Chương 30 - Đưa Mèo đi khám.

Bạn thân là ngư...

Bang Rubee

2024-08-14 11:03:53

Sau khi gạ sẽ chơi xếp hình với anh ở văn phòng giám đốc thì Hứa Minh Đường rất vui vẻ mà đi tắm, cùng lúc gọi người mang áo mới và thức ăn ngon đến để chăm thư ký mới của mình.

“Ngoan nha, lát nữa sẽ tới đón anh”

Buông cho anh một câu như vậy xong hắn liền hai tay đút túi quần, tiêu sái biến khỏi phòng.

Cảnh Thư vội tắt nguồn bộ não, đi tắm, mặc đồ, ăn cơm, xong lên giường nằm mới bật khu suy nghĩ của não bộ để nó hoạt động trở lại.

Tình hình là anh được làm thư ký của Hứa Minh Đường.

Ờ, sao nhỉ, ý là, một bước lên mây rồi đó.

—————

Hứa Minh Đường tâm trạng rất tốt, vui vẻ huýt sáo. Mắt hắn hướng ra phía cửa kính, nhìn cảnh vật đã quen thuộc chạy qua mắt mình.

“Sếp có vẻ vui?”

“Đúng rồi anh ơi!” Nói với anh thư ký vẫn đang tập trung lái xe với giọng điệu rất thỏa mãn.

“Có được thứ mình khó khăn chinh phục, cảm giác rất sảng khoái đó anh!”

“Vậy sao, vậy thì chúc mừng sếp!”

Mặc dù không biết giám đốc của mình chinh phục được cái gì nhưng anh thư ký cũng cảm thấy vui cho hắn. Vì cũng đã lâu rồi anh chưa thấy hắn vui vẻ, tâm trạng phấn khởi như thế.

“Mà, vợ anh mang thai mấy tháng rồi nhỉ?”

“6 tháng mấy ngày thôi, chuyện gì không sếp?”

“À, vì em đã tìm được một thư ký phù hợp rồi nên em sẽ cho anh nghỉ phép sớm.”

“Ồ”

“Bắt đầu từ ngày mai”

“Ể, nhanh vậy sao?”

Anh thư ký tròn mắt, há miệng mà cảm thán. Hình như mới 5 hôm trước hắn còn than vãn là chẳng có ai trong buổi phỏng vấn tuyển thư ký tạm thời đáp ứng đủ yêu cầu của hắn, vậy mà bây giờ đã tìm được rồi?!

“Là người tối qua?”

“Đúng rồi anh, chiều nay em sẽ dẫn người đấy tới. Phiền anh chỉ cho người đó những thứ cần làm, rồi anh được nghỉ phép.”

Anh thư ký cũng gật gật gù gù. Không biết người kia kỹ năng đỉnh thế nào mà lại có thể chỉ một đêm đã leo lên cái vị trí thư ký giám đốc đó.

Được nghỉ sớm hơn thì sẽ có nhiều thời gian dành cho vợ con nhưng anh vẫn thấy lo lo rằng liệu người mới kia có đảm đương nổi công việc này không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


———

Hứa Minh Đường bước xuống xe sau khi được một vệ sĩ mở cửa cho. Một tay đút túi quần, hắn ung dung tiến vào sảnh chính.

Nhân viên vội vàng dạt sang nhường đường cho giám đốc, cúi đầu chào. Nói sợ hắn cũng không hoàn toàn đúng, đó là sự tôn trọng với lãnh đạo của mình và mọi người đều làm như thế với một thái độ rất nghiêm túc.

Vì công ty và lãnh đạo đều đối xử với họ rất tốt.

Ở SSS, nếu như bạn làm việc chăm chỉ, sáng tạo, trung thành, chắc chắn sẽ được nhận đãi ngộ rất tốt.

Còn một khi đã phản bội hay có những hành động chèn ép, bắt nạt nhau, hủy hoại hình tượng công ty thì coi như xong phim luôn.

Chính vì môi trường làm việc lành mạnh, công bằng đã khiến các nhân viên ngày một đoàn kết và thêm tin tưởng vào tài dẫn dắt của Hứa gia, từ đó góp phần tạo chỗ đứng vững chắc cho SSS trong thị trường mỹ phẩm khắc nghiệt.

Hứa Minh Đường đúng chuẩn sếp quốc dân luôn. Lúc nào cũng niềm nở vui vẻ với mọi người, không cậy mình là sếp mà hống hách.

Lễ phép chào mọi người rồi nói lớn cổ vũ:

“Hôm nay cũng hãy làm việc chăm chỉ nhé!”

“Vâng sếp!!!”

Ngay khi bước vào thang máy, hắn liền hắt xì liên tục mấy cái. Cọ cọ chiếc mũi cao, Hứa Minh Đường cảm thán, chắc con cún kia đã chờ hắn lâu lắm rồi đây.

“Ê con chó Hứa Minh Đường lề mề vãi!”

Biết ngay mà, vừa vào phòng đã nghe một giọng cảm thán rất tự nhiên của Lâm Tĩnh. Cậu ấy vừa cắn đùi gà, vừa nhắc lại câu này cũng phải mấy lần rồi.

“Ý là, đây là công ty của tao, để nhân viên của tao nghe mày gọi tao là “con chó” thì có hơi…”

Hắn vừa treo chiếc vest lên giá, vừa lảm nhảm bất lực.

“Gọi như thế là còn may rồi đấy! Tao còn đang định in một đống ảnh dìm của mày rồi ném từ tầng thượng công ty xuống dưới cho cả thiên hạ thấy, khỏi phải giữ hình tượng luôn.”

Hứa Minh Đường haha cười khổ. Đến muộn có mấy phút mà nó làm căng quá!

Lâm Tĩnh và Hứa Minh Đường là bạn từ trong trứng cơ. Cái mức độ thân thiết với thấu hiểu thì phải gọi là như người nhà.

Dám cá là nếu hai đứa nghỉ chơi và đi nói xấu nhau, thì chỉ trong một đêm toàn bộ bí mật đen tối nhất của hai cháu sẽ bị phơi bày cho cả nước biết.

Lâm Tĩnh là một người mẫu nổi tiếng.

Ngoại hình của ảnh hở: cao to, bảnh bao, thơm, ngon, nhiều múi, tinh hoa hội tụ nhân loại rất yêu.

Mà thứ hút fan nhất của ảnh chắc là bắp tay. Nhìn hai bắp tay rắn chắc ấy mà chị em phụ nữ chỉ biết hét “kẹp cổ em đi anh ơi”.

Nói về độ đô con thì Lâm Tĩnh cho Hứa Minh Đường out luôn. Cái tướng đứa bạn của hắn to vật vã, ai không biết tưởng vận động viên thể hình.

Nhưng trông chiến chiến to xác vậy thôi chứ hệ điều hành đúng chuẩn cún con, thích được mọi người khen với nựng á, trông giống một chú Golden ngốc nghếch, đáng yêu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mẹ Hứa thích Lâm Tĩnh lắm, toàn khen con người ta trước mặt con mình thôi. Hứa Minh Đường nhiều lúc hỏi chấm cực, thế mẹ mình là mẹ nó hay nó là con của mẹ mình???

Hứa Mình Đường vừa xắn tay áo vừa ngồi xuống Sofa, Lâm Tĩnh đẩy hộp cơm vẫn còn gói cẩn thận sang cho hắn.

“Mà mắc gì cho tao leo cây vậy mày? Đói bỏ mẹ ra nên ăn trước phần của mình rồi.”

“Không sao. Lỗi tao!”

Hôm qua hai đứa nhắn nhau là trưa nay sẽ cùng nhau ăn cơm nên Lâm Tĩnh mới cất công đi siêu thị rồi mua đồ về nấu. Được cái cũng đảm đang, việc gì cũng biết làm.

Hứa Minh Đường thong dong mở hộp cơm đầy đặn, gắp mấy miếng ăn rồi bắt đầu câu chuyện.

“Thông cảm cho mình nha bạn. Phải ở lại trông Mèo ăn cơm, sợ Mèo biếng ăn bị ốm.”

“Bày đặt nuôi mèo cơ?! Sao bảo dị ứng với lông động vật “

“Không bạn ơi”

Hứa Minh Đường ghé vào tai cún con vẫn đang cắn gà:

“Mèo biết nhún”

Lâm Tĩnh ném tý sặc.

“Khụ khụ… what the hell?”

“Bạn đừng sốc, sẽ quen ngay thôi!”

Lâm Tĩnh đặt cái xương gà đã sạch sẽ không còn chút thịt, nhìn cái mặt cười cười đểu đểu của thằng bạn, cậu cũng híp mắt cười rồi huých mạnh vào bụng nó một cái.

“Vì lý do đó mà đến trễ sao?”

Lâm Tĩnh gằn giọng nhả ra từng chữ một, rất “yêu thương” nhìn người đang ôm bụng kêu oai oái trên Sofa.

“Tao tốn công tốn sức làm cơm, rồi ngồi đây đợi mày mà mày dám vì một tình nhân, để tao mọc rễ ở đây???”

“Không bạn à, tất cả chỉ là sơ suất.”

Hứa Minh Đường rối rít chắp tay xin tha trước ngọn lửa giận bùng bùng cháy của Lâm Tĩnh.

“Mày ơi tao không cố ý mà, tại nó đến đột ngột quá!”

“Thế tao với cái tình nhân đó, ai quan trọng hơn?”

“Mèo! À lộn…”

Và thế là được tặng thêm cho những lời “ngọt ngào yêu thương” rất chợ búa nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Đưa Mèo đi khám.

Số ký tự: 0