Chương 176
Tín Dụng Tạp
2024-08-19 18:34:57
Ngọc Chân Tử lên tiếng, quay người đi theo đạo sĩ nhỏ tới phòng họp thứ nhất. Đại hội luận võ của Huyền môn có ba cửa ải, cửa thứ nhất là chia tất cả đệ tử dự thi Huyền Môn thành mười tổ, lần lượt tiến vào các huyễn trận khác nhau. Chỉ cần trước khi kết thúc tranh tài vẫn ở bên trong huyễn trận mà không chết thì coi như thông qua tranh tài, nếu hoàn thành nhiệm vụ trong huyễn cảnh mà không chết, sẽ nhận được điểm thưởng có giá trị khác nhau.
Mười huyễn trận là trận pháp có sẵn được truyền thừa từ tiền bối của núi Long Hổ, trình độ khó dễ không giống nhau, bởi vậy trong lúc ghi danh các môn phái phải ghi chú tình trạng của các đệ tử đến dự thi ở phía sau, mấy người Ngọc Chân Tử cũng dựa theo ghi chú tiến hành phân tổ cho các đệ tử môn phái.
“Ôi, phái Thiên Nhất không có ghi chú.” Một đạo sĩ nhỏ hơi đau đầu xoa mi tâm, tiện tay để tư liệu của Hàn Hướng Nhu qua một bên: “Chia đều những người này xong tôi đi gọi điện thoại hỏi họ xem.”
Mắt sắc của Ngọc Chân Tử ở bên cạnh thấy ba chữ “Phái Thiên Nhất”, ông ta đưa tay cầm lấy tư liệu, nhìn nội dung phía trên hời hợt nói: “Không cần phiền phức như vậy, trực tiếp phân cô ta tới tổ một.” Đạo sĩ nghe xong hơi bận tâm, lắp bắp nói: “Nhưng... Thế nhưng tổ một do nhóm đại sư huynh chuẩn bị, độ nguy hiểm cao như vậy, chẳng may người của phái Thiên Nhất không qua được thì phải làm sao bây giờ?”
“Không gánh được thì xin rút lui, cũng không bị mất cái mạng nhỏ.” Thái độ của Ngọc Chân Tử thờ ơ viết tên Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ lên danh sách những người tổ một, giọng điệu hơi đùa cợt: “Hiện tại huyền học bị suy thoái, người nào cũng dám lập môn phái. Loại người như này nên để cho bọn họ biết đệ tử Huyền Môn chân chính là như thế nào mới được, dám ra ngoài giả danh lừa bịp mất mặt Huyền Môn.” Mặt đạo sĩ nhỏ hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Sư thúc, chuyện này không hợp quy củ.”
“Không có gì không hợp quy củ cả.” Ngọc Chân Tử liếc mắt nhìn cậu ta, giọng điệu có chút lãnh đạm: “Cậu nhanh chóng làm việc đi.”
Hàn Hướng Nhu cũng không biết bởi vì mình muốn một vị trí tham dự mà đắc tội với một đạo sĩ núi Long Hổ, nhưng dù có biết cô cũng không để ý. Hàn Hướng Nhu nhìn đồng hồ sắp đến thời gian họp thì cầm sổ ghi chép đi thang máy lên lầu ba, dựa theo bảng hướng dẫn nhắc nhở đi tới phòng họp.
Lúc này trong phòng họp đã có rất nhiều người đang ngồi. Hai hàng ghế phía trước đều là nhân vật nổi tiếng trong giới huyền học, đằng sau đa số đều là người trung niên bốn mươi tuổi trở lên, bởi vậy Hàn Hướng Nhu vừa tiến vào tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc nhìn cô, nhìn thế nào cũng cảm thấy cô giống như đi nhầm hội trường.
Một đạo sĩ nhỏ phụ trách trong hội trường của hội nghị tới, hạ thấp giọng hỏi: “Vị đạo hữu này, xin hỏi cô là người của môn phái nào?”
Hàn Hướng Nhu cười trả lời: “Tôi là chưởng môn đời tiếp theo của phái Thiên Nhất, Hàn Hướng Nhu.”
Bởi vì phái Thiên Nhất vừa được thêm bàn, đạo sĩ nhỏ nhanh chóng nhớ ra, trực tiếp dẫn cô đi đến hàng cuối cùng. Mặc dù tuổi của những người ngồi ở đây đều khá lớn, nhưng đều tai thính mắt tinh. Sau khi nghe thấy phái Thiên Nhất thì không ai để ý, loại môn phái vô danh tiểu tốt quá nhiều, hoàn toàn không đáng để họ tốn nhiều tinh lực để ý.
Hàn Hướng Nhu đã sớm đoán ra tình huống này, cô cũng không quan tâm, ngồi ở hàng cuối cùng ghi chép điểm quan trọng của cuộc họp, sau khi tan họp những người khác còn đang hàn huyên với nhau, Hàn Hướng Nhu kẹp sổ ghi chép dưới cánh tay nghênh ngang rời đi.
——
Sáng sớm hôm sau, mặt Hàn Thịnh Vĩ tái nhợt đi vào phòng ăn, Hàn Hướng Nhu vừa uống xong một bát cháo cá nhìn anh đi vào thì có hơi kinh ngạc: “Tối qua anh không ngủ à?”
Hàn Thịnh Vĩ như một hồn ma vất vưởng ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm Hàn Hướng Nhu: “Anh ngủ từ tám giờ tối qua đến bảy rưỡi sáng nay mới tỉnh.”
Hàn Hướng Nhu sờ lên trán anh thấy lạnh buốt, cô càng không hiểu: “Anh cũng ngủ gần hai mươi bốn tiếng, cũng không phát sốt, tại sao lại có dáng vẻ như này được nhỉ?”
Hàn Thịnh Vĩ khóc không ra nước mắt nhìn Hàn Hướng Nhu: “Tối hôm qua anh nằm mơ bị ném tới ổ quỷ, khắp nơi chỉ có quỷ, loại nào cũng có. Lần đầu tiên anh không để ý bị quỷ bóp chết, anh cứ nghĩ tỉnh lại sẽ không còn gặp ác mộng nữa, nhưng vừa mở mắt ra cảnh tượng đó lại xuất hiện. Anh chỉ có thể vừa chạy vừa ném bùa vừa vung mạnh cây gậy, cả đêm không biết chết bao nhiêu lần, sáng sớm hôm nay bị tiếng kêu của đồng hồ báo thức đánh thức hai chân anh vẫn còn như đi trên mây.”
Hàn Hướng Nhu nghe xong đã biết chuyện gì xảy ra, đưa tay gắp xíu mại cho Hàn Thịnh Vĩ, cười ha hả nói: “Lâm trận mới mài gươm không bén cũng sáng, loại luyện tập này người khác cầu còn không được, anh nên biết trân trọng.”
Mười huyễn trận là trận pháp có sẵn được truyền thừa từ tiền bối của núi Long Hổ, trình độ khó dễ không giống nhau, bởi vậy trong lúc ghi danh các môn phái phải ghi chú tình trạng của các đệ tử đến dự thi ở phía sau, mấy người Ngọc Chân Tử cũng dựa theo ghi chú tiến hành phân tổ cho các đệ tử môn phái.
“Ôi, phái Thiên Nhất không có ghi chú.” Một đạo sĩ nhỏ hơi đau đầu xoa mi tâm, tiện tay để tư liệu của Hàn Hướng Nhu qua một bên: “Chia đều những người này xong tôi đi gọi điện thoại hỏi họ xem.”
Mắt sắc của Ngọc Chân Tử ở bên cạnh thấy ba chữ “Phái Thiên Nhất”, ông ta đưa tay cầm lấy tư liệu, nhìn nội dung phía trên hời hợt nói: “Không cần phiền phức như vậy, trực tiếp phân cô ta tới tổ một.” Đạo sĩ nghe xong hơi bận tâm, lắp bắp nói: “Nhưng... Thế nhưng tổ một do nhóm đại sư huynh chuẩn bị, độ nguy hiểm cao như vậy, chẳng may người của phái Thiên Nhất không qua được thì phải làm sao bây giờ?”
“Không gánh được thì xin rút lui, cũng không bị mất cái mạng nhỏ.” Thái độ của Ngọc Chân Tử thờ ơ viết tên Hàn Hướng Nhu và Hàn Thịnh Vĩ lên danh sách những người tổ một, giọng điệu hơi đùa cợt: “Hiện tại huyền học bị suy thoái, người nào cũng dám lập môn phái. Loại người như này nên để cho bọn họ biết đệ tử Huyền Môn chân chính là như thế nào mới được, dám ra ngoài giả danh lừa bịp mất mặt Huyền Môn.” Mặt đạo sĩ nhỏ hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Sư thúc, chuyện này không hợp quy củ.”
“Không có gì không hợp quy củ cả.” Ngọc Chân Tử liếc mắt nhìn cậu ta, giọng điệu có chút lãnh đạm: “Cậu nhanh chóng làm việc đi.”
Hàn Hướng Nhu cũng không biết bởi vì mình muốn một vị trí tham dự mà đắc tội với một đạo sĩ núi Long Hổ, nhưng dù có biết cô cũng không để ý. Hàn Hướng Nhu nhìn đồng hồ sắp đến thời gian họp thì cầm sổ ghi chép đi thang máy lên lầu ba, dựa theo bảng hướng dẫn nhắc nhở đi tới phòng họp.
Lúc này trong phòng họp đã có rất nhiều người đang ngồi. Hai hàng ghế phía trước đều là nhân vật nổi tiếng trong giới huyền học, đằng sau đa số đều là người trung niên bốn mươi tuổi trở lên, bởi vậy Hàn Hướng Nhu vừa tiến vào tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc nhìn cô, nhìn thế nào cũng cảm thấy cô giống như đi nhầm hội trường.
Một đạo sĩ nhỏ phụ trách trong hội trường của hội nghị tới, hạ thấp giọng hỏi: “Vị đạo hữu này, xin hỏi cô là người của môn phái nào?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Hướng Nhu cười trả lời: “Tôi là chưởng môn đời tiếp theo của phái Thiên Nhất, Hàn Hướng Nhu.”
Bởi vì phái Thiên Nhất vừa được thêm bàn, đạo sĩ nhỏ nhanh chóng nhớ ra, trực tiếp dẫn cô đi đến hàng cuối cùng. Mặc dù tuổi của những người ngồi ở đây đều khá lớn, nhưng đều tai thính mắt tinh. Sau khi nghe thấy phái Thiên Nhất thì không ai để ý, loại môn phái vô danh tiểu tốt quá nhiều, hoàn toàn không đáng để họ tốn nhiều tinh lực để ý.
Hàn Hướng Nhu đã sớm đoán ra tình huống này, cô cũng không quan tâm, ngồi ở hàng cuối cùng ghi chép điểm quan trọng của cuộc họp, sau khi tan họp những người khác còn đang hàn huyên với nhau, Hàn Hướng Nhu kẹp sổ ghi chép dưới cánh tay nghênh ngang rời đi.
——
Sáng sớm hôm sau, mặt Hàn Thịnh Vĩ tái nhợt đi vào phòng ăn, Hàn Hướng Nhu vừa uống xong một bát cháo cá nhìn anh đi vào thì có hơi kinh ngạc: “Tối qua anh không ngủ à?”
Hàn Thịnh Vĩ như một hồn ma vất vưởng ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm Hàn Hướng Nhu: “Anh ngủ từ tám giờ tối qua đến bảy rưỡi sáng nay mới tỉnh.”
Hàn Hướng Nhu sờ lên trán anh thấy lạnh buốt, cô càng không hiểu: “Anh cũng ngủ gần hai mươi bốn tiếng, cũng không phát sốt, tại sao lại có dáng vẻ như này được nhỉ?”
Hàn Thịnh Vĩ khóc không ra nước mắt nhìn Hàn Hướng Nhu: “Tối hôm qua anh nằm mơ bị ném tới ổ quỷ, khắp nơi chỉ có quỷ, loại nào cũng có. Lần đầu tiên anh không để ý bị quỷ bóp chết, anh cứ nghĩ tỉnh lại sẽ không còn gặp ác mộng nữa, nhưng vừa mở mắt ra cảnh tượng đó lại xuất hiện. Anh chỉ có thể vừa chạy vừa ném bùa vừa vung mạnh cây gậy, cả đêm không biết chết bao nhiêu lần, sáng sớm hôm nay bị tiếng kêu của đồng hồ báo thức đánh thức hai chân anh vẫn còn như đi trên mây.”
Hàn Hướng Nhu nghe xong đã biết chuyện gì xảy ra, đưa tay gắp xíu mại cho Hàn Thịnh Vĩ, cười ha hả nói: “Lâm trận mới mài gươm không bén cũng sáng, loại luyện tập này người khác cầu còn không được, anh nên biết trân trọng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro