Yêu Nữ Đê Tiện...
Trâu Con
2024-09-19 21:30:37
Thứ trưởng nữ của Ngôn gia, uổng cho dung nhan xinh đẹp kia rốt cuộc lại gây ra chuyện lớn!
Những ngày gần đây, trong kinh thành xuất hiện một tin đồn vớ vẩn, nó thường làm chủ đề cho mọi người mỗi khi nhàn rỗi, thứ trưởng nữ của Ngôn gia gặp rắc rối lớn rồi!
Ngôn gia ở kinh thành Tĩnh Quốc này, là một thế tộc đã tồn tại một trăm năm. Trong đó, Ngôn Quốc công là người gây tranh cãi nhất, hắn sủng thiếp diệt thê, độc sủng thứ trưởng nữ ngang tàng, vì thứ trưởng nữ mà chèn ép đích nữ của mình. Hơn thế nữa, Ngôn gia là nguyên lão khai quốc công thần, bản thân Ngôn Quốc công cũng mang đầy chiến công, dù hắn hoang đường đến đâu thì thánh thượng cũng nhắm một mắt, mở một mắt trách mắng nhẹ vài câu.
Đích nữ của Ngôn Quốc Công hào hoa phong nhã, tinh thông cầm kỳ thi họa, là tình lang trong mộng của các thiếu niên. Còn thứ trưởng nữ của Ngôn Quốc Công chỉ có thể tóm gọn lại là “Bất học vô thuật*, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, xa hoa dâm dật, diêm dúa lẳng lơ.” Những thiếu niên trong kinh thành đều khinh khi nàng, nhưng trong mộng xuân lại có không ít người mộng tưởng có thể ôm vòng eo mảnh mai, gối đầu lên đôi tuyết ngọc kia, mây mưa một trận với nàng
Bất học vô thuật: không học hành, không nghề ngỗng.
Một bên thì người người mong muốn được cưới làm chính thê, một bên thì người ta lại muốn được nạp làm kiều thiếp, để nhấm nháp hương vị của mỹ nhân.
Trong lòng mọi người tuy rằng hướng tới đích nữ Ngôn Khinh Linh, nhưng nàng đã định sẵn là thái tử phi, nên bọn họ nhìn chằm chằm vào Ngôn Thiệu Tình, muốn dùng hôn nhân để bám víu vào phủ Ngôn Quốc Công, dù nói thế nào đi chăng nữa thì Ngôn Thiệu Tình kia cũng là tâm can bảo bối xinh đẹp của phủ Quốc Công.
Nhưng Ngôn Thiệu Tình lần này gây ra đại họa! Không biết Ngôn Quốc công có thể bảo vệ nhi nữ bảo bối này như thế nào?
Sóng to gió lớn bên ngoài, Ngôn Thiệu Tình không hề hay biết, nàng chỉ biết nàng đến để từ biệt với mẫu thân.
Bên trong vườn Tích Xuân, một nữ nhân tuổi trung niên xinh đẹp dáng vẻ yếu đuối nắm tay thiếu nữ, đáy mắt ngấn nước: “Nha đầu ngốc, mẫu thân không tin được con có thể làm như vậy, có phải Liên thị đã làm gì với con không?” Mỹ nhân trung niên kia tính ra đã gần 40 tuổi rồi, nhưng nhìn qua chỉ hơn 20 tuổi, đôi mắt hạnh ẩn chứa phiền muộn, song vẫn giữ được phong thái.
Đây là nữ nhân quốc sắc thiên hương, là hồ ly mê hoặc người trong miệng đời, là người làm cho Ngôn Quốc Công sủng thiếp diệt thê, hồng nhan họa thủy, Tần thị.
“Mẫu thân, người biết con ái mộ Thái tử biểu ca từ lâu, đây là cơ hội của con!” Ngôn Thiệu Tình an ủi mẫu thân của mình “Mẫu thân, người yên tâm đi, con biết con đang làm cái gì, chỉ có làm như vậy con mới có cơ hội đến bên cạnh huynh ấy.” Ngôn gia là mẫu tộc của Thái tử, Ngôn Quốc Công là biểu đệ của đương kim Hoàng Hậu. Ngôn Quốc Công là con nhận nuôi của vợ lẽ, cho nên nói tới nói lui thì Thái tử biểu ca này không có chút quan hệ huyết thống nào với Thiệu Tình.
Đích nữ của Ngôn gia được chỉ định cho Thái tử, mà nàng thân là thứ nữ thì hôn sự nằm trong tay đích mẫu. Chuyện xảy ra bây giờ, đúng thật là duyên số, để cho nàng có cơ hội tiếp cận với nam tử mình ái mộ nhiều năm, để cho nàng có cơ hội trả lại hắn ơn cứu mạng.
“Không được! Không được! Ta phải đến cầu xin lão gia và phu nhân!” Tần Vô Song đứng lên, âm thanh leng keng vang lên. Trong khoảnh khắc Tần Vô Song đứng lên, xiềng xích dưới chân nàng càng trở nên nổi bật hơn, nàng chạy tới cửa nhưng không có cách nào đến được, đôi chân bị trói buộc khiến nàng không có cách nào rời khỏi tòa nhà giam hoa lệ này.
Nàng oán hận nhìn chằm chằm chiếc xiềng xích đen nhánh dưới chân mình, nàng mất hơn mười năm để tìm cách thoát khỏi gông cùm này, vốn thần trí nàng đã bình thường, nhưng đôi mắt lại hiện lên hai đốm lửa kinh người, ai cũng nói là làm mẹ thì đều trở nên mạnh mẽ, ý hận trong mắt nàng dâng đến cực hạn, nàng hận chính mình, nàng hận người kia, nàng hận thê tử của hắn.
Những ngày gần đây, trong kinh thành xuất hiện một tin đồn vớ vẩn, nó thường làm chủ đề cho mọi người mỗi khi nhàn rỗi, thứ trưởng nữ của Ngôn gia gặp rắc rối lớn rồi!
Ngôn gia ở kinh thành Tĩnh Quốc này, là một thế tộc đã tồn tại một trăm năm. Trong đó, Ngôn Quốc công là người gây tranh cãi nhất, hắn sủng thiếp diệt thê, độc sủng thứ trưởng nữ ngang tàng, vì thứ trưởng nữ mà chèn ép đích nữ của mình. Hơn thế nữa, Ngôn gia là nguyên lão khai quốc công thần, bản thân Ngôn Quốc công cũng mang đầy chiến công, dù hắn hoang đường đến đâu thì thánh thượng cũng nhắm một mắt, mở một mắt trách mắng nhẹ vài câu.
Đích nữ của Ngôn Quốc Công hào hoa phong nhã, tinh thông cầm kỳ thi họa, là tình lang trong mộng của các thiếu niên. Còn thứ trưởng nữ của Ngôn Quốc Công chỉ có thể tóm gọn lại là “Bất học vô thuật*, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, xa hoa dâm dật, diêm dúa lẳng lơ.” Những thiếu niên trong kinh thành đều khinh khi nàng, nhưng trong mộng xuân lại có không ít người mộng tưởng có thể ôm vòng eo mảnh mai, gối đầu lên đôi tuyết ngọc kia, mây mưa một trận với nàng
Bất học vô thuật: không học hành, không nghề ngỗng.
Một bên thì người người mong muốn được cưới làm chính thê, một bên thì người ta lại muốn được nạp làm kiều thiếp, để nhấm nháp hương vị của mỹ nhân.
Trong lòng mọi người tuy rằng hướng tới đích nữ Ngôn Khinh Linh, nhưng nàng đã định sẵn là thái tử phi, nên bọn họ nhìn chằm chằm vào Ngôn Thiệu Tình, muốn dùng hôn nhân để bám víu vào phủ Ngôn Quốc Công, dù nói thế nào đi chăng nữa thì Ngôn Thiệu Tình kia cũng là tâm can bảo bối xinh đẹp của phủ Quốc Công.
Nhưng Ngôn Thiệu Tình lần này gây ra đại họa! Không biết Ngôn Quốc công có thể bảo vệ nhi nữ bảo bối này như thế nào?
Sóng to gió lớn bên ngoài, Ngôn Thiệu Tình không hề hay biết, nàng chỉ biết nàng đến để từ biệt với mẫu thân.
Bên trong vườn Tích Xuân, một nữ nhân tuổi trung niên xinh đẹp dáng vẻ yếu đuối nắm tay thiếu nữ, đáy mắt ngấn nước: “Nha đầu ngốc, mẫu thân không tin được con có thể làm như vậy, có phải Liên thị đã làm gì với con không?” Mỹ nhân trung niên kia tính ra đã gần 40 tuổi rồi, nhưng nhìn qua chỉ hơn 20 tuổi, đôi mắt hạnh ẩn chứa phiền muộn, song vẫn giữ được phong thái.
Đây là nữ nhân quốc sắc thiên hương, là hồ ly mê hoặc người trong miệng đời, là người làm cho Ngôn Quốc Công sủng thiếp diệt thê, hồng nhan họa thủy, Tần thị.
“Mẫu thân, người biết con ái mộ Thái tử biểu ca từ lâu, đây là cơ hội của con!” Ngôn Thiệu Tình an ủi mẫu thân của mình “Mẫu thân, người yên tâm đi, con biết con đang làm cái gì, chỉ có làm như vậy con mới có cơ hội đến bên cạnh huynh ấy.” Ngôn gia là mẫu tộc của Thái tử, Ngôn Quốc Công là biểu đệ của đương kim Hoàng Hậu. Ngôn Quốc Công là con nhận nuôi của vợ lẽ, cho nên nói tới nói lui thì Thái tử biểu ca này không có chút quan hệ huyết thống nào với Thiệu Tình.
Đích nữ của Ngôn gia được chỉ định cho Thái tử, mà nàng thân là thứ nữ thì hôn sự nằm trong tay đích mẫu. Chuyện xảy ra bây giờ, đúng thật là duyên số, để cho nàng có cơ hội tiếp cận với nam tử mình ái mộ nhiều năm, để cho nàng có cơ hội trả lại hắn ơn cứu mạng.
“Không được! Không được! Ta phải đến cầu xin lão gia và phu nhân!” Tần Vô Song đứng lên, âm thanh leng keng vang lên. Trong khoảnh khắc Tần Vô Song đứng lên, xiềng xích dưới chân nàng càng trở nên nổi bật hơn, nàng chạy tới cửa nhưng không có cách nào đến được, đôi chân bị trói buộc khiến nàng không có cách nào rời khỏi tòa nhà giam hoa lệ này.
Nàng oán hận nhìn chằm chằm chiếc xiềng xích đen nhánh dưới chân mình, nàng mất hơn mười năm để tìm cách thoát khỏi gông cùm này, vốn thần trí nàng đã bình thường, nhưng đôi mắt lại hiện lên hai đốm lửa kinh người, ai cũng nói là làm mẹ thì đều trở nên mạnh mẽ, ý hận trong mắt nàng dâng đến cực hạn, nàng hận chính mình, nàng hận người kia, nàng hận thê tử của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro