Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 174

Tín Dụng Tạp

2024-08-19 18:34:57

Hàn Hướng Nhu tiện tay bật đèn trong phòng lên, ngồi khoanh chân trên giường đọc thông tin ban tổ chức phát. Theo như chương trình của hội nghị, buổi tối hôm nay có một hội nghị, nhưng bởi vì có quá nhiều người đến cho nên chỉ có những người đứng đầu các môn phái và gia tộc huyền học tham gia. Cô nhìn nhìn danh sách người tham gia một lượt, tìm từ đầu đến đuôi mà không thấy tên của phái Thiên Nhất. Với tính cách của Hàn Hướng Nhu, không phải đi họp là tốt hơn hết, cô ở trong phòng xem TV hoặc là đi ra ngoài dạo chơi đều tốt hơn đi họp. Nhưng nhớ tới lòng háo thắng mạnh mẽ của tổ sư gia, Hàn Hướng Nhu bất đắc dĩ thở dài, tìm số điện thoại của nhân viên hội nghị trong tài liệu rồi cứng rắn yêu cầu bọn họ thêm một chỗ ngồi cho phái Thiên Nhất.

Nhân viên tình nguyện của tổ chức hội nghị đã phản hồi yêu cầu của Hàn Hướng Nhu cho Ngọc Chân Tử, một đạo sĩ của núi Long Hổ phụ trách điều phối toàn bộ hội nghị. Ngọc Chân Tử bận rộn suốt, nghe thấy nhân viên tình nguyện nói thì ngớ người, lập tức mất kiên nhẫn nói: “Buồn cười thiệt đó, có mỗi hai người mà dám xưng là môn phái! Từ trước đến nay tôi chưa từng nghe ai nói đến phái Thiên Nhất, trả lời với cô ta rằng việc này đã sắp xếp xong, bảo bọn họ đợi lần sau đi.”

Nhân viên tình nguyện đồng ý vừa định đi, đúng lúc Ngọc Hòa Tử nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, ông ấy bỗng nhiên gọi nhân viên tình nguyện tới: “Người tới là khách, cậu đi sắp xếp một vị trí cho phái Thiên Nhất.” Nhân viên tình nguyện nghe vậy không biết làm thế nào nhìn Ngọc Chân Tử, dường như không biết nên làm như thế nào cho phải.

Mặc dù Ngọc Chân Tử phụ trách hội nghị lần này, nhưng trong môn phái ông ta vẫn phải gọi Ngọc Hòa Tử là sư huynh. Thấy Ngọc Hòa Tử vả mặt mình, trong lòng Ngọc Chân Tử có hơi tức giận, nhưng ông ta không dám phản bác trước mặt Ngọc Hòa Tử, đành phải trầm mặt khẽ gật đầu với nhân viên tình nguyện.

Dường như Ngọc Hòa Tử không phát hiện ra Ngọc Chân Tử đang bất mãn, mặt ông ấy vẫn nghiêm túc nói: “Lần này núi Long Hổ của chúng ta với tư cách là người tổ chức sự kiện lần này, mặc dù chưa thể khiến người nào cũng hài lòng, nhưng không thể đối xử lạnh nhạt với bất kỳ môn phái nào. Không biết môn phái đó to hay nhỏ, chỉ cần họ báo danh, chúng ta không thể đối xử khác biệt.”

Ngọc Chân Tử đen mặt vì bị dạy dỗ, ông ta thấy Ngọc Hòa Tử quay người rời đi, đột nhiên cảm thấy một bụng lửa không thể phát tiết, tức giận như bị kim đâm vào người. Trong lúc ông ta đang thấy bực bội, bỗng nhiên một đạo sĩ nhỏ chạy tới, thở hồng hộc nói: “Sư thúc, sư thúc tổ bảo sư thúc đi tới phòng họp thứ nhất để ngày mai tham gia chia tổ cho vòng tuyển chọn tuyển thủ đầu tiên.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngọc Chân Tử lên tiếng, quay người đi theo đạo sĩ nhỏ tới phòng họp thứ nhất. Đại hội luận võ của Huyền môn có ba cửa ải, cửa thứ nhất là chia tất cả đệ tử dự thi Huyền Môn thành mười tổ, lần lượt tiến vào các huyễn trận khác nhau. Chỉ cần trước khi kết thúc tranh tài vẫn ở bên trong huyễn trận mà không chết thì coi như thông qua tranh tài, nếu hoàn thành nhiệm vụ trong huyễn cảnh mà không chết, sẽ nhận được điểm thưởng có giá trị khác nhau.

Mười huyễn trận là trận pháp có sẵn được truyền thừa từ tiền bối của núi Long Hổ, trình độ khó dễ không giống nhau, bởi vậy trong lúc ghi danh các môn phái phải ghi chú tình trạng của các đệ tử đến dự thi ở phía sau, mấy người Ngọc Chân Tử cũng dựa theo ghi chú tiến hành phân tổ cho các đệ tử môn phái.

“Ôi, phái Thiên Nhất không có ghi chú.” Một đạo sĩ nhỏ hơi đau đầu xoa mi tâm, tiện tay để tư liệu của Hàn Hướng Nhu qua một bên: “Chia đều những người này xong tôi đi gọi điện thoại hỏi họ xem.”

Mắt sắc của Ngọc Chân Tử ở bên cạnh thấy ba chữ “Phái Thiên Nhất”, ông ta đưa tay cầm lấy tư liệu, nhìn nội dung phía trên hời hợt nói: “Không cần phiền phức như vậy, trực tiếp phân cô ta tới tổ một.” Đạo sĩ nghe xong hơi bận tâm, lắp bắp nói: “Nhưng... Thế nhưng tổ một do nhóm đại sư huynh chuẩn bị, độ nguy hiểm cao như vậy, chẳng may người của phái Thiên Nhất không qua được thì phải làm sao bây giờ?”

“Không gánh được thì xin rút lui, cũng không bị mất cái mạng nhỏ.” Thái độ của Ngọc Chân Tử thờ ơ viết tên Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ lên danh sách những người tổ một, giọng điệu hơi đùa cợt: “Hiện tại huyền học bị suy thoái, người nào cũng dám lập môn phái. Loại người như này nên để cho bọn họ biết đệ tử Huyền Môn chân chính là như thế nào mới được, dám ra ngoài giả danh lừa bịp mất mặt Huyền Môn.” Mặt đạo sĩ nhỏ hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Sư thúc, chuyện này không hợp quy củ.”

“Không có gì không hợp quy củ cả.” Ngọc Chân Tử liếc mắt nhìn cậu ta, giọng điệu có chút lãnh đạm: “Cậu nhanh chóng làm việc đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Số ký tự: 0