Chương 74
Tín Dụng Tạp
2024-08-19 18:34:57
Bạc Hà thay đổi vị trí giá để điện thoại, bảo đảm có thể nhìn thấy năm người cùng chơi trò chơi ở trong gương. Lý Đại Đông nhìn vị trí bọn họ đứng bèn rời khỏi vị trí cửa sổ, miễn cho việc mình là kẻ đầu tiên gặp phải quỷ.
Vài người đang đứng trước gương quay đầu nhìn vào ảnh ngược của mình trong gương thì chân mềm đi. Vì hôm nay là ngày mùng một, ánh trăng mới nhú nên không cung cấp được nhiều ánh sáng. Mà ánh nến trong phòng bị gió thổi lúc sáng lúc tối làm bầu không khí tăng thêm rất nhiều nỗi sợ hãi.
Thiếu gia Trương lấy lại bình tĩnh rồi hỏi nhỏ: “Mọi người chuẩn bị xong chưa? Tôi bắt đầu đây.” Trong giọng nói nghe được sự thiếu tự tin, Trương thiếu đi tới sau lưng Bạc Hà rồi thổi nhẹ lên cổ anh ta một cái.
Đến khi năm người xoay khoảng chừng năm sáu vòng thì bỗng nhiên gió thổi từ cửa sổ vào trong phòng mạnh hơn, âm khí nồng nặc hỗn loạn thổi vào khiến ánh nến lung lay sắp tắt, thoạt nhìn lập tức sắp tắt ngóm đến nơi.
Phỉ Phỉ nhìn ánh sáng trong phòng càng ngày càng tối dần thì không nhịn được chân run lên, trong giọng nói rõ ràng kèm theo tiếng khóc nức nở: “Nếu không thì chúng ta không chơi nữa.”
Thiếu gia Trương nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, vẻ mặt không mấy kiên nhẫn nhưng nhớ tới khán giả bên kia màn hình còn đang xem phát sóng trực tiếp nên ép cảm giác bực bội trong lòng xuống, nhẫn nại an ủi cô ta một câu: “Ít nhất thì hoàn thành vòng này xong đã.”
Lý Đại Đông trốn ở góc phòng căng cứng cả sống lưng, khẩn trương nhìn nam quỷ thiếu nửa cái gáy đi vào vòng tròn, đi theo A Siêu đến phía sau Phỉ Phỉ.
Hô hấp ấm áp thổi lên sau gáy của Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ không nhịn được rụt cổ lại. Cô vừa muốn đi lên trước thì bỗng nhiên cảm giác được một đôi tay lạnh lẽo vòng qua eo của mình thì lập tức cả người cứng lại, không đợi cô ta phản ứng lại thì đã cảm giác được một luồng khí lạnh thổi lên cổ mình.
“A a a a a a a a a a!” Lúc này Phỉ Phỉ đã quên luôn chuyện ho lên hai tiếng, không nhịn được hét lớn lên. Những người khác bắt đầu phản ứng lại, quay đầu nhìn vào gương theo bản năng, chỉ thấy một bóng người dính đầy máu đứng ở sau lưng Phỉ Phỉ dính chặt lên người cô ta.
A Siêu hoảng sợ run lẩy bẩy rồi bước lùi lại theo bản năng. Thiếu gia Trương phát hiện ý định của anh ta thì hét khản giọng: “Đừng cử động, chúng ta còn chưa tiễn nó đi, không ai được nhúc nhích.”
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc thét vụn vỡ của Phỉ Phỉ. Thiếu gia Trương nhìn xung quanh một lượt rồi dùng giọng nói khàn khàn hỏi: “Ai là người đặt câu hỏi trước?”
Nam quỷ cúi đầu liếm cổ Phỉ Phỉ rồi rướn lên trước chui vào cơ thể của cô ta.Cơ thể của Phỉ Phỉ run lên, biểu cảm sợ hãi run rẩy ban đầu đã không còn, thay vào đó chính là dáng vẻ đáng khinh ôm lấy cơ thể của mình. Lý Đại Đông không nỡ nhìn thẳng, đây là vận khí gì nha, vậy mà lại gọi tới một tên quỷ háo sắc.
“Tôi hỏi trước.” Bạc Hà giành trước: “Vào tháng trước những người ở phòng chính phát sóng trực tiếp có phải bị biến mất hay không.”
“Những người đó đều biến mất, bị phòng cũ nuốt lấy.” Phỉ Phỉ cười khặc khặc hai tiếng, biểu cảm trên mặt nhìn hơi vặn vẹo.
Thiếu gia Trương vừa định tự mình hỏi, chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Bạc Hà vội vàng truy vấn: “Phòng cũ nuốt bọn họ như thế nào? Nuốt đi nơi nào?”
Tiếng cười dừng lại, Phỉ Phỉ quay đầu dùng đôi mắt không có lòng trắng nhìn chằm chằm vào Bạc Hà, có vẻ như không quá muốn trả lời vấn đề này. Nhưng gã bị gọi tới nên phải tuân thủ khế ước của trò chơi, chỉ có thể không tình nguyện hộc ra hai chữ: “Không biết.”
Biểu cảm của Bạc Hà lộ ra sự thất vọng, còn trong lòng Lý Đại Đông lại lạnh lẽo. Anh ta đi theo Trương Chiêu Dục tới đây mấy lần, thậm chí buổi tối cũng từng qua đêm ở chỗ này nhưng ngay cả một con quỷ cũng chưa nhìn thấy. Hôm nay phát hiện nơi này có quỷ hồn xuất hiện thì trong lòng âm thâm may mắn, cho rằng có thể tìm hiểu được nguồn gốc và manh mối, không ngờ rằng cả quỷ cũng không biết, đó có phải chứng tỏ bọn họ gặp phải chuyện còn đáng sợ hơn quỷ?
“Cộp! Cộp! Cộp……” Tiếng bước chân truyền tới từ cầu thang, trong phòng yên tĩnh lại, ngay cả tên quỷ háo sắc đang bám trên người Phỉ Phỉ cũng quay đầu lại nhìn về hướng cầu thang.
Theo tiếng bước chân cách cửa cầu thang càng ngày càng gần, trong lòng mọi người cuộn chặt, sợ kẻ đi lên là một ác quỷ, đến lúc đó chẳng có chỗ cho bọn họ chạy. Cuối cùng, một bóng người đi ra từ cầu thang tối tăm, trong ánh nến tranh tối trang sáng, loáng thoáng có thể nhìn ra được dáng vẻ của Hàn Hướng Nhu. Nhưng tất cả mọi người không dám gọi cô, họ không xác định người trở về chính là Hàn Tiểu Hàn hay là kẻ bị quỷ nhập vào người. Mấy người liếc nhìn lẫn nhau rồi quay đầu xem gương, muốn nhìn Hàn Tiểu Hàn trong gương là người hay quỷ.
Nhưng tên quỷ háo sắc kia không giống vậy, gã rõ ràng cảm giác được trên người mới tới không có chút âm khí nào, đó chính là một người rất bình thường. Đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Hướng Nhu, gã hưng phấn liếm đầu lưỡi, chui ra khỏi cơ thể của Phỉ Phỉ rồi nhào vào Hàn Hướng Nhu.
Ngửi thấy mùi tanh hôi trên người tên quỷ háo sắc, Hàn Hướng Nhu cố nén sự ghét bỏ rồi giả vờ không nhìn thấy tên quỷ háo sắc, cô cởi áo khoác rồi dùng sức vung lên: “Gió bên ngoài lớn thật.”
Mấy người nhìn chằm chằm vào gương trơ mắt thấy tên quỷ háo sắc bị Hàn Hướng Nhu dùng áo quất ra xa bốn năm mét, sau đó cái đầu to nhằm về hướng cửa sổ trượt dần xuống.
Sự yên lặng chết chóc lan tràn, biểu cảm mọi người nhìn Hàn Hướng Nhu đều khó nói hết bằng một lời. Chẳng lẽ cô gái này có thần lực trời sinh sao? Cởi cái áo khoác còn dùng sức lớn như vậy!
Mà khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp càng liên tục thét chói tai, bọn họ cách cả màn hình không thấy bộ dáng của quỷ, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng đen xì. Cả đám người đang mặc sức tưởng tượng ra các loại hình ảnh kinh khủng thì thấy Hàn Hướng Nhu nhanh nhẹn dùng áo khoác quạt cái bóng đen bay ra ngoài, thế mà cô lại dùng dáng vẻ và vẻ mặt vô tội không biết gì hết.
“A a a, chị Hàn đẹp trai quá, tôi muốn trở thành fan của chị ấy!”
“Nữ thần, em muốn sinh khỉ con cho chị!”
“Cho nên bóng đen đó thật sự là quỷ sao?”
“Có nữ thần ở thì ngay cả quỷ cũng không cảm thấy đáng sợ.”
“Nhưng rốt cuộc thì tên quỷ kia có hình dạng gì nhỉ? Tôi cũng chưa thấy rõ ràng!”
……
Trong lúc đang thảo luận rôm rả, còn có rất nhiều người vừa bị trò chơi kích thích liền tặng quà như không cần đến tiền vậy.
Hàn Hướng Nhu đi vào rồi liếc nhìn họ một cái, ra vẻ khó hiểu: “Mọi người đứng ở kia làm gì vậy? Ôi, Phỉ Phỉ, sao cô lại ngồi ở dưới đất thế?”
Sau khi Phỉ Phỉ được Hàn Hướng Nhu đỡ lên thì không nhịn được bổ nhào vào trong ngực cô rồi khóc rống lên.
Hàn Hướng Nhu thấy xấu hổ, sao hiện tại luôn có cô gái thích lao vào trong ngực mình thế này!
A Siêu thấy khuôn mặt của bạn gái hiện ra dáng vẻ khó có thể chịu đựng nổi, anh ta quay đầu sang thiếu gia Trương đang đứng cạnh gương: “Trò chơi này kết thúc chưa? Quỷ được gọi tới đã được coi là tiễn đi chưa?”
“Chắc là rồi……” Thiếu gia Trương cũng không dám xác định, quá trình tên quỷ háo sắc bị tiễn đi vừa rồi hoàn toàn không giống với quy tắc trò chơi. Để đảm bảo, vài người đứng tại chỗ năm phút, thấy nam quỷ mau me be bét không trở về mới đánh bạo rời khỏi vị trí.
_______________________
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Ước gì có thể tống bọn nhỏ đi học 7/7 ლ(¯ロ¯ლ)
Điều mong mỏi mỗi ngày là chờ đêm đến dành thời gian cho bản thân. Mệt nhưng vui, vui nhưng cũng mệt ~(‾▿‾~)
Vài người đang đứng trước gương quay đầu nhìn vào ảnh ngược của mình trong gương thì chân mềm đi. Vì hôm nay là ngày mùng một, ánh trăng mới nhú nên không cung cấp được nhiều ánh sáng. Mà ánh nến trong phòng bị gió thổi lúc sáng lúc tối làm bầu không khí tăng thêm rất nhiều nỗi sợ hãi.
Thiếu gia Trương lấy lại bình tĩnh rồi hỏi nhỏ: “Mọi người chuẩn bị xong chưa? Tôi bắt đầu đây.” Trong giọng nói nghe được sự thiếu tự tin, Trương thiếu đi tới sau lưng Bạc Hà rồi thổi nhẹ lên cổ anh ta một cái.
Đến khi năm người xoay khoảng chừng năm sáu vòng thì bỗng nhiên gió thổi từ cửa sổ vào trong phòng mạnh hơn, âm khí nồng nặc hỗn loạn thổi vào khiến ánh nến lung lay sắp tắt, thoạt nhìn lập tức sắp tắt ngóm đến nơi.
Phỉ Phỉ nhìn ánh sáng trong phòng càng ngày càng tối dần thì không nhịn được chân run lên, trong giọng nói rõ ràng kèm theo tiếng khóc nức nở: “Nếu không thì chúng ta không chơi nữa.”
Thiếu gia Trương nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, vẻ mặt không mấy kiên nhẫn nhưng nhớ tới khán giả bên kia màn hình còn đang xem phát sóng trực tiếp nên ép cảm giác bực bội trong lòng xuống, nhẫn nại an ủi cô ta một câu: “Ít nhất thì hoàn thành vòng này xong đã.”
Lý Đại Đông trốn ở góc phòng căng cứng cả sống lưng, khẩn trương nhìn nam quỷ thiếu nửa cái gáy đi vào vòng tròn, đi theo A Siêu đến phía sau Phỉ Phỉ.
Hô hấp ấm áp thổi lên sau gáy của Phỉ Phỉ, Phỉ Phỉ không nhịn được rụt cổ lại. Cô vừa muốn đi lên trước thì bỗng nhiên cảm giác được một đôi tay lạnh lẽo vòng qua eo của mình thì lập tức cả người cứng lại, không đợi cô ta phản ứng lại thì đã cảm giác được một luồng khí lạnh thổi lên cổ mình.
“A a a a a a a a a a!” Lúc này Phỉ Phỉ đã quên luôn chuyện ho lên hai tiếng, không nhịn được hét lớn lên. Những người khác bắt đầu phản ứng lại, quay đầu nhìn vào gương theo bản năng, chỉ thấy một bóng người dính đầy máu đứng ở sau lưng Phỉ Phỉ dính chặt lên người cô ta.
A Siêu hoảng sợ run lẩy bẩy rồi bước lùi lại theo bản năng. Thiếu gia Trương phát hiện ý định của anh ta thì hét khản giọng: “Đừng cử động, chúng ta còn chưa tiễn nó đi, không ai được nhúc nhích.”
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc thét vụn vỡ của Phỉ Phỉ. Thiếu gia Trương nhìn xung quanh một lượt rồi dùng giọng nói khàn khàn hỏi: “Ai là người đặt câu hỏi trước?”
Nam quỷ cúi đầu liếm cổ Phỉ Phỉ rồi rướn lên trước chui vào cơ thể của cô ta.Cơ thể của Phỉ Phỉ run lên, biểu cảm sợ hãi run rẩy ban đầu đã không còn, thay vào đó chính là dáng vẻ đáng khinh ôm lấy cơ thể của mình. Lý Đại Đông không nỡ nhìn thẳng, đây là vận khí gì nha, vậy mà lại gọi tới một tên quỷ háo sắc.
“Tôi hỏi trước.” Bạc Hà giành trước: “Vào tháng trước những người ở phòng chính phát sóng trực tiếp có phải bị biến mất hay không.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Những người đó đều biến mất, bị phòng cũ nuốt lấy.” Phỉ Phỉ cười khặc khặc hai tiếng, biểu cảm trên mặt nhìn hơi vặn vẹo.
Thiếu gia Trương vừa định tự mình hỏi, chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Bạc Hà vội vàng truy vấn: “Phòng cũ nuốt bọn họ như thế nào? Nuốt đi nơi nào?”
Tiếng cười dừng lại, Phỉ Phỉ quay đầu dùng đôi mắt không có lòng trắng nhìn chằm chằm vào Bạc Hà, có vẻ như không quá muốn trả lời vấn đề này. Nhưng gã bị gọi tới nên phải tuân thủ khế ước của trò chơi, chỉ có thể không tình nguyện hộc ra hai chữ: “Không biết.”
Biểu cảm của Bạc Hà lộ ra sự thất vọng, còn trong lòng Lý Đại Đông lại lạnh lẽo. Anh ta đi theo Trương Chiêu Dục tới đây mấy lần, thậm chí buổi tối cũng từng qua đêm ở chỗ này nhưng ngay cả một con quỷ cũng chưa nhìn thấy. Hôm nay phát hiện nơi này có quỷ hồn xuất hiện thì trong lòng âm thâm may mắn, cho rằng có thể tìm hiểu được nguồn gốc và manh mối, không ngờ rằng cả quỷ cũng không biết, đó có phải chứng tỏ bọn họ gặp phải chuyện còn đáng sợ hơn quỷ?
“Cộp! Cộp! Cộp……” Tiếng bước chân truyền tới từ cầu thang, trong phòng yên tĩnh lại, ngay cả tên quỷ háo sắc đang bám trên người Phỉ Phỉ cũng quay đầu lại nhìn về hướng cầu thang.
Theo tiếng bước chân cách cửa cầu thang càng ngày càng gần, trong lòng mọi người cuộn chặt, sợ kẻ đi lên là một ác quỷ, đến lúc đó chẳng có chỗ cho bọn họ chạy. Cuối cùng, một bóng người đi ra từ cầu thang tối tăm, trong ánh nến tranh tối trang sáng, loáng thoáng có thể nhìn ra được dáng vẻ của Hàn Hướng Nhu. Nhưng tất cả mọi người không dám gọi cô, họ không xác định người trở về chính là Hàn Tiểu Hàn hay là kẻ bị quỷ nhập vào người. Mấy người liếc nhìn lẫn nhau rồi quay đầu xem gương, muốn nhìn Hàn Tiểu Hàn trong gương là người hay quỷ.
Nhưng tên quỷ háo sắc kia không giống vậy, gã rõ ràng cảm giác được trên người mới tới không có chút âm khí nào, đó chính là một người rất bình thường. Đến khi nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Hướng Nhu, gã hưng phấn liếm đầu lưỡi, chui ra khỏi cơ thể của Phỉ Phỉ rồi nhào vào Hàn Hướng Nhu.
Ngửi thấy mùi tanh hôi trên người tên quỷ háo sắc, Hàn Hướng Nhu cố nén sự ghét bỏ rồi giả vờ không nhìn thấy tên quỷ háo sắc, cô cởi áo khoác rồi dùng sức vung lên: “Gió bên ngoài lớn thật.”
Mấy người nhìn chằm chằm vào gương trơ mắt thấy tên quỷ háo sắc bị Hàn Hướng Nhu dùng áo quất ra xa bốn năm mét, sau đó cái đầu to nhằm về hướng cửa sổ trượt dần xuống.
Sự yên lặng chết chóc lan tràn, biểu cảm mọi người nhìn Hàn Hướng Nhu đều khó nói hết bằng một lời. Chẳng lẽ cô gái này có thần lực trời sinh sao? Cởi cái áo khoác còn dùng sức lớn như vậy!
Mà khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp càng liên tục thét chói tai, bọn họ cách cả màn hình không thấy bộ dáng của quỷ, chỉ có thể nhìn thấy cái bóng đen xì. Cả đám người đang mặc sức tưởng tượng ra các loại hình ảnh kinh khủng thì thấy Hàn Hướng Nhu nhanh nhẹn dùng áo khoác quạt cái bóng đen bay ra ngoài, thế mà cô lại dùng dáng vẻ và vẻ mặt vô tội không biết gì hết.
“A a a, chị Hàn đẹp trai quá, tôi muốn trở thành fan của chị ấy!”
“Nữ thần, em muốn sinh khỉ con cho chị!”
“Cho nên bóng đen đó thật sự là quỷ sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có nữ thần ở thì ngay cả quỷ cũng không cảm thấy đáng sợ.”
“Nhưng rốt cuộc thì tên quỷ kia có hình dạng gì nhỉ? Tôi cũng chưa thấy rõ ràng!”
……
Trong lúc đang thảo luận rôm rả, còn có rất nhiều người vừa bị trò chơi kích thích liền tặng quà như không cần đến tiền vậy.
Hàn Hướng Nhu đi vào rồi liếc nhìn họ một cái, ra vẻ khó hiểu: “Mọi người đứng ở kia làm gì vậy? Ôi, Phỉ Phỉ, sao cô lại ngồi ở dưới đất thế?”
Sau khi Phỉ Phỉ được Hàn Hướng Nhu đỡ lên thì không nhịn được bổ nhào vào trong ngực cô rồi khóc rống lên.
Hàn Hướng Nhu thấy xấu hổ, sao hiện tại luôn có cô gái thích lao vào trong ngực mình thế này!
A Siêu thấy khuôn mặt của bạn gái hiện ra dáng vẻ khó có thể chịu đựng nổi, anh ta quay đầu sang thiếu gia Trương đang đứng cạnh gương: “Trò chơi này kết thúc chưa? Quỷ được gọi tới đã được coi là tiễn đi chưa?”
“Chắc là rồi……” Thiếu gia Trương cũng không dám xác định, quá trình tên quỷ háo sắc bị tiễn đi vừa rồi hoàn toàn không giống với quy tắc trò chơi. Để đảm bảo, vài người đứng tại chỗ năm phút, thấy nam quỷ mau me be bét không trở về mới đánh bạo rời khỏi vị trí.
_______________________
Editor Thiên Châu Vũ Nhiên có lời muốn nói:
Ước gì có thể tống bọn nhỏ đi học 7/7 ლ(¯ロ¯ლ)
Điều mong mỏi mỗi ngày là chờ đêm đến dành thời gian cho bản thân. Mệt nhưng vui, vui nhưng cũng mệt ~(‾▿‾~)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro