Kỷ Đào khám bệnh cho mọi người ở trong thôn, quen biết nhiều người cho nên cô đều gọi những phụ nhân trong thôn là đại tẩu.
“Nương, Đào nhi thật không đơn giản, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được thân phận của con rồi.” Phương thị, đại tẩu của Tiền Tiến, cười nói.
"Đào nhi biết y thuật. Bây giờ, mỗi khi người dân ở trong thôn Đào Nguyên đau đầu thì sẽ tìm đến Đào nhi. Chỉ bằng điều này, con bé chính là người giỏi nhất ở thị trấn Cổ Kỳ rồi." Tiền gia nói tiếp, trong lời nói đầy ý khen ngợi.
“Đây là thẩm tử và Tiền thúc của con.” Tiền thị đi tới, kéo tay Kỷ Đào và giới thiệu từng người. Kỷ Đào cũng ngoan ngoãn chào hỏi, cô nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của nương của Tiền Tiến càng tươi hơn nữa: "Ôi, thật là ngoan."
Nụ cười trên mặt của Tiền thị càng tươi hơn, khi nhìn thấy khuôn mặt Tiền Tiến đỏ lên thì bà ấy cười nói: "Đào nhi, con dẫn A Tiến ra sân đi dạo đi. Người lớn chúng ta có chuyện cần thảo luận."
Khuôn mặt Tiền Tiến càng đỏ hơn, nhưng động tác cũng không chậm, hắn ta lập tức đứng dậy và đi ra cửa.
Kỷ Đào dẫn Tiền Tiến đi ra nhà chính trong ánh mắt trêu ghẹo của mọi người.
Trên chiếc giường rộng lớn màu đỏ, Phùng Uyển Phù im lặng nằm trên đó, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt có chút tái nhợt. Nàng ta nằm trên tấm đệm tinh xảo, trông có vẻ sáng sủa xinh đẹp động lòng người.
“Đã hôn mê bao lâu rồi?” Kỷ Đào bước tới và thuận miệng hỏi.
Dương Đại Thành ngồi ở bên giường, hai tay nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của Phùng Uyển Phù, nghe vậy thì vội vàng nói: "Mới vừa rồi thôi, nàng ấy nói có chút không thoải mái..."
Kỷ Đào gật đầu rồi đưa tay ra. Dương Đại Thành tự giác đưa bàn tay trắng nõn của Phùng Uyển Phù cho Kỷ Đào.
Trong phòng nhất thời im lặng, có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của Dương Đại Thành.
Kỷ Đào ngồi ở bên giường, cô nhíu mày, nhìn Dương Đại Thành và Dương Đại Viễn vẫn không vào phòng, rồi lại bắt mạch.
“Đào nhi, Phù nhi bị làm sao vậy?” Dương Đại Thành rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, hắn ta vội vàng nói.
Kỷ Đào đặt tay của Phùng Uyển Phù vào lại trong chăn rồi mới nói: "Nàng ta có thai."
Dương Đại Thành đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức vui vẻ: "Thật sao?"
Kỷ Đào gật đầu, nói: "Phùng cô nương đang mang thai, có lẽ do hôm nay quá mệt mỏi, bị động thai cho nên mới ngất xỉu."
"Vậy có nặng lắm không? Muội mau kê đơn thuốc đi." Dương Đại Thành đi đến bên giường, nhìn người ở trên giường và thúc giục.
“Ngươi đi về cùng ta lấy thuốc đi, ta không mang thuốc dưỡng thai.” Kỷ Đào nói xong liền đứng lên và đi ra cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Đại Thành muốn đứng dậy, nhưng Dương Đại Viễn đứng ở cửa với sắc mặt khó coi lập tức nói: "Kỷ cô nương, ta sẽ đi cùng với ngươi."
Dù sao cũng chỉ là đi lấy thuốc mà thôi, cho nên Kỷ Đào gật đầu.
Hai người im lặng suốt quãng đường trở về Kỷ gia, Kỷ Đào chuẩn bị thuốc xong rồi đưa cho Dương Đại Viễn, đồng thời dặn dò về liều lượng. Dương Đại Viễn nhận lấy liền đứng lên đi đến cửa, hắn ta đột nhiên nói: "Kỷ cô nương, ta không muốn có người khác biết về việc Phù nhi mang thai."
Khóe miệng Kỷ Đào gợi lên một chút châm biếm, cô nói với giọng điệu thản nhiên: "Dù thế nào thì ta cũng sẽ không nói. Ngày thường Dương ma ma chỉ ở trong nhà và không hay ra ngoài cho nên bà ấy cũng sẽ không nói."
Nếu người khác biết chuyện thì chắc chắn không phải do Kỷ gia truyền ra ngoài.
Dương Đại Viễn quay lưng lại, hơi gật đầu rồi cầm thuốc đi ra ngoài.
Hai ngày sau, trong thôn cũng không có truyền ra tin tức Phùng Uyển Phù mang thai, có vẻ như Dương gia đã che giấu rất tốt. Nếu như chuyện Phùng Uyển Phù mang thai bị người ngoài biết thì có lẽ sẽ lại dấy lên một làn sóng tin đồn mới.
Mùng mười tháng giêng, Liễu thị và Dương ma ma đã bận rộn từ sáng sớm. Hôm nay Tiền gia và Tiền Tiến sẽ chính thức tới cửa, nếu thuận lợi thì Tiền gia sẽ chọn ngày tốt để đến cửa cầu hôn.
Kỷ Đào bị Liễu thị ra lệnh mặc vào bộ quần áo màu hồng nhạt, trông cô có chút dịu dàng hơn so với ngày thường.
Khoảng giữa trưa, Tiền thị và mấy người khác rốt cuộc đã đến rồi, Liễu thi đi ra ngoài đón với vẻ mặt tươi cười.
Kỷ Đào ngồi ở trong phòng của mình, tùy ý lật giở một quyển sách ở trong tay, nhưng không thể đọc được chữ nào, vì vậy cô dứt khoát đặt nó xuống và đi hai vòng trong phòng.
“Đào nhi, mau đến đây.” Liễu thị đột nhiên xuất hiện ở cửa và vẫy tay với Kỷ Đào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỷ Đào có chút khẩn trương, lòng bàn tay hơi đổ mồ hôi, Liễu thị vươn tay nắm lấy và nói nhỏ: "Đi gặp phụ mẫu của A Tiến một lần, con đừng sợ, có nương ở ngay đây mà."
Kỷ Đào hít hai hơi thật sâu rồi đi theo Liễu thị vào nhà chính.
Ở nhà chính, Kỷ Duy đã ngồi ở vị trí đầu tiên, phía dưới bên trái ông ấy là Tiền thị và bên cạnh bà ấy có lẽ là nương của Tiền Tiến. Bà ta mặc một cái áo ngắn màu chàm, có vẻ giỏi giang và nhanh nhẹn, nhưng lại trang điểm như một phụ nhân nhà nông bình thường, trên mặt nở nụ cười hào phóng. Ngồi bên phải là một nam tử năm mươi tuổi, khuôn mặt ngăm đen, thoạt nhìn lớn tuổi hơn Kỷ Duy, có lẽ là phụ thân của Tiền Tiến và bên cạnh ông ta chính là Tiền Tiến.
Tiền Tiến luôn nhìn ra phía cửa, khi nhìn thấy Kỷ Đào, đôi mắt của hắn ta sáng lên.
"Ồ, đây là Đào nhi đúng không? Thật sự giống như là tiên nữ vậy." Người vừa mới tới là một phụ nhân khoảng hơn hai mươi tuổi, bà ta cười nói, ánh mắt lộ ra vẻ trêu ghẹo.
Kỷ Đào không hề hoảng hốt, cô kêu: "Đại tẩu."
Đây cũng là chuyện bình thường. Kỷ Đào khám bệnh cho mọi người ở trong thôn, quen biết nhiều người cho nên cô đều gọi những phụ nhân trong thôn là đại tẩu.
“Nương, Đào nhi thật không đơn giản, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được thân phận của con rồi.” Phương thị, đại tẩu của Tiền Tiến, cười nói.
"Đào nhi biết y thuật. Bây giờ, mỗi khi người dân ở trong thôn Đào Nguyên đau đầu thì sẽ tìm đến Đào nhi. Chỉ bằng điều này, con bé chính là người giỏi nhất ở thị trấn Cổ Kỳ rồi." Tiền gia nói tiếp, trong lời nói đầy ý khen ngợi.
“Đây là thẩm tử và Tiền thúc của con.” Tiền thị đi tới, kéo tay Kỷ Đào và giới thiệu từng người. Kỷ Đào cũng ngoan ngoãn chào hỏi, cô nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt của nương của Tiền Tiến càng tươi hơn nữa: "Ôi, thật là ngoan."
Nụ cười trên mặt của Tiền thị càng tươi hơn, khi nhìn thấy khuôn mặt Tiền Tiến đỏ lên thì bà ấy cười nói: "Đào nhi, con dẫn A Tiến ra sân đi dạo đi. Người lớn chúng ta có chuyện cần thảo luận."
Khuôn mặt Tiền Tiến càng đỏ hơn, nhưng động tác cũng không chậm, hắn ta lập tức đứng dậy và đi ra cửa.
Kỷ Đào dẫn Tiền Tiến đi ra nhà chính trong ánh mắt trêu ghẹo của mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro