Ác Ma
Đỗ Thiên Khuê
2024-07-17 01:07:00
Tiểu Thanh tiến vào, đập vào mắt là khung cảnh Vũ Gia đang ngồi trong phòng Cảnh Thư Nhiễm, trên tay cầm một bát cháo, bên cạnh là Cảnh Thư Nhiễm đang ngẩn người, ngoan ngoãn ăn cháo được đưa đến bên miệng.
"Há miệng ra nào A Nhiễm."
Vũ Gia mặc áo sơ mi xắn đến cổ tay, lộ ra bàn tay với khung xương tinh xảo, ánh mắt hiếm hoi lộ ra chút gì đó vui vẻ. Nàng cầm bát cháo trong tay, vô cùng kiên nhẫn đợi. Ngược lại Cảnh Thư Nhiễm ngồi bên cạnh ánh mắt có chút dại ra, gương mặt nhợt nhạt, mặc chiếc váy hai dây màu trắng đến đầu gối.
Đôi mắt nhìn về nơi vô định, thế nhưng miệng vẫn sẽ ngoan ngoãn nhai nuốt.
Tiểu Thanh nhìn một màn này, đáy lòng không khỏi run sợ.
Vũ Gia thấy có người vào phòng, lạnh lùng liếc mắt về nơi đó sau đó cất giọng, ngữ điệu có chút mất hứng.
"Ra ngoài."
Tiểu Thanh bối rối nhận lệnh, cẩn thận đóng cửa lại.
Vũ Gia hạ bát cháo đã ăn xong để trên kệ tủ, gương mặt lại trở nên dịu dàng như ban nãy, nét tức giận trong mắt vì bị làm phiền cũng không còn. Nàng vươn tay sờ lấy bờ môi có chút nứt nẻ của Cảnh Thư Nhiễm, có chút xúc động muốn hôn lên.
A Nhiễm.
A Nhiễm của nàng.
Cảnh Thư Nhiễm mãi sau này mới biết, Vũ Gia đã biết đến cô từ rất lâu về trước, trước cả khi Cảnh Thư Nhiễm gia nhập quân đội.
Vũ Gia dùng bờ môi lạnh lẽo của mình áp lên môi cô, Cảnh Thư Nhiễm hoàn toàn không chống trả, ngây ngốc bị đối phương mút nhẹ trên môi.
Vũ Gia bị dáng vẻ ngoan ngoãn này của Cảnh Thư Nhiễm lấy lòng, nàng chính là cực thích đem Cảnh Thư Nhiễm trở nên lệ thuộc vào mình, khiến cô chỉ có thể nhìn mình, tin tưởng mình, giao phó tất thảy cho Vũ Gia.
"Đúng là chưa thấy Alpha nào như em. Trên chiến trường quật cường như vậy, ở dưới thân tôi lại khóc nức nở đến thảm thương."
Cảnh Thư Nhiễm thần trí ngây dại do tác dụng phụ của thuốc, cộng thêm các vết thương lớn nhỏ hôm qua, chân tạm thời bị phế, da thịt trên người toàn vết roi hằn lại bầm tím, cả cánh tay vì bị trói bằng gông xiềng quá lâu mà đỏ ửng.
Vũ Gia một hơi rít lấy điếu thuốc lá bên miệng, nhìn thiếu nữ dựa vào lồng ngực mình.
Chợt nàng dùng lực đạo vừa đủ đẩy cô nằm ngã xuống giường.
Vũ Gia vứt điếu thuốc bên gạt tàn bên cạnh, dùng bàn tay luồn vào bên trong váy của Cảnh Thư Nhiễm, chạm đến quần lót.
Cảnh Thư Nhiễm hai mắt không dời nhìn Vũ Gia, cảm thấy giữa hai chân mình vô cùng khó chịu.
Hôm qua Vũ Gia bắn quá nhiều, vừa nóng vừa lớn, như muốn bỏng ** *** của Cảnh Thư Nhiễm, khiến tận bây giờ bụng cô hơi nhô lên, có vẻ là tinh dịch còn sót lại.
Vũ Gia khẽ cười, nhìn đến vạt váy trắng bị mình xốc lên, thiếu nữ tóc đen môi hồng nhìn mình ngây ngốc, dưới quần lót vẫn còn ướt một mảng lớn, tỏa ra mùi vừa tanh vừa dâm.
"Cảnh đội trưởng..."
Vũ Gia yêu thích chinh phục kẻ mạnh.
Nàng còn yêu thích hơn, chinh phục Cảnh Thư Nhiễm.
Vũ Gia để lại dấu hôn lên cổ Cảnh Thư Nhiễm, ngoan độc mở miệng: "Ngoan ngoãn lấy lòng tôi, em sẽ nhận được thứ em muốn."
"Nếu em có ý định chống đối tôi."
"Tôi liền chặt tay chặt chân em, mỗi ngày dùng thuốc lên người em, giam cầm em vĩnh viễn ở nơi này."
Ánh mắt vô hồn của Cảnh Thư Nhiễm lóe lên tia kinh sợ, cả cơ thể không ngừng run lên.
Người đàn bà này, đáng sợ còn hơn cả ma quỷ.
Cảnh Thư Nhiễm cảm giác giờ phút này bản thân đã chìm trong bóng tối.
Vĩnh viễn từ đây, không còn cơ hội vươn ra ngoài ánh sáng.
"Há miệng ra nào A Nhiễm."
Vũ Gia mặc áo sơ mi xắn đến cổ tay, lộ ra bàn tay với khung xương tinh xảo, ánh mắt hiếm hoi lộ ra chút gì đó vui vẻ. Nàng cầm bát cháo trong tay, vô cùng kiên nhẫn đợi. Ngược lại Cảnh Thư Nhiễm ngồi bên cạnh ánh mắt có chút dại ra, gương mặt nhợt nhạt, mặc chiếc váy hai dây màu trắng đến đầu gối.
Đôi mắt nhìn về nơi vô định, thế nhưng miệng vẫn sẽ ngoan ngoãn nhai nuốt.
Tiểu Thanh nhìn một màn này, đáy lòng không khỏi run sợ.
Vũ Gia thấy có người vào phòng, lạnh lùng liếc mắt về nơi đó sau đó cất giọng, ngữ điệu có chút mất hứng.
"Ra ngoài."
Tiểu Thanh bối rối nhận lệnh, cẩn thận đóng cửa lại.
Vũ Gia hạ bát cháo đã ăn xong để trên kệ tủ, gương mặt lại trở nên dịu dàng như ban nãy, nét tức giận trong mắt vì bị làm phiền cũng không còn. Nàng vươn tay sờ lấy bờ môi có chút nứt nẻ của Cảnh Thư Nhiễm, có chút xúc động muốn hôn lên.
A Nhiễm.
A Nhiễm của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảnh Thư Nhiễm mãi sau này mới biết, Vũ Gia đã biết đến cô từ rất lâu về trước, trước cả khi Cảnh Thư Nhiễm gia nhập quân đội.
Vũ Gia dùng bờ môi lạnh lẽo của mình áp lên môi cô, Cảnh Thư Nhiễm hoàn toàn không chống trả, ngây ngốc bị đối phương mút nhẹ trên môi.
Vũ Gia bị dáng vẻ ngoan ngoãn này của Cảnh Thư Nhiễm lấy lòng, nàng chính là cực thích đem Cảnh Thư Nhiễm trở nên lệ thuộc vào mình, khiến cô chỉ có thể nhìn mình, tin tưởng mình, giao phó tất thảy cho Vũ Gia.
"Đúng là chưa thấy Alpha nào như em. Trên chiến trường quật cường như vậy, ở dưới thân tôi lại khóc nức nở đến thảm thương."
Cảnh Thư Nhiễm thần trí ngây dại do tác dụng phụ của thuốc, cộng thêm các vết thương lớn nhỏ hôm qua, chân tạm thời bị phế, da thịt trên người toàn vết roi hằn lại bầm tím, cả cánh tay vì bị trói bằng gông xiềng quá lâu mà đỏ ửng.
Vũ Gia một hơi rít lấy điếu thuốc lá bên miệng, nhìn thiếu nữ dựa vào lồng ngực mình.
Chợt nàng dùng lực đạo vừa đủ đẩy cô nằm ngã xuống giường.
Vũ Gia vứt điếu thuốc bên gạt tàn bên cạnh, dùng bàn tay luồn vào bên trong váy của Cảnh Thư Nhiễm, chạm đến quần lót.
Cảnh Thư Nhiễm hai mắt không dời nhìn Vũ Gia, cảm thấy giữa hai chân mình vô cùng khó chịu.
Hôm qua Vũ Gia bắn quá nhiều, vừa nóng vừa lớn, như muốn bỏng ** *** của Cảnh Thư Nhiễm, khiến tận bây giờ bụng cô hơi nhô lên, có vẻ là tinh dịch còn sót lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vũ Gia khẽ cười, nhìn đến vạt váy trắng bị mình xốc lên, thiếu nữ tóc đen môi hồng nhìn mình ngây ngốc, dưới quần lót vẫn còn ướt một mảng lớn, tỏa ra mùi vừa tanh vừa dâm.
"Cảnh đội trưởng..."
Vũ Gia yêu thích chinh phục kẻ mạnh.
Nàng còn yêu thích hơn, chinh phục Cảnh Thư Nhiễm.
Vũ Gia để lại dấu hôn lên cổ Cảnh Thư Nhiễm, ngoan độc mở miệng: "Ngoan ngoãn lấy lòng tôi, em sẽ nhận được thứ em muốn."
"Nếu em có ý định chống đối tôi."
"Tôi liền chặt tay chặt chân em, mỗi ngày dùng thuốc lên người em, giam cầm em vĩnh viễn ở nơi này."
Ánh mắt vô hồn của Cảnh Thư Nhiễm lóe lên tia kinh sợ, cả cơ thể không ngừng run lên.
Người đàn bà này, đáng sợ còn hơn cả ma quỷ.
Cảnh Thư Nhiễm cảm giác giờ phút này bản thân đã chìm trong bóng tối.
Vĩnh viễn từ đây, không còn cơ hội vươn ra ngoài ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro