Thôn Phệ Tinh Không 2: Khởi Nguyên Đại Lục(Dịch)

Hắc Đồ Tể Ở Thự...

Ngã Cật Tây Hồng Thị

2024-11-18 23:45:04

“Khá thú vị.” La Phong ngạc nhiên nói: “Từ khi đến Khởi Nguyên đại lục đến nay, ta chỉ uống một ly rượu Thuần Mễ ở hội quán Viêm Phong thôi, mùi vị rượu đó khá dịu, còn rượu của ngươi lại rất nồng, có chút ảnh hưởng đến ý thức linh hồn của ta.”

Ý thức linh hồn của La Phong cực kì mạnh mẽ, nhưng vẫn có thể khoan khoái và dễ chịu.

Nếu như Hư Không Chân Thần uống rượu loại này, e là sẽ sung sướng đến mức như ở trên mây.

Ma La Tát gật đầu, nói: “Những sinh linh mới sinh ra ở Khởi Nguyên đại lục đều có thể hút sức mạnh thiên địa, căn bản không cần ăn uống. Vì vậy, đồ ăn, rượu của họ… cũng không để bổ sung năng lượng, mà đều khá kì diệu.”

“Có cái kích thích khứu giác rất mạnh, có cái lại có ích cho thần thể và ý thức linh hồn, khiến các Chân Thần rất thèm thuồng.” Ma La Tát nói.

La Phong gật đầu.

Hắn biết điều này. Đồ ăn thông thường ở Khởi Nguyên đại lục đều không đáng tiền, chỉ có một vài loại đồ ăn và rượu đặc biệt được bán giá trên trời có thể rèn luyện thần thể, bồi bổ linh hồn.

“Như bình rượu này, tốn ba viên Hỗn Độn tinh đó! Ta còn phải uống tiết kiệm.” Ma La Tát ngại ngùng lấy rượu về.

“Đồ ăn và rượu hấp dẫn người ta thế sao? Đi nào, Ma La Tát, ngươi dẫn ta đi xem.” La Phong nói.

Ma La Tát sáng mắt lên, há to miệng, nuốt luôn cục thịt lớn rồi nói: “Chủ nhân yên tâm đi, suốt một kỷ này, cái khác thì ta không biết, chứ đồ ăn và rượu ngon ở Hộ Dương thành, không có mấy chỗ ta không biết cả. Ta dẫn đường cho chủ nhân.”

“Có điều…” Ma La Tát cười ha ha: “Nhưng mà ta khá nghèo, lát nữa chủ nhân trả tiền nhé.”

“Nhìn cái kiểu hẹp hòi của ngươi kìa, tiền tiêu vặt của ngươi cũng là ta cho đó.” La Phong nói: “Được rồi, mau dẫn đường đi!”

“Đi nào!” Ma La Tát dứt khoát mang La Phong ra khỏi động phủ.



(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Được Ma La Tát dẫn đường, phải phi hành một lúc lâu, La Phong và nói mới tới một thực quán phổ thương có tên Hỏa Giới thực quán. Diện tích của thực quán này không tính là lớn, không đâu vào đâu ở Hộ Dương thành cả.

“Suốt một kỷ, ta đã ăn rất nhiều đồ ăn, ta thích tiệc Hỏa Giới của nhà này nhất, hơn nữa còn không đắt lắm.” Ma La Tát giới thiệu.

La Phong ngẩng đầu lên nhìn.

Tấm biển Hỏa Giới Thực Quán dung nhập vào giữa trận pháp, rất nổi bật.

“Hắc đồ tể, mau ra đây!” Ma La Tát hô lên, đồng thời giải thích với La Phong: “Chủ nhân, Hắc đồ tể chính là chủ của thực quán này. Ta đã tới nhiều lần, rất thân với hắn, hơn nữa hắn cũng từ Luân Hồi chạy tới Khởi Nguyên đại lục.”

“Từ Luân Hồi chạy đến Khởi Nguyên đại lục á?” La Phong ngạc nhiên.

Một người đàn ông mập mạp có râu cứng như kim sắt chủ động đi ra đón.

Người đàn ông này mặc giáp từ đầu xuống chân, có răng nanh, đôi mắt có lửa, giống như hằng tinh đang cháy. Hắn ta rất nhiệt tình đi ra ngoài, cung kính nói: “Thượng tôn tới đây là vinh hạnh của Hỏa Giới thực quán.”

Đây là Vĩnh Hằng Chân Thần!

Từ khi khai trương đến nay, số lượng khách là Vĩnh Hằng Chân Thần đến thực quán nhỏ tầm thường này của hắn ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Mau chuẩn bị món sở trường, tiệc Hỏa Giới của ngươi đi.” Ma La Tát thúc giục.

“Mời qua bên này.” Hắc đồ tể mập mạp lập tức đi trước dẫn đường.

Ở một tiểu lâu bên trong Hỏa Giới thực quán.

La Phong và Ma La Tát đi vào ngồi.

“Tiệc Hỏa Giới cần ta tự tay chuẩn bị, xin tôn thượng chờ một lát.” Hắc đồ tể nói xong thì cung kính lui ra, còn bảo người hầu mang chút rượu và đồ ăn kèm lên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người hầu vừa tiến lên, La Phong đã phát hiện ra, hơi ngạc nhiên: “Là tiểu tử ngươi sao?”

Người hầu này chính là thanh niên Sách Xế trong đội ngũ của bộ lạc mà La Phong cứu được.

“Bái kiến tôn thượng.” Sách Xế vội vàng cung kính hành lễ.

“Ha ha ha…” Ma La Tát cười nói: “Ta tới đây rất nhiều lần, thường xuyên bảo Sách Xế qua phục vụ. Chủ nhân, lúc trước ngài cứu được bọn họ, nay lại gặp hắn ở thực quán, cũng xem như có duyên.”

“Thật trùng hợp.” La Phong gật đầu: “Sao ngươi lại ở thực quán này?”

Sách Xế rất cảm kích vị Vĩnh Hằng Chân Thần này, vì không có La Phong, cả đội ngũ của họ đều phải chết.

“Hồi bẩm tôn thượng, sau khi ta và Sách Vân định cư ở Hộ Dương thành thì cũng cần kiếm Hỗn Độn tinh, phải nộp phí chỗ ở và để tu hành, đều cần Hỗn Độn tinh.” Sách Xế nói: “Ta may mắn, được chủ quán nhìn trúng, tuyển ta vào học nghề.”

“Tiểu tử này có thiên phú nấu nướng.” Ma La Tát nói: “Có tài nấu nướng cũng có thể cắm rễ ở Hộ Dương thành.”

Sách Xế lập tức nói: “Ta đang học từ chủ quán.”

“Chủ quán nhà ngươi cũng có chút danh tiếng ở Hộ Dương thành, đi từ Nguyên Thủy vũ trụ trong truyền thuyết, trải qua Luân Hồi, tới Khởi Nguyên đại phục, vốn đã giỏi nấu nướng rồi, còn học được một vài truyền thừa nấu nướng của Khởi Nguyên đại lục nữa… Hai bên kết hợp với nhau, giữa các Hư Không Chân Thần, tài nấu nướng của chủ quán nhà ngươi cũng coi như thành một phái riêng rồi.” Ma La Tát khen, nay nó cũng được gọi là mỹ thực gia rồi.

Sách Xế gật đầu, nói: “Ta luôn rất cố gắng, nếu không học tốt sẽ bị đuổi đi, phải ra ngoài thành liều mạng.”

La Phong ở bên cạnh nghe, hỏi: “Người huynh đệ cùng định cư ở Hộ Dương thành với ngươi đâu?”

“Sách vân trở thành hộ vệ phổ thông của một đại gia tộc.” Sách Xế thấp giọng nói: “Đặt cược tính mạng.”

La Phong hiểu rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thôn Phệ Tinh Không 2: Khởi Nguyên Đại Lục(Dịch)

Số ký tự: 0