Phục Tùng
Đỗ Thiên Khuê
2024-07-17 01:07:00
Cảnh Thư Nhiễm run rẩy, tay nắm chặt ga giường, mái tóc đen tuyền bị Vũ Gia nắm lấy không thương tiếc.
Vũ Gia ngồi trên người cô, sớm đã cởi bỏ quần áo trên người, chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi đen treo trên cánh tay. Cảnh Thư Nhiễm trên cơ thể không có chỗ nào là không để lại vết tích, dấu răng cùng dấu hôn, nhìn qua thật sự dọa người. Bầu ngực trắng ngần in đầy dấu ngón tay, nhào nặn đến thuần thực, đầu ** sưng đỏ còn để lại vết gặm cắn.
Đầu ngón tay của vị thiếu tướng lần mò chỗ ra vào của Cảnh Thư Nhiễm, xúc cảm ấm nóng của vách thịt và nước d*m bao trọn lấy ngón tay của Vũ Gia.
Thiếu tướng vuốt mái tóc bạch kim của mình lên, lạnh lùng ra lệnh, trên môi nở nụ cười ngoan độc.
"Gọi chủ nhân."
Cảnh Thư Nhiễm bị khoái cảm nhấn chìm trên cơ thể yếu ớt, lần đầu bị đối xử tàn nhẫn như vậy khiến cô dần mất đi thể lực. Đầu ngón tay của người kia không có cắt móng, Cảnh Thư Nhiễm mông lung nghĩ liệu có phải nơi đó sẽ rách hay không.
Cô dần nhận thức được, bản thân đã không còn thuộc về mình.
Cảnh Thư Nhiễm cuối cùng cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
Ở chiến trường nhiều năm như vậy rồi, cứ ngỡ bản lĩnh đã tôi luyện cô đến trình độ vô cảm.
Thế nhưng.
Cô cũng sẽ buồn, cũng sẽ biết khóc.
Cảnh Thư Nhiễm, ngay đến tự tôn cuối cùng còn sót lại cũng không thể giữ cho bản thân.
"C..chủ nhân....A!!"
Vũ Gia một tay giáng xuống cái tát lên mông người dưới thân, để lại một vết đỏ hồng chói mắt.
"Miệng ngọt một chút, mới có thể giảm bớt đau đớn, có biết không?"
"Giờ thì... hầu hạ chủ nhân cho thật tốt vào nhé, thân ái."
Không biết ngất đi lúc nào, Cảnh Thư Nhiễm mệt mỏi mở mắt, ánh nắng giữa trưa chiếu vào khung cửa sổ. Sắc mặt cô lúc trắng lúc xanh, cả cơ thể không một mảnh vải, chi chít những nụ hôn cùng vết tím bầm, có chỗ bị cắn máu đông tụ lại, hoan ái tối qua không thể gột rửa. Nơi giữa hai chân truyền đến cảm giác đau nhói.
Đầy vết hôn ngân, cơ thể này, thật dơ bẩn.
Cảnh Thư Nhiễm cầm lấy chiếc chăn, vùi mặt trong đó, khóc không thành tiếng.
Dưới lớp chăn, có vài vệt máu đã khô đọng lại.
Với một thiếu nữ mười sáu tuổi, điều này là quá sức kinh khủng.
Cảnh Thư Nhiễm nhìn đến hai tay bầm tím vì đeo xích quá lâu, cười lên một tiếng, trong mắt đã đánh mất tia sáng.
Cô hận Vũ Gia.
Hận luôn, cả chính mình.
Người hầu nữ thình lình bước vào phòng, nhìn đến cơ thể chi chít dấu vết ái muội sau trận làm tình của Cảnh Thư Nhiễm cũng không lấy làm ngạc nhiên dù chỉ một cái nhướng mày. Cô ta hướng đến Cảnh Thư Nhiễm, giọng nói nhu hòa hơn chút.
"Tiểu thư, hãy theo tôi tắm rửa và thay y phục."
Cảnh Thư Nhiễm toàn thân nhớp nháp không đứng dậy nổi, phải nhờ đến người hầu dìu đi đến bồn tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay bộ váy mới, đột nhiên cô hỏi.
"Cô.. tên là gì?"
Người hầu nữ mỉm cười đáp: "Tôi tên là Tiểu Thanh, tôi làm việc ở đây đã được hai mươi năm rồi."
Cảnh Thư Nhiễm không đáp, Tiểu Thanh quan sát nét mặt của cô, lại nói tiếp.
"Cố hương của tôi là một quốc gia lân cận phía bắc Đế Quốc Đỏ, hai mươi năm trước đã diệt vong, sau đó tôi mất nước phải làm tù binh chiến tranh. Có cơ duyên gặp được thiếu tướng, được nàng chiếu cố, đã trung thành ngần ấy năm rồi."
Cảnh Thư Nhiễm nâng mi mắt, lạnh nhạt hỏi: "Cô nói chuyện đó với tôi để làm gì?"
Tiểu Thanh mỉm cười, nhưng trong ánh mắt hoàn toàn không có tiếu ý.
"Nhiễm tiểu thư, cô là người thông minh, tôi mong cô hiểu được điều này. Đã là người của Vũ thiếu tướng, so với những quý tộc khác, cô sẽ nhận được những đặc ân nhất định. Nàng cũng không phải là người không biết tốt xấu, so với mấy lão quý tộc bụng phệ hoang *** ngoài kia chỉ biết hút thuốc phiện chơi gái, Vũ thiếu biết chừng mực hơn nhiều."
"Cô là người được Vũ thiếu để mắt tới, nên ngoan ngoãn lấy lòng nàng một chút. Cho dù đến khi Vũ thiếu mất hứng, cũng sẽ cho cô một con đường thuận lợi."
"Nhiễm tiểu thư, khi chúng ta đã là nô lệ, tự tôn đã trở thành thứ quá xa xỉ."
Cảnh Thư Nhiễm nhắm mắt lại, siết chặt lòng bàn tay.
"Vậy giờ tôi phải làm sao..."
Tiểu Thanh nói: "Phục tùng."
"Đó là con đường duy nhất của cô."
"Nếu như cô muốn chết, tôi sẽ không cản. Nhưng nếu cô có khát vọng sống sót, cô biết bản thân phải làm điều gì mà."
Cảnh Thư Nhiễm nhìn Tiểu Thanh, điềm đạm nói: "Cảm ơn cô."
Cảnh Thư Nhiễm không thể chết.
Cô vẫn còn anh trai đang đợi mình.
Cho nên, cô nhất định phải sống.
Vũ Gia ngồi trên người cô, sớm đã cởi bỏ quần áo trên người, chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi đen treo trên cánh tay. Cảnh Thư Nhiễm trên cơ thể không có chỗ nào là không để lại vết tích, dấu răng cùng dấu hôn, nhìn qua thật sự dọa người. Bầu ngực trắng ngần in đầy dấu ngón tay, nhào nặn đến thuần thực, đầu ** sưng đỏ còn để lại vết gặm cắn.
Đầu ngón tay của vị thiếu tướng lần mò chỗ ra vào của Cảnh Thư Nhiễm, xúc cảm ấm nóng của vách thịt và nước d*m bao trọn lấy ngón tay của Vũ Gia.
Thiếu tướng vuốt mái tóc bạch kim của mình lên, lạnh lùng ra lệnh, trên môi nở nụ cười ngoan độc.
"Gọi chủ nhân."
Cảnh Thư Nhiễm bị khoái cảm nhấn chìm trên cơ thể yếu ớt, lần đầu bị đối xử tàn nhẫn như vậy khiến cô dần mất đi thể lực. Đầu ngón tay của người kia không có cắt móng, Cảnh Thư Nhiễm mông lung nghĩ liệu có phải nơi đó sẽ rách hay không.
Cô dần nhận thức được, bản thân đã không còn thuộc về mình.
Cảnh Thư Nhiễm cuối cùng cũng không kìm được mà rơi nước mắt.
Ở chiến trường nhiều năm như vậy rồi, cứ ngỡ bản lĩnh đã tôi luyện cô đến trình độ vô cảm.
Thế nhưng.
Cô cũng sẽ buồn, cũng sẽ biết khóc.
Cảnh Thư Nhiễm, ngay đến tự tôn cuối cùng còn sót lại cũng không thể giữ cho bản thân.
"C..chủ nhân....A!!"
Vũ Gia một tay giáng xuống cái tát lên mông người dưới thân, để lại một vết đỏ hồng chói mắt.
"Miệng ngọt một chút, mới có thể giảm bớt đau đớn, có biết không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Giờ thì... hầu hạ chủ nhân cho thật tốt vào nhé, thân ái."
Không biết ngất đi lúc nào, Cảnh Thư Nhiễm mệt mỏi mở mắt, ánh nắng giữa trưa chiếu vào khung cửa sổ. Sắc mặt cô lúc trắng lúc xanh, cả cơ thể không một mảnh vải, chi chít những nụ hôn cùng vết tím bầm, có chỗ bị cắn máu đông tụ lại, hoan ái tối qua không thể gột rửa. Nơi giữa hai chân truyền đến cảm giác đau nhói.
Đầy vết hôn ngân, cơ thể này, thật dơ bẩn.
Cảnh Thư Nhiễm cầm lấy chiếc chăn, vùi mặt trong đó, khóc không thành tiếng.
Dưới lớp chăn, có vài vệt máu đã khô đọng lại.
Với một thiếu nữ mười sáu tuổi, điều này là quá sức kinh khủng.
Cảnh Thư Nhiễm nhìn đến hai tay bầm tím vì đeo xích quá lâu, cười lên một tiếng, trong mắt đã đánh mất tia sáng.
Cô hận Vũ Gia.
Hận luôn, cả chính mình.
Người hầu nữ thình lình bước vào phòng, nhìn đến cơ thể chi chít dấu vết ái muội sau trận làm tình của Cảnh Thư Nhiễm cũng không lấy làm ngạc nhiên dù chỉ một cái nhướng mày. Cô ta hướng đến Cảnh Thư Nhiễm, giọng nói nhu hòa hơn chút.
"Tiểu thư, hãy theo tôi tắm rửa và thay y phục."
Cảnh Thư Nhiễm toàn thân nhớp nháp không đứng dậy nổi, phải nhờ đến người hầu dìu đi đến bồn tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay bộ váy mới, đột nhiên cô hỏi.
"Cô.. tên là gì?"
Người hầu nữ mỉm cười đáp: "Tôi tên là Tiểu Thanh, tôi làm việc ở đây đã được hai mươi năm rồi."
Cảnh Thư Nhiễm không đáp, Tiểu Thanh quan sát nét mặt của cô, lại nói tiếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cố hương của tôi là một quốc gia lân cận phía bắc Đế Quốc Đỏ, hai mươi năm trước đã diệt vong, sau đó tôi mất nước phải làm tù binh chiến tranh. Có cơ duyên gặp được thiếu tướng, được nàng chiếu cố, đã trung thành ngần ấy năm rồi."
Cảnh Thư Nhiễm nâng mi mắt, lạnh nhạt hỏi: "Cô nói chuyện đó với tôi để làm gì?"
Tiểu Thanh mỉm cười, nhưng trong ánh mắt hoàn toàn không có tiếu ý.
"Nhiễm tiểu thư, cô là người thông minh, tôi mong cô hiểu được điều này. Đã là người của Vũ thiếu tướng, so với những quý tộc khác, cô sẽ nhận được những đặc ân nhất định. Nàng cũng không phải là người không biết tốt xấu, so với mấy lão quý tộc bụng phệ hoang *** ngoài kia chỉ biết hút thuốc phiện chơi gái, Vũ thiếu biết chừng mực hơn nhiều."
"Cô là người được Vũ thiếu để mắt tới, nên ngoan ngoãn lấy lòng nàng một chút. Cho dù đến khi Vũ thiếu mất hứng, cũng sẽ cho cô một con đường thuận lợi."
"Nhiễm tiểu thư, khi chúng ta đã là nô lệ, tự tôn đã trở thành thứ quá xa xỉ."
Cảnh Thư Nhiễm nhắm mắt lại, siết chặt lòng bàn tay.
"Vậy giờ tôi phải làm sao..."
Tiểu Thanh nói: "Phục tùng."
"Đó là con đường duy nhất của cô."
"Nếu như cô muốn chết, tôi sẽ không cản. Nhưng nếu cô có khát vọng sống sót, cô biết bản thân phải làm điều gì mà."
Cảnh Thư Nhiễm nhìn Tiểu Thanh, điềm đạm nói: "Cảm ơn cô."
Cảnh Thư Nhiễm không thể chết.
Cô vẫn còn anh trai đang đợi mình.
Cho nên, cô nhất định phải sống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro