Chương 41
Tín Dụng Tạp
2024-08-19 18:34:57
An Mạn Mạn cảm nhận được sự hấp dẫn của cơ thể này đối với mình, trên mặt nở nụ cười: “Cảm ơn chị, em có thể về nhà được rồi.” Ngay sau đó cô bé nằm lên cơ thể, hồn phách và cơ thể đã hòa thành nhất thể.
An Chí Cương khẩn trương nhìn An Mạn Mạn đang nằm trên sô pha, sợ cô bé vẫn chưa tỉnh lại. Cũng may là không chờ lâu lắm, lông mi của An Mạn Mạn giật giật rồi từ từ mở mắt: “Cha?”
“Cha ở.” An Chí Cương lập tức đi tới ôm An Mạn Mạn vào trong ngực: “Mạn Mạn, con cảm giác thế nào?”
“Con cảm thấy đau đầu quá.” An Mạn Mạn vô lực dựa vào trong lồng ngực của An Chí Cương: “Cha, con giống như mơ một giấc mơ rất dài vậy, mơ thấy con có làm như thế nào cũng không tìm thấy nhà, con sợ quá.”
An Chí Cương nghe đến lòng tan nát, ông ta ôm An Mạn Mạn vào trong ngực rồi vỗ vỗ lưng trấn an cô bé: “Yên tâm, cha sẽ không để con bị thương lần nữa.” An Chí Cương vuốt bàn tay nhỏ của con gái rồi hỏi Hàn Hướng Nhu với vẻ lo lắng: “Đại sư, hồn phách con gái của tôi ly thể lâu như vậy thì bị tổn thương gì hay không?”
Hàn Hướng Nhu gật đầu: “Bởi vì cô bé bị mạnh mẽ tách ra khỏi cơ thể nên có một thời gian hồn phách sẽ yếu ớt, rất dễ chấn kinh mà ly hồn. Cơ thể bị âm hồn quấy nhiễu cũng dễ dàng sinh bệnh phát sốt.”
An Chí Cương nghe xong liền nóng nảy: “Vậy đại sư có biện pháp tốt gì không? Cầu xin ngài giúp đỡ, nhất định tôi sẽ trả một số tiền lớn cảm ơn đại sư.”
Khóe miệng của Hàn Hướng Nhu hơi nhếch lên, hiện tại cô rất thích nghe câu này, thật sự đấy! Cô lấy lá bùa từ trong túi ra rồi đốt lên để vào cái ly, sau khi cháy thành tro xong thì rót nước đưa cho An Chí Cương: “Đây là bùa An Hồn, có thể củng cố hồn phách. Còn lá bùa Trừ Tà này để lên người cô bé thì trong một hai ngày là có thể triệt tiêu âm khí trên người cô bé. Về sau đừng ném đi, nếu sau này lại gặp phải chuyện âm tà gì đó thì bùa Trừ Tà có thể thay cô bé chắn lấy.”
An Chí Cương vội vàng nói lời cảm ơn, sau khi bón nước lá bùa cho con gái xong lại để bùa Trừ Tà vào túi của cô bé, lúc này mới bế cô bé lên: “Đại sư, ngài cứ ngồi trước, tôi đưa Mạn Mạn lên phòng rồi xuống ngay thôi.”
Khoảng năm phút sau, An Chí Cương đi từ trên cầu thang xuống rồi nói với vẻ rất cảm kích: “Lần này cảm ơn đại sư, nếu không phải có ngài phát hiện ra hồn phách của Mạn Mạn thì chỉ sợ đến chết tôi cũng không biết con gái mình sẽ thay đổi linh hồn.”
Hàn Hướng Nhu cười nhạt: “Đây là bởi vì Mạn Mạn có trạch âm che chở. Vừa rồi tôi ở ngoài gặp được Mạn Mạn cũng hơi kinh ngạc, theo lý thuyết thì sinh hồn ly thể đến bảy ngày thì trên cơ bản hồn phách đã chia lìa tứ tán, nhưng trạng thái lúc đó của cô bé nhìn không khác mấy, lúc ấy tôi cho rằng trên người cô bé có bùa hộ mệnh gì đó bảo hộ . Cho đến khi cô bé trở về cơ thể thì tôi mới phát hiện lúc mẹ của cô bé qua đời đã mang công đức của mình sang cho Mạn Mạn, lúc này mới bảo vệ hồn phách của cô bé không bị tiêu tan, cũng phù hộ cô bé ở giờ phút cuối cùng gặp được tôi.”
An Chí Cương nhớ tới người vợ dịu dàng xinh đẹp, trong lòng cũng dâng lên nỗi thương cảm, nhưng ông ta nhanh chóng tỉnh táo lại, hiện tại không phải là lúc nghĩ tới những điều này, trong nhà còn có một cô hồn dã quỷ và người vợ không biết có tham dự vào trong đó hay không.
An Chí Cường quay đầu liếc nhìn Lý Quyên Quyên một cái, chỉ thấy cô ta bị dán lá bùa nước mắt lưng tròng nhìn mình lập tức trong lòng mềm nhũn, mình cực kỳ thích cô ấy, có lẽ chuyện này còn có ẩn tình khác thì sao?
“Có phải cảm thấy rất yêu cô ta hay không?” Bỗng nhiên giọng nói của Hàn Hướng Nhu vang lên làm An Chí Cương hoảng sợ. Ông ta quay đầu lại nhìn Hàn Hướng Nhu rồi gian nan gật đầu. Người đàn bà này có khả năng hại con gái của mình mà hiện tại mình vẫn nhớ thương ả ta như cũ, điều này làm cho An Chí Cương cảm thấy khó có thể chịu đựng.
“Cũng bình thường thôi, bởi vì cô ta hạ chú Hòa Hợp với chú rồi.” Hàn Hướng Nhu nói nhẹ nhàng bâng quơ, về xiếc nhỏ này cô liếc mắt một cái là nhìn ra.
Sắc mặt của An Chí Cương khó coi hơn: “Chú Hòa Hợp là cái gì?”
“Nam nữ tương phùng tâm tương luyến, nhân gian nhân duyên thiên lí hợp; thời thời khắc khắc tâm thường luyến, vạn hợp thiên hòa vạn sự hài.” Hàn Hướng Nhu nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cô ta lấy được tóc và bát tự của chú rồi hạ chú Hòa Hợp với chú, một khi trúng chú thì chú sẽ yêu người hạ chú.”
***Nam nữ tương phùng…… Vạn hợp thiên hòa vạn sự hài: Nam nữ gặp gỡ nhau yêu nhau tự tận đáy lòng, nhân duyên giữa ngàn dặm nhân gian hợp lại; thời thời khắc khắc trong lòng lúc nào cũng nhớ thương, mọi việc hòa hợp thì vạn sự mới hài hòa. (Mình tự chém nha, có gì sai sót mong mọi người góp ý.)
An Chí Cương hồi tưởng lại tình cảnh năm trước khi nhìn thấy Lý Quyên Quyên, lúc đó ông ta và nhóm phượt thủ đi vào thôn xóm kia thig không có khách sạn, vừa lúc nhìn thấy nhà của Lý Quyên Quyên coi như tương đối mới liền đi vào hỏi xem có thể bỏ tiền ra tá túc hay không. An Chí Cương nhớ rõ lúc mình nhìn thấy Lý Quyên Quyên cũng không có quá nhiều cảm giác, nói thật là việc làm ăn của ông ta coi như rất thành công, sau khi người vợ qua đời có không ít phụ nữ nhào vào ngực ông ta, trẻ tuổi xinh đẹp đã thấy nhiều thì một phụ nữ gần ba mươi tuổi đúng là không thể khiến ông ta chú ý.
Vào buổi tối, Lý Quyên Quyên làm không ít món ăn hoang dã chiêu đãi bọn họ, còn lấy ra rượu ngâm của cha cô ta. An Chí Cương nhớ rõ lúc rượu quá ba lượt thì Lý Quyên Quyên hỏi bát tự của mình, lúc ấy cô ta nói biết đoán mệnh nên sẽ tính cho mình. Lúc ấy An Chí Cương uống say chuếnh choáng, cũng không nghĩ nhiều liền nói cho cô ta. Chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại, An Chí Cương nhìn thấy Lý Qyên Quyên đang bận rộn trong phòng bếp bỗng nhiên cảm thấy mê người liền cố ý tiếp cận cô ta, còn mời cô ta đi leo núi. An Chí Cương nhớ rõ ngày hôm sau mình liền yêu Lý Quyên Quyên, chờ đến khi muốn rời khỏi thôn thì đã yêu đến mức không thể kiềm chế được cho nên trực tiếp cầu hôn Lý Quyên Quyên.
Có đôi khi An Chí Cương cảm thấy nghi ngờ đối với tình cảm mãnh liệt của mình nhưng chuyện tình yêu này vốn rất khó để nói rõ ràng được, hơn nữa công việc của An Chí Cương rất bận, căn bản ông ta không có nhiều thời gian suy xét chuyện này, dù sao thích thì cưới về không phải là được rồi, không nghĩ tới hóa ra mình bị trúng chú.
“Đại sư, có thể giải không?” An Chí Cương cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay của mình, trong lòng tràn đầy chua xót. Ban đầu tưởng rằng sau khi vợ mình ly thế lại tìm được tình yêu đích thực, có thể được hạnh phúc lần nữa, không nghĩ tới tất cả đều là giả.
Chú Hòa Hợp cũng không nan giải, chỉ là Hàn Hướng Nhu không tình nguyện làm không công: “Cần tính thêm tiền.”
An Chí Cương vội vàng nói: “Ngài yên tâm, tôi hiểu quy củ mà, chờ sau khi giải chú tôi sẽ tạ lễ cho ngài 3 triệu.”
Hàn Hướng Nhu cảm thấy con số này còn được, rốt cuộc thì mình cũng không phí công. Cô duỗi tay ra che lên trán của An Chí Cương, một lát sau cô mở to mắt, mày hơi nhíu lại. An Chí Cương thấy thế trong lòng run lên, lập tức hơi khẩn trương: “Rất khó giải sao?”
An Chí Cương khẩn trương nhìn An Mạn Mạn đang nằm trên sô pha, sợ cô bé vẫn chưa tỉnh lại. Cũng may là không chờ lâu lắm, lông mi của An Mạn Mạn giật giật rồi từ từ mở mắt: “Cha?”
“Cha ở.” An Chí Cương lập tức đi tới ôm An Mạn Mạn vào trong ngực: “Mạn Mạn, con cảm giác thế nào?”
“Con cảm thấy đau đầu quá.” An Mạn Mạn vô lực dựa vào trong lồng ngực của An Chí Cương: “Cha, con giống như mơ một giấc mơ rất dài vậy, mơ thấy con có làm như thế nào cũng không tìm thấy nhà, con sợ quá.”
An Chí Cương nghe đến lòng tan nát, ông ta ôm An Mạn Mạn vào trong ngực rồi vỗ vỗ lưng trấn an cô bé: “Yên tâm, cha sẽ không để con bị thương lần nữa.” An Chí Cương vuốt bàn tay nhỏ của con gái rồi hỏi Hàn Hướng Nhu với vẻ lo lắng: “Đại sư, hồn phách con gái của tôi ly thể lâu như vậy thì bị tổn thương gì hay không?”
Hàn Hướng Nhu gật đầu: “Bởi vì cô bé bị mạnh mẽ tách ra khỏi cơ thể nên có một thời gian hồn phách sẽ yếu ớt, rất dễ chấn kinh mà ly hồn. Cơ thể bị âm hồn quấy nhiễu cũng dễ dàng sinh bệnh phát sốt.”
An Chí Cương nghe xong liền nóng nảy: “Vậy đại sư có biện pháp tốt gì không? Cầu xin ngài giúp đỡ, nhất định tôi sẽ trả một số tiền lớn cảm ơn đại sư.”
Khóe miệng của Hàn Hướng Nhu hơi nhếch lên, hiện tại cô rất thích nghe câu này, thật sự đấy! Cô lấy lá bùa từ trong túi ra rồi đốt lên để vào cái ly, sau khi cháy thành tro xong thì rót nước đưa cho An Chí Cương: “Đây là bùa An Hồn, có thể củng cố hồn phách. Còn lá bùa Trừ Tà này để lên người cô bé thì trong một hai ngày là có thể triệt tiêu âm khí trên người cô bé. Về sau đừng ném đi, nếu sau này lại gặp phải chuyện âm tà gì đó thì bùa Trừ Tà có thể thay cô bé chắn lấy.”
An Chí Cương vội vàng nói lời cảm ơn, sau khi bón nước lá bùa cho con gái xong lại để bùa Trừ Tà vào túi của cô bé, lúc này mới bế cô bé lên: “Đại sư, ngài cứ ngồi trước, tôi đưa Mạn Mạn lên phòng rồi xuống ngay thôi.”
Khoảng năm phút sau, An Chí Cương đi từ trên cầu thang xuống rồi nói với vẻ rất cảm kích: “Lần này cảm ơn đại sư, nếu không phải có ngài phát hiện ra hồn phách của Mạn Mạn thì chỉ sợ đến chết tôi cũng không biết con gái mình sẽ thay đổi linh hồn.”
Hàn Hướng Nhu cười nhạt: “Đây là bởi vì Mạn Mạn có trạch âm che chở. Vừa rồi tôi ở ngoài gặp được Mạn Mạn cũng hơi kinh ngạc, theo lý thuyết thì sinh hồn ly thể đến bảy ngày thì trên cơ bản hồn phách đã chia lìa tứ tán, nhưng trạng thái lúc đó của cô bé nhìn không khác mấy, lúc ấy tôi cho rằng trên người cô bé có bùa hộ mệnh gì đó bảo hộ . Cho đến khi cô bé trở về cơ thể thì tôi mới phát hiện lúc mẹ của cô bé qua đời đã mang công đức của mình sang cho Mạn Mạn, lúc này mới bảo vệ hồn phách của cô bé không bị tiêu tan, cũng phù hộ cô bé ở giờ phút cuối cùng gặp được tôi.”
An Chí Cương nhớ tới người vợ dịu dàng xinh đẹp, trong lòng cũng dâng lên nỗi thương cảm, nhưng ông ta nhanh chóng tỉnh táo lại, hiện tại không phải là lúc nghĩ tới những điều này, trong nhà còn có một cô hồn dã quỷ và người vợ không biết có tham dự vào trong đó hay không.
An Chí Cường quay đầu liếc nhìn Lý Quyên Quyên một cái, chỉ thấy cô ta bị dán lá bùa nước mắt lưng tròng nhìn mình lập tức trong lòng mềm nhũn, mình cực kỳ thích cô ấy, có lẽ chuyện này còn có ẩn tình khác thì sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có phải cảm thấy rất yêu cô ta hay không?” Bỗng nhiên giọng nói của Hàn Hướng Nhu vang lên làm An Chí Cương hoảng sợ. Ông ta quay đầu lại nhìn Hàn Hướng Nhu rồi gian nan gật đầu. Người đàn bà này có khả năng hại con gái của mình mà hiện tại mình vẫn nhớ thương ả ta như cũ, điều này làm cho An Chí Cương cảm thấy khó có thể chịu đựng.
“Cũng bình thường thôi, bởi vì cô ta hạ chú Hòa Hợp với chú rồi.” Hàn Hướng Nhu nói nhẹ nhàng bâng quơ, về xiếc nhỏ này cô liếc mắt một cái là nhìn ra.
Sắc mặt của An Chí Cương khó coi hơn: “Chú Hòa Hợp là cái gì?”
“Nam nữ tương phùng tâm tương luyến, nhân gian nhân duyên thiên lí hợp; thời thời khắc khắc tâm thường luyến, vạn hợp thiên hòa vạn sự hài.” Hàn Hướng Nhu nhẹ nhàng cười một tiếng: “Cô ta lấy được tóc và bát tự của chú rồi hạ chú Hòa Hợp với chú, một khi trúng chú thì chú sẽ yêu người hạ chú.”
***Nam nữ tương phùng…… Vạn hợp thiên hòa vạn sự hài: Nam nữ gặp gỡ nhau yêu nhau tự tận đáy lòng, nhân duyên giữa ngàn dặm nhân gian hợp lại; thời thời khắc khắc trong lòng lúc nào cũng nhớ thương, mọi việc hòa hợp thì vạn sự mới hài hòa. (Mình tự chém nha, có gì sai sót mong mọi người góp ý.)
An Chí Cương hồi tưởng lại tình cảnh năm trước khi nhìn thấy Lý Quyên Quyên, lúc đó ông ta và nhóm phượt thủ đi vào thôn xóm kia thig không có khách sạn, vừa lúc nhìn thấy nhà của Lý Quyên Quyên coi như tương đối mới liền đi vào hỏi xem có thể bỏ tiền ra tá túc hay không. An Chí Cương nhớ rõ lúc mình nhìn thấy Lý Quyên Quyên cũng không có quá nhiều cảm giác, nói thật là việc làm ăn của ông ta coi như rất thành công, sau khi người vợ qua đời có không ít phụ nữ nhào vào ngực ông ta, trẻ tuổi xinh đẹp đã thấy nhiều thì một phụ nữ gần ba mươi tuổi đúng là không thể khiến ông ta chú ý.
Vào buổi tối, Lý Quyên Quyên làm không ít món ăn hoang dã chiêu đãi bọn họ, còn lấy ra rượu ngâm của cha cô ta. An Chí Cương nhớ rõ lúc rượu quá ba lượt thì Lý Quyên Quyên hỏi bát tự của mình, lúc ấy cô ta nói biết đoán mệnh nên sẽ tính cho mình. Lúc ấy An Chí Cương uống say chuếnh choáng, cũng không nghĩ nhiều liền nói cho cô ta. Chờ đến ngày hôm sau tỉnh lại, An Chí Cương nhìn thấy Lý Qyên Quyên đang bận rộn trong phòng bếp bỗng nhiên cảm thấy mê người liền cố ý tiếp cận cô ta, còn mời cô ta đi leo núi. An Chí Cương nhớ rõ ngày hôm sau mình liền yêu Lý Quyên Quyên, chờ đến khi muốn rời khỏi thôn thì đã yêu đến mức không thể kiềm chế được cho nên trực tiếp cầu hôn Lý Quyên Quyên.
Có đôi khi An Chí Cương cảm thấy nghi ngờ đối với tình cảm mãnh liệt của mình nhưng chuyện tình yêu này vốn rất khó để nói rõ ràng được, hơn nữa công việc của An Chí Cương rất bận, căn bản ông ta không có nhiều thời gian suy xét chuyện này, dù sao thích thì cưới về không phải là được rồi, không nghĩ tới hóa ra mình bị trúng chú.
“Đại sư, có thể giải không?” An Chí Cương cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay của mình, trong lòng tràn đầy chua xót. Ban đầu tưởng rằng sau khi vợ mình ly thế lại tìm được tình yêu đích thực, có thể được hạnh phúc lần nữa, không nghĩ tới tất cả đều là giả.
Chú Hòa Hợp cũng không nan giải, chỉ là Hàn Hướng Nhu không tình nguyện làm không công: “Cần tính thêm tiền.”
An Chí Cương vội vàng nói: “Ngài yên tâm, tôi hiểu quy củ mà, chờ sau khi giải chú tôi sẽ tạ lễ cho ngài 3 triệu.”
Hàn Hướng Nhu cảm thấy con số này còn được, rốt cuộc thì mình cũng không phí công. Cô duỗi tay ra che lên trán của An Chí Cương, một lát sau cô mở to mắt, mày hơi nhíu lại. An Chí Cương thấy thế trong lòng run lên, lập tức hơi khẩn trương: “Rất khó giải sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro