Chương 43
Tín Dụng Tạp
2024-08-19 18:34:57
An Chí Cương bị Lý Quyên Quyên vô cớ gây rối tức đến bật cười: “Con gái của tôi có được cuộc sống tốt là do tôi phấn đấu cả đời kiếm được, tôi nguyện ý nuôi con bé như nàng công chúa đấy! Cô không phục? Không phục thì cố mà nhịn cho tôi!”
Hàn Hướng Nhu cười khẽ rồi nhìn Lý Quyên Quyên bằng ánh mắt cực kỳ chân thành: “Thực ra muốn cho con gái của cô qua những ngày lành rất dễ dàng, để tôi đưa cô bé đến địa phủ đi, nói không chừng kiếp sau có thể đầu thai ở nhà tốt đấy, như thế nào cũng tốt hơn so với nhà của cô."
Hàn Hướng Nhu đốt cháy la bùa mở ra quỷ môn, đồng tử của Lý Quyên Quyên co lại rồi hoảng sợ hét lớn: “Không được, xin cô đừng vậy mà! Vân Vân không được đi vào!”
Vân Vân chần chờ nhìn Lý Quyên Quyên rồi ấp úng: “Nhưng mẹ ơi, con cảm thấy hơi thở nơi này rất thoải mái. Bên ngoài quá nóng làm con không thở nổi.”
Hàn Hướng Nhu sờ sờ đầu của Vương Vân Vân và dịu dàng nói: “Em đã ở thế gian quá lâu, hồn thể đã bị thương. Đi địa phủ sớm một chút, tĩnh dưỡng hồn thể cho tốt rồi đi đầu thai, kiếp sau sẽ có người mẹ tốt hơn.”
Vân Vân vẫn do dự, tưởng quay đầu lại dò hỏi ý kiến của Lý Quyên Quyên thì Hàn Hướng Nhu đã chặn tầm mắt của cô bé, cô nhẹ nhàng đẩy bả vai của cô bé rồi cùng giọng điệu nhẹ nhàng và kiên định nói: “Đi thôi, em nên tới nơi đó.”
Vân Vân cảm nhận được lực hấp dẫn của quỷ môn đối với mình càng lúc càng lớn nên gật đầu rồi nhấc chân bước lên quỷ môn.
“Vân Vân, không được!” Lý Quyên Quyên thương tâm khóc ròng: “Vân Vân, trở về đi.”
Vân Vân quay đầu lại vẫy tay với Lý Quyên Quyên rồi xoay người biến mất ở quỷ môn. Hàn Hướng Nhu vung tay lên đóng lại quỷ môn rồi hủy diệt đi hơi thở cuối cùng của Vân Vân để lại trên thế gian này.
Lý Quyên Quyên quỳ rạp trên mặt đất không đủ sức ngăn cản, ả bi phẫn hét lên một tiếng, mắt trợn trắng liền hôn mê bất tỉnh.
An Chí Cương thấy Hàn Hướng Nhu đã xử lý nhanh chuyện trong nhà bèn vội vàng đi thư phòng lấy một tờ chi phiếu 3 triệu ra rồi trịnh trọng đưa cho Hàn Hướng Nhu: “Lần này thật sự rất cảm ơn đại sư.”
Hàn Hướng Nhu nhận tờ chi phiếu rồi kẹp nó trong ví tiền: “Đêm đã khuya, chúng tôi cần phải đi.”
“Đại sư, đợi đã.” An Chí Cương thấy thế vội vàng hô một câu: “Ngài có thuận tiện để lại phương thức liên hệ không?” Đại bộ phận người làm ăn đều tin chút chuyện phong phủy huyền thủy; ở bên ngoài người tự xưng đại sư không ít nhưng đáng tin cậy lại không có mấy người. Hiện tại vất vả gặp được người có bản lĩnh thật sự nên An Chí Cương không muốn bỏ lỡ cơ hội kết giao với đại sư. Nhỡ đâu về sau gặp phải chuyện gì còn cần đại sư tới cứu mạng.
Hàn Hướng Nhu lấy một tờ giấy từ trong túi, viết một dãy số rồi đưa cho An Chí Cương: “Tôi tên là Hàn Hướng Nhu, đây là số di động của tôi.”
“Hàn Hướng Nhu?” An Chí Cương sửng sốt một chút, cảm thấy tên này hơi quen tai. Trầm ngâm một lát rồi An Chí Cương mới chần chờ hỏi: “Đại sư là con gái của Hàn Bình An sao?”
Lông mày của Hàn Hướng Nhu nhướn lên: “Chú quen biết cha tôi?”
Lập tức An Chí Cương cười: “Trước kia từng hợp tác làm ăn, hiện tại lại cùng ở một tiểu khu nên bọn tôi thường xuyên uống trà với nhau.” Cũng không biết con gái người ta thế nào mà tuổi trẻ vậy đã có bản lĩnh lớn đến thế, nhưng có thể có quan hệ với đại sư như vậy cũng làm ông ta cảm thấy an tâm không ít: “Chờ sau khi chuyện trong nhà giải quyết xong thì nhất định sẽ tới cửa thăm hỏi đại sư.”
Hàn Hướng Nhu xua xua tay, thăm hỏi gì đó không sao cả, có việc kiếm tiền tới cửa mới quan trọng.
****
Ba người ra khỏi nhà họ An, Hàn Hướng Nhu xem đồng hồ đã hơn 12 giờ đêm nên đề nghị: “Hay là đêm nay các chị ngủ nhà em một đêm đi. Áo ngủ đồ dùng vệ sinh trong nhà đều mới, quần áo đang mặc giặt sạch phơi cả đêm là được , quần áo thì mặc của em, dáng người của bọn mình không khác nhau mấy đâu.”
Đôi mắt của Khương Manh Manh nhìn ngực cup C và vòng eo A4 của Hàn Hướng Nhu, lại cúi đầu nhìn sân bay của mình với vẻ mặt ngơ ngác: Ánh mắt gì mà có thể nhìn ra dáng người của mọi người không khác nhau là mấy.
Hàn Hướng Nhu duỗi tay kéo lấy cánh tay của Khương Manh Manh và Tống Vũ rồi nhét hai cô vào trong xe: “Được rồi, đừng chần chừ nữa, chúng ta về ngủ sớm một chút, nếu không ngày mai lại đến muộn đấy.”
Tống Vũ vội vàng hỏi: “Có thuận tiện hay không? Không quấy rầy người nhà của em chứ.”
“Không đâu.” Hàn Hướng Nhu khởi động xe rồi đi về hướng biệt thự nhà mình: “Tầng bốn biệt thự nhà em đều là của em, hiệu quả cách âm cực kỳ tốt, các chị yên tâm theo em là được.”
Đã trễ thế này về nhà cũng không tiện nên Khương Manh Manh và Tống Vũ không từ chối nữa bèn ngoan ngoãn đi theo Hàn Hướng Nhu vào nhà. Lúc ba người về tới nhà thì Hàn Bình An và Lưu Thục Cầm đã ngủ rồi, ba người rón ra rón rén lên tầng 4.
Không gian tầng 4 rất lớn, ngoại trừ phòng khách rộng ra thì còn có phòng tắm cho khách, đồ đạc bên trong cũng đầy đủ. Lưu Thục Cầm biết nguyện vọng lớn nhất của Hàn Hướng Nhu chính là kết bạn được một vài bạn bè thật lòng, về sau nói không chừng sẽ đưa bạn bè về nhà chơi, bởi vậy đã chuẩn bị đồ đạc từ sớm.
Tống Vũ cầm áo ngủ sạch sẽ vào phòng tăm, Khương Manh Mạnh ghé lên giường gõ chữ bùm bùm kể lại chuyện xảy ra đêm nay gửi lên nhóm WeChat, cả phòng thư ký xem xong kinh ngạc hô lên. Vương Nhạc Nhạc càng ảo não muốn chết, cảm thấy bản thân quả thực là bỏ lỡ một bộ phim ma huyễn, lần sau nếu gặp lại chuyện như này thế nào cũng phải đi qua xem.
Thư ký có suy nghĩ như này không ít, vì thế đề tài trong nhóm Wechat nhanh chóng chuyển dời từ mẹ kế ác độc đến lần sau gặp được chuyện này ai sẽ đi theo Hàn Hướng Nhu. Khương Manh Manh và Tống Vũ đã từng được đi rồi sẽ phải xếp sau, những người còn lại không cam lòng yếu thế, cuối cùng trong nhóm quyết định đổ xúc xắc định ra thắng thua.
Tài khoản của Hàn Hướng Nhu được thêm 3 triệu, sau khi rửa mặt xong, co mang tâm trạng sung sướng nằm lên giường ngủ. Buổi sáng ngày hôm sau, Hàn Hướng Nhu mang theo hai người Khương Manh Manh xuống tầng ăn cơm, Lưu Thục Cầm sửng sốt một lúc liền lập tức phản ứng lại, nhiệt tình cười: “Là bạn của Nhu Nhu đúng không, mau tới đây ăn cơm đi. Đứa nhỏ Nhu Nhu này cũng không nói một tiếng với cô để cô bảo dì làm mấy món ăn ngon cho các cháu.”
Khương Manh Manh và Tống Vũ nhìn rất nhiều món ăn như bát canh, bánh bao nhỏ, hoành thánh, bánh quẩy, sữa đậu nành và bánh mì trên bàn bèn vội cười nói: “Đã nhiều lắm rồi ạ, cảm ơn cô.”
Lưu Thục Cầm cầm một ly sữa đậu nành, ngồi vào vị trí của mình rồi đau lòng nhìn Hàn Hướng Nhu đang ăn hoành thánh: “Có phải tối qua tăng ca quá muộn nên bị đói hay không? Công ty của các con lớn như thế sao lại để nhân viên tăng ca như vậy được.”
Hàn Hướng Nhu nuốt miếng hoành thánh trong miệng, sau đó duỗi tay cầm một cái bánh bao cắn một miếng: “Tối qua sau khi xong việc gặp phải một số chuyện giúp người giải quyết chút phiền toái nhỏ cho nên mới về trễ ạ.”
Hàn Hướng Nhu cười khẽ rồi nhìn Lý Quyên Quyên bằng ánh mắt cực kỳ chân thành: “Thực ra muốn cho con gái của cô qua những ngày lành rất dễ dàng, để tôi đưa cô bé đến địa phủ đi, nói không chừng kiếp sau có thể đầu thai ở nhà tốt đấy, như thế nào cũng tốt hơn so với nhà của cô."
Hàn Hướng Nhu đốt cháy la bùa mở ra quỷ môn, đồng tử của Lý Quyên Quyên co lại rồi hoảng sợ hét lớn: “Không được, xin cô đừng vậy mà! Vân Vân không được đi vào!”
Vân Vân chần chờ nhìn Lý Quyên Quyên rồi ấp úng: “Nhưng mẹ ơi, con cảm thấy hơi thở nơi này rất thoải mái. Bên ngoài quá nóng làm con không thở nổi.”
Hàn Hướng Nhu sờ sờ đầu của Vương Vân Vân và dịu dàng nói: “Em đã ở thế gian quá lâu, hồn thể đã bị thương. Đi địa phủ sớm một chút, tĩnh dưỡng hồn thể cho tốt rồi đi đầu thai, kiếp sau sẽ có người mẹ tốt hơn.”
Vân Vân vẫn do dự, tưởng quay đầu lại dò hỏi ý kiến của Lý Quyên Quyên thì Hàn Hướng Nhu đã chặn tầm mắt của cô bé, cô nhẹ nhàng đẩy bả vai của cô bé rồi cùng giọng điệu nhẹ nhàng và kiên định nói: “Đi thôi, em nên tới nơi đó.”
Vân Vân cảm nhận được lực hấp dẫn của quỷ môn đối với mình càng lúc càng lớn nên gật đầu rồi nhấc chân bước lên quỷ môn.
“Vân Vân, không được!” Lý Quyên Quyên thương tâm khóc ròng: “Vân Vân, trở về đi.”
Vân Vân quay đầu lại vẫy tay với Lý Quyên Quyên rồi xoay người biến mất ở quỷ môn. Hàn Hướng Nhu vung tay lên đóng lại quỷ môn rồi hủy diệt đi hơi thở cuối cùng của Vân Vân để lại trên thế gian này.
Lý Quyên Quyên quỳ rạp trên mặt đất không đủ sức ngăn cản, ả bi phẫn hét lên một tiếng, mắt trợn trắng liền hôn mê bất tỉnh.
An Chí Cương thấy Hàn Hướng Nhu đã xử lý nhanh chuyện trong nhà bèn vội vàng đi thư phòng lấy một tờ chi phiếu 3 triệu ra rồi trịnh trọng đưa cho Hàn Hướng Nhu: “Lần này thật sự rất cảm ơn đại sư.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Hướng Nhu nhận tờ chi phiếu rồi kẹp nó trong ví tiền: “Đêm đã khuya, chúng tôi cần phải đi.”
“Đại sư, đợi đã.” An Chí Cương thấy thế vội vàng hô một câu: “Ngài có thuận tiện để lại phương thức liên hệ không?” Đại bộ phận người làm ăn đều tin chút chuyện phong phủy huyền thủy; ở bên ngoài người tự xưng đại sư không ít nhưng đáng tin cậy lại không có mấy người. Hiện tại vất vả gặp được người có bản lĩnh thật sự nên An Chí Cương không muốn bỏ lỡ cơ hội kết giao với đại sư. Nhỡ đâu về sau gặp phải chuyện gì còn cần đại sư tới cứu mạng.
Hàn Hướng Nhu lấy một tờ giấy từ trong túi, viết một dãy số rồi đưa cho An Chí Cương: “Tôi tên là Hàn Hướng Nhu, đây là số di động của tôi.”
“Hàn Hướng Nhu?” An Chí Cương sửng sốt một chút, cảm thấy tên này hơi quen tai. Trầm ngâm một lát rồi An Chí Cương mới chần chờ hỏi: “Đại sư là con gái của Hàn Bình An sao?”
Lông mày của Hàn Hướng Nhu nhướn lên: “Chú quen biết cha tôi?”
Lập tức An Chí Cương cười: “Trước kia từng hợp tác làm ăn, hiện tại lại cùng ở một tiểu khu nên bọn tôi thường xuyên uống trà với nhau.” Cũng không biết con gái người ta thế nào mà tuổi trẻ vậy đã có bản lĩnh lớn đến thế, nhưng có thể có quan hệ với đại sư như vậy cũng làm ông ta cảm thấy an tâm không ít: “Chờ sau khi chuyện trong nhà giải quyết xong thì nhất định sẽ tới cửa thăm hỏi đại sư.”
Hàn Hướng Nhu xua xua tay, thăm hỏi gì đó không sao cả, có việc kiếm tiền tới cửa mới quan trọng.
****
Ba người ra khỏi nhà họ An, Hàn Hướng Nhu xem đồng hồ đã hơn 12 giờ đêm nên đề nghị: “Hay là đêm nay các chị ngủ nhà em một đêm đi. Áo ngủ đồ dùng vệ sinh trong nhà đều mới, quần áo đang mặc giặt sạch phơi cả đêm là được , quần áo thì mặc của em, dáng người của bọn mình không khác nhau mấy đâu.”
Đôi mắt của Khương Manh Manh nhìn ngực cup C và vòng eo A4 của Hàn Hướng Nhu, lại cúi đầu nhìn sân bay của mình với vẻ mặt ngơ ngác: Ánh mắt gì mà có thể nhìn ra dáng người của mọi người không khác nhau là mấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Hướng Nhu duỗi tay kéo lấy cánh tay của Khương Manh Manh và Tống Vũ rồi nhét hai cô vào trong xe: “Được rồi, đừng chần chừ nữa, chúng ta về ngủ sớm một chút, nếu không ngày mai lại đến muộn đấy.”
Tống Vũ vội vàng hỏi: “Có thuận tiện hay không? Không quấy rầy người nhà của em chứ.”
“Không đâu.” Hàn Hướng Nhu khởi động xe rồi đi về hướng biệt thự nhà mình: “Tầng bốn biệt thự nhà em đều là của em, hiệu quả cách âm cực kỳ tốt, các chị yên tâm theo em là được.”
Đã trễ thế này về nhà cũng không tiện nên Khương Manh Manh và Tống Vũ không từ chối nữa bèn ngoan ngoãn đi theo Hàn Hướng Nhu vào nhà. Lúc ba người về tới nhà thì Hàn Bình An và Lưu Thục Cầm đã ngủ rồi, ba người rón ra rón rén lên tầng 4.
Không gian tầng 4 rất lớn, ngoại trừ phòng khách rộng ra thì còn có phòng tắm cho khách, đồ đạc bên trong cũng đầy đủ. Lưu Thục Cầm biết nguyện vọng lớn nhất của Hàn Hướng Nhu chính là kết bạn được một vài bạn bè thật lòng, về sau nói không chừng sẽ đưa bạn bè về nhà chơi, bởi vậy đã chuẩn bị đồ đạc từ sớm.
Tống Vũ cầm áo ngủ sạch sẽ vào phòng tăm, Khương Manh Mạnh ghé lên giường gõ chữ bùm bùm kể lại chuyện xảy ra đêm nay gửi lên nhóm WeChat, cả phòng thư ký xem xong kinh ngạc hô lên. Vương Nhạc Nhạc càng ảo não muốn chết, cảm thấy bản thân quả thực là bỏ lỡ một bộ phim ma huyễn, lần sau nếu gặp lại chuyện như này thế nào cũng phải đi qua xem.
Thư ký có suy nghĩ như này không ít, vì thế đề tài trong nhóm Wechat nhanh chóng chuyển dời từ mẹ kế ác độc đến lần sau gặp được chuyện này ai sẽ đi theo Hàn Hướng Nhu. Khương Manh Manh và Tống Vũ đã từng được đi rồi sẽ phải xếp sau, những người còn lại không cam lòng yếu thế, cuối cùng trong nhóm quyết định đổ xúc xắc định ra thắng thua.
Tài khoản của Hàn Hướng Nhu được thêm 3 triệu, sau khi rửa mặt xong, co mang tâm trạng sung sướng nằm lên giường ngủ. Buổi sáng ngày hôm sau, Hàn Hướng Nhu mang theo hai người Khương Manh Manh xuống tầng ăn cơm, Lưu Thục Cầm sửng sốt một lúc liền lập tức phản ứng lại, nhiệt tình cười: “Là bạn của Nhu Nhu đúng không, mau tới đây ăn cơm đi. Đứa nhỏ Nhu Nhu này cũng không nói một tiếng với cô để cô bảo dì làm mấy món ăn ngon cho các cháu.”
Khương Manh Manh và Tống Vũ nhìn rất nhiều món ăn như bát canh, bánh bao nhỏ, hoành thánh, bánh quẩy, sữa đậu nành và bánh mì trên bàn bèn vội cười nói: “Đã nhiều lắm rồi ạ, cảm ơn cô.”
Lưu Thục Cầm cầm một ly sữa đậu nành, ngồi vào vị trí của mình rồi đau lòng nhìn Hàn Hướng Nhu đang ăn hoành thánh: “Có phải tối qua tăng ca quá muộn nên bị đói hay không? Công ty của các con lớn như thế sao lại để nhân viên tăng ca như vậy được.”
Hàn Hướng Nhu nuốt miếng hoành thánh trong miệng, sau đó duỗi tay cầm một cái bánh bao cắn một miếng: “Tối qua sau khi xong việc gặp phải một số chuyện giúp người giải quyết chút phiền toái nhỏ cho nên mới về trễ ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro