Chương 8
2024-11-21 23:32:57
Yến Hạc Thanh không hề bất ngờ khi Lục Mục Trì tìm đến.
Cậu cũng chẳng muốn trốn tránh Lục Mục Trì.
Trong con ngươi màu nâu nhạt, một tia sáng ngầm nặng nề lướt qua dưới ánh đèn công suất thấp.
Túi nhựa va nhau phát ra tiếng ma sát rất nhỏ.
Sau đó Yến Hạc Thanh ngước mắt lên.
Cách mười bậc thang, cậu bình tĩnh đối diện với ánh mắt dò xét của Lục Mục Trì, hờ hững lên tiếng, "Tìm được em trai tôi rồi à?"
Lục Mục Trì không ngờ câu đầu tiên của Yến Hạc Thanh lại là hỏi chuyện này.
Hắn rút ra điếu thuốc cuối cùng, "Có cần thiết không?"
"Cần."
"Em là cái thá gì chứ." Lục Mục Trì rút điếu thuốc vứt xuống đất rồi chà mạnh bằng mũi chân, "Em tưởng mình thật sự có tư cách ra điều kiện với tôi à? Chỉ cần tôi muốn thì ngay bây giờ có thể đem em đi nhốt lại, chẳng ai dám quản hết."
Lục Mục Trì lạnh lùng chế giễu, "Cũng chẳng ai quan tâm em đâu, trong mắt bố mẹ nuôi em còn thua cả chó nữa."
Yến Hạc Thanh không hề nao núng, những lời lăng mạ của Lục Mục Trì xuất hiện khắp nơi trong nguyên tác.
Trong truyện, ngay đêm ký hợp đồng cậu đã bị Lục Mục Trì đưa đến biệt thự nghỉ mát.
[ Lục Mục Trì dựa vào ghế sofa nhàn nhã hút thuốc, môi mỏng thốt ra những lời còn lạnh hơn thời tiết âm độ.
"Cởi ra."
Cửa biệt thự chưa đóng, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của vệ sĩ và người hầu.
Sắc mặt Yến Hạc Thanh trắng bệch, cố sức kiềm chế sự run rẩy và tuyệt vọng, giữ lại chút tự tôn sau cùng, "Tới chỗ khác đi."
Đuôi mày Lục Mục Trì hơi nhướng lên, dài giọng hỏi, "Còn ra điều kiện với tôi nữa à?"
Hắn cười nhạo, "Em là cái thá gì chứ!"
Hắn đột ngột quăng điếu thuốc rồi đứng dậy sải bước đi tới chỗ Yến Hạc Thanh, thản nhiên xé rách quần áo cậu.
Cửa mở toang, người hầu ái ngại quay lưng đi.
"Khóc à?" Lục Mục Trì đưa ngón trỏ nâng mặt cậu lên, vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng, từ từ nghiền nát tự tôn của Yến Hạc Thanh, "Giả bộ ngây thơ làm gì, em là món đồ tôi mua với giá cao, sau này ăn quen bén mùi còn quỳ xuống năn nỉ tôi ** ấy chứ."
Ngày hôm sau, Lục Mục Trì vứt một tờ giấy lên thân thể tàn tạ của cậu.
"Đơn xin nghỉ học đấy, bắt đầu từ hôm nay phải ngoan ngoãn ở đây, không được đi đâu hết."
......]
Ánh mắt Yến Hạc Thanh bình tĩnh không một gợn sóng.
Không nhìn thấy cảm xúc mình muốn trên mặt Yến Hạc Thanh, nhục nhã, tổn thương, khó chịu...... tất cả đều không có.
Lửa giận tích tụ trong ngực Lục Mục Trì.
Rốt cuộc Yến Hạc Thanh không sợ hắn hay coi thường hắn vậy?
Dù là cái nào cũng khiến Lục Mục Trì nổi nóng, "Em ——"
Yến Hạc Thanh đồng thời mở miệng, "Xem ra không tìm được rồi."
"Vậy mời anh về cho, trước khi tìm được em tôi, tôi chẳng có lời nào để nói với anh cả."
Lục Mục Trì thật sự tức giận, xem ra Yến Hạc Thanh vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
"Em ——"
Meo.
Một tiếng mèo kêu cắt ngang lời hắn.
Yến Hạc Thanh bỗng quay phắt lại.
Ánh mắt Lục Mục Trì khẽ động, thì ra là kéo dài thời gian để chạy, hắn lập tức thấy nhẹ nhõm, nhanh chân đuổi theo, "Em chạy......"
Giọng hắn đột ngột im bặt.
Lục Mục Trì đứng cách Yến Hạc Thanh mấy bậc, kinh ngạc nhìn xuống chiếu nghỉ cầu thang.
Đèn cảm ứng tối đi, ánh đèn đường lốm đốm hắt qua cửa sổ cầu thang chạm rỗng, lấm tấm rơi xuống khuôn mặt thiếu niên, đó là vẻ dịu dàng mà hắn chưa bao giờ thấy.
Yến Hạc Thanh không chạy, cậu nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, bên chân là hai con mèo hoang gầy nhom.
Yến Hạc Thanh cẩn thận lấy nửa con cá đã sơ chế ra khỏi túi nhựa rồi để trên lòng bàn tay cho chúng ăn.
Có lẽ hai con mèo bị đói lâu ngày nên ăn ngấu nghiến.
Lục Mục Trì hơi động lòng.
Lâm Phong Trí cũng thích mèo, nuôi ba con đều là bảo bối của y.
Đây chính là anh em hợp nhau sao?
Ánh mắt Lục Mục Trì dần phức tạp, hắn lạnh lùng nhắc Yến Hạc Thanh, "Cá sống chưa xử lý có ký sinh trùng đấy, em có biết nuôi mèo không thế?"
Yến Hạc Thanh không ngẩng đầu lên mà chăm chú cho mèo ăn, "Còn sống là được rồi."
Lục Mục Trì nhíu mày, "Cái......"
Hắn liếc nhìn vách tường bẩn thỉu đã tróc sơn quá nửa, từng mảng loang lổ, dán đủ loại quảng cáo.
Chỗ này còn tệ hơn nhà họ Yến lần trước hắn đến.
Rách nát, tồi tàn, nghèo khó.
Lần đầu tiên hắn ý thức được rõ ràng Yến Hạc Thanh rất nghèo.
Yến Hạc Thanh không mua nổi đồ hộp nhập khẩu, sữa dê vận chuyển bằng đường hàng không, thịt tươi được xử lý vô trùng, một con cá sống là tất cả những gì cậu có.
Yến Hạc Thanh cũng không khác gì hai con mèo hoang kia, có đồ ăn để sống là được, vô trùng hay có trùng chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
Lục Mục Trì im lặng.
Hắn ngắm nghía Yến Hạc Thanh lần nữa, so với lần trước gặp, Yến Hạc Thanh đã mặc đồ dày hơn nhưng vẫn nhìn ra được quần áo quá rộng so với cậu.
Đàn ông trưởng thành cao một mét tám mấy mà gầy như Yến Hạc Thanh sẽ không tìm được hàng may sẵn có kích cỡ phù hợp, trừ khi đặt may riêng.
Quần áo Lâm Phong Trí đều là đồ đặt may, da y non mịn nhạy cảm nên phải dùng loại vải mềm nhất.
Đèn cảm ứng sáng lên lần nữa, Lục Mục Trì thấy rõ bàn tay Yến Hạc Thanh đỏ bừng.
Không phải máu cá mà là đỏ vì lạnh.
Lục Mục Trì chợt nảy sinh một cảm giác khó tả.
Lâu nay hắn vẫn nhớ đến người phụ nữ kia.
Cũng là mùa đông, bà đắp cho hắn một người tuyết thật lớn, hai bàn tay lạnh cóng đỏ bừng mà vẫn hớn hở về phòng gọi hắn.
Ai ngờ khi họ ra sân, người hầu đang cầm nước nóng tưới lên người tuyết.
Ông nội chống gậy, nói mà chẳng có biểu cảm gì, "Cháu đích tôn nhà họ Lục không cần quà rẻ tiền đâu."
Người phụ nữ luống cuống đứng đó, vừa sợ vừa tủi thân.
Hắn nhớ rất rõ người phụ nữ kia cũng nghèo như Yến Hạc Thanh.
Thỉnh thoảng bà lại kể chuyện hồi bé mình nghèo đến nỗi không có cơm ăn, có lần nửa đêm đói quá chạy sang rẫy người ta trộm khoai lang, chưa kịp trộm đã bị chó phát hiện rồi rượt chạy thật xa, cuối cùng vẫn bị táp một miếng.
Lục Mục Trì từng thấy vết thương kia trên ngón út tay trái của người phụ nữ, có tiền cũng không xóa đi được.
Vì vậy bà không được phép tham gia bất kỳ sự kiện công khai nào.
Vết sẹo của bà là dấu ấn của người nghèo.
Yến Hạc Thanh trước mắt dần trùng khớp với người phụ nữ kia.
Cơn giận của Lục Mục Trì mãnh liệt chưa từng có, hắn hung dữ nói, "Không có tiền còn bày đặt thanh cao, tôi cho em thêm một cơ hội nữa, một năm năm triệu, cả đời em cũng chẳng kiếm ra số tiền này đâu!"
Yến Hạc Thanh vẫn bất động, lạnh nhạt nói, "Tiền tôi sẽ tự kiếm, tôi chỉ có một điều kiện là tìm em trai cho tôi thôi."
Lục Mục Trì bẻ tay răng rắc.
Giờ hắn có thể túm Yến Hạc Thanh đến bất kỳ khách sạn nào, hoặc là vào căn phòng thuê chưa đầy hai mươi mét vuông của Yến Hạc Thanh rồi chơi cậu thỏa thích.
Thậm chí đó là mục đích duy nhất hắn tới đây hôm nay.
Nhưng giờ khắc này hắn chẳng còn sức nhấc chân nữa.
Trong hành lang vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng mèo hoang ăn, Lục Mục Trì im lặng thật lâu, đột nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại đời cũ.
Là điện thoại của Yến Hạc Thanh.
Hắn đi xuống cầu thang rồi ném điện thoại vào mũ áo Yến Hạc Thanh.
"Nhớ nghe điện thoại của tôi đấy. Đừng hòng chạy trốn, có đi đâu tôi cũng tìm ra em thôi."
Lục Mục Trì bỏ đi.
Chỉ giây lát sau tiếng bước chân đã biến mất khỏi chung cư.
Đèn cảm ứng hành lang dần tắt, một con mèo ăn cá xong nhảy phóc lên cửa sổ, lách qua khe hở chạy đi.
Con kia còn đang liếm lòng bàn tay Yến Hạc Thanh, bên trên còn dính chút cá vụn.
Đầu lưỡi mềm mại có gai ngược nên cảm giác bị liếm không tốt lắm, Yến Hạc Thanh kiên nhẫn chờ mèo con liếm xong bỏ đi mới xách đồ ăn về nhà.
Về đến nhà, Yến Hạc Thanh bật đèn thay dép lê rồi vào bếp trước.
Vặn nước ấm cọ rửa từng ngón tay.
Nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của Lục Mục Trì, cậu biết mình đã thả mồi câu thành công.
Cho mèo hoang ăn là sự lương thiện mà chỉ Lâm Phong Trí mới xứng đáng có, trước kia cậu đói ba bữa no một bữa nên thật sự không còn sức để thương xót người khác.
Buổi chiều đầu tiên dọn nhà, cậu phát hiện khu chung cư này có rất nhiều mèo hoang.
Cậu bắt đầu cho chúng ăn mỗi đêm.
Lần nào cũng đựng đồ ăn trong túi nhựa, khi cho ăn túi nhựa ma sát phát ra âm thanh, dần dà mèo hoang nghe tiếng sẽ biết có đồ ăn và chủ động ra tìm cậu.
Tối nay mèo hoang tới hơi ít, nhưng hai con cũng đủ rồi.
Yến Hạc Thanh rửa tay, nước chảy đầy nửa bồn, cậu lấy chiếc điện thoại cũ ra khỏi mũ áo.
Sau đó ——
Độp.
Điện thoại từ từ chìm xuống đáy nước.
Yến Hạc Thanh quay người cầm chổi và ki hốt rác đi ra ngoài lần nữa, quét sạch tàn thuốc trước cửa, không để lại chút tàn tro nào.
Dưới lầu, Lục Mục Trì hạ cửa xe xuống nhìn lên căn phòng nhỏ tối om bỗng vụt sáng, đôi mắt đen lộ ra một cảm xúc khác lạ.
Hắn bảo tài xế, "Lái đi."
Tài xế e dè hỏi, "Đi đâu ạ?"
"Nhà chính."
Lục Mục Trì rất hiếm khi về đó, lễ Tết mới về một chuyến.
Trời tối người yên, bảo vệ mở cổng, xe chạy trên con đường rợp bóng ngô đồng, cuối đường chính là nhà họ Lục.
Biệt thự theo phong cách retro của thế kỷ trước, bề ngoài cổ kính giản dị, phòng khách vẫn sáng đèn.
Lục Mục Trì thay giày đi vào, có chút kinh ngạc. Đã rạng sáng mà còn ai ——
"Chú?" Thấy rõ người đàn ông trong quầy bếp, Lục Mục Trì càng bất ngờ hơn.
Lục Lẫm hơi cúi đầu, ngón tay như ngọc cầm một chai Campari.
Trên quầy bày một dãy ly cổ điển được xếp thẳng hàng.
"Muộn quá vậy?" Lục Lẫm không ngẩng đầu lên mà rót rượu vào ly.
Lục Mục Trì nói qua loa, "Có chút chuyện ạ." Hắn đi tới mấy bước, "Sao hôm nay chú có hứng vậy?"
Lục Lẫm ít khi uống rượu, càng không bao giờ tự pha rượu.
Lục Lẫm nhớ lại cảm giác đêm đó, là một ly Negroni tuyệt hảo rất hợp khẩu vị mình.
Anh thích đắng.
Rót thêm chút Campari, Lục Lẫm lại nếm thử một miếng, vẫn không đúng.
Anh đặt ly xuống rồi quay người tới tủ rượu, "Ngủ đi, muộn rồi."
Lục Mục Trì không hề buồn ngủ, ánh mắt dõi theo Lục Lẫm, yết hầu nhấp nhô mấy lần mới khó nhọc nói, "Chú có bà ấy......"
Với thế lực của Lục gia mà không điều tra được tung tích một người phụ nữ bình thường nhất định là vì ông nội hắn cản trở, hoặc người phụ nữ kia cố tình trốn tránh, không muốn về thăm hắn nữa.
Nỗi oán hận vì bị bỏ rơi dâng lên, Lục Mục Trì gượng gạo sửa lời, "Có thể giảm bớt vệ sĩ không ạ, cháu chẳng có chút riêng tư nào cả."
Lục Lẫm cầm một chai Regan No. 6 trở lại, đường viền hàm lạnh lùng chẳng có chút nhiệt độ nào, "Đó là ý của ông nội cháu."
Lục Mục Trì lẩm bẩm, "Cháu biết, nhưng......" Hiện giờ cả nhà họ Lục đều do Lục Lẫm làm chủ.
Lục Lẫm nói một câu, chắc chắn ông nội sẽ đồng ý ngay.
"Chức trách của vệ sĩ là bảo vệ thân chủ." Lục Lẫm rót chút Regan No. 6 vào ly rượu, "Đâu liên quan gì đến chuyện riêng tư."
Ngụ ý là vệ sĩ sẽ không báo cáo chuyện riêng tư của Lục Mục Trì.
Lục Mục Trì mấp máy môi mấy lần, cuối cùng không dám nói thêm nữa, "Cháu ngủ trước đây, chú cũng nghỉ sớm đi ạ."
Lục Lẫm hờ hững đáp, "Ngủ ngon."
"Chú cũng ngủ ngon ạ."
Lục Mục Trì lên lầu.
Chỉ còn lại Lục Lẫm, anh tính tỷ lệ kỹ càng rồi khuấy đều, lại pha thêm một ly Negroni.
Bưng lên nếm thử, vị đắng gần giống nhưng vẫn thua kém chút xíu.
Lục Lẫm đổ đi rồi lại tới tủ lạnh lấy thêm một cái ly cổ điển để tiếp tục pha chế.
Thời gian dần trôi qua trong tiếng khuấy rượu khẽ khàng, nắng sớm lờ mờ, Lục Lẫm nếm thử một hớp Negroni mới pha.
Vị đắng nồng tăng dần, giống hệt ly rượu đêm đó.
Mắt đen lóe lên.
Bartender trẻ tuổi kia đã thêm hai giọt nước ép ô liu vào công thức.
Cậu cũng chẳng muốn trốn tránh Lục Mục Trì.
Trong con ngươi màu nâu nhạt, một tia sáng ngầm nặng nề lướt qua dưới ánh đèn công suất thấp.
Túi nhựa va nhau phát ra tiếng ma sát rất nhỏ.
Sau đó Yến Hạc Thanh ngước mắt lên.
Cách mười bậc thang, cậu bình tĩnh đối diện với ánh mắt dò xét của Lục Mục Trì, hờ hững lên tiếng, "Tìm được em trai tôi rồi à?"
Lục Mục Trì không ngờ câu đầu tiên của Yến Hạc Thanh lại là hỏi chuyện này.
Hắn rút ra điếu thuốc cuối cùng, "Có cần thiết không?"
"Cần."
"Em là cái thá gì chứ." Lục Mục Trì rút điếu thuốc vứt xuống đất rồi chà mạnh bằng mũi chân, "Em tưởng mình thật sự có tư cách ra điều kiện với tôi à? Chỉ cần tôi muốn thì ngay bây giờ có thể đem em đi nhốt lại, chẳng ai dám quản hết."
Lục Mục Trì lạnh lùng chế giễu, "Cũng chẳng ai quan tâm em đâu, trong mắt bố mẹ nuôi em còn thua cả chó nữa."
Yến Hạc Thanh không hề nao núng, những lời lăng mạ của Lục Mục Trì xuất hiện khắp nơi trong nguyên tác.
Trong truyện, ngay đêm ký hợp đồng cậu đã bị Lục Mục Trì đưa đến biệt thự nghỉ mát.
[ Lục Mục Trì dựa vào ghế sofa nhàn nhã hút thuốc, môi mỏng thốt ra những lời còn lạnh hơn thời tiết âm độ.
"Cởi ra."
Cửa biệt thự chưa đóng, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của vệ sĩ và người hầu.
Sắc mặt Yến Hạc Thanh trắng bệch, cố sức kiềm chế sự run rẩy và tuyệt vọng, giữ lại chút tự tôn sau cùng, "Tới chỗ khác đi."
Đuôi mày Lục Mục Trì hơi nhướng lên, dài giọng hỏi, "Còn ra điều kiện với tôi nữa à?"
Hắn cười nhạo, "Em là cái thá gì chứ!"
Hắn đột ngột quăng điếu thuốc rồi đứng dậy sải bước đi tới chỗ Yến Hạc Thanh, thản nhiên xé rách quần áo cậu.
Cửa mở toang, người hầu ái ngại quay lưng đi.
"Khóc à?" Lục Mục Trì đưa ngón trỏ nâng mặt cậu lên, vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng, từ từ nghiền nát tự tôn của Yến Hạc Thanh, "Giả bộ ngây thơ làm gì, em là món đồ tôi mua với giá cao, sau này ăn quen bén mùi còn quỳ xuống năn nỉ tôi ** ấy chứ."
Ngày hôm sau, Lục Mục Trì vứt một tờ giấy lên thân thể tàn tạ của cậu.
"Đơn xin nghỉ học đấy, bắt đầu từ hôm nay phải ngoan ngoãn ở đây, không được đi đâu hết."
......]
Ánh mắt Yến Hạc Thanh bình tĩnh không một gợn sóng.
Không nhìn thấy cảm xúc mình muốn trên mặt Yến Hạc Thanh, nhục nhã, tổn thương, khó chịu...... tất cả đều không có.
Lửa giận tích tụ trong ngực Lục Mục Trì.
Rốt cuộc Yến Hạc Thanh không sợ hắn hay coi thường hắn vậy?
Dù là cái nào cũng khiến Lục Mục Trì nổi nóng, "Em ——"
Yến Hạc Thanh đồng thời mở miệng, "Xem ra không tìm được rồi."
"Vậy mời anh về cho, trước khi tìm được em tôi, tôi chẳng có lời nào để nói với anh cả."
Lục Mục Trì thật sự tức giận, xem ra Yến Hạc Thanh vẫn chưa hiểu rõ tình hình.
"Em ——"
Meo.
Một tiếng mèo kêu cắt ngang lời hắn.
Yến Hạc Thanh bỗng quay phắt lại.
Ánh mắt Lục Mục Trì khẽ động, thì ra là kéo dài thời gian để chạy, hắn lập tức thấy nhẹ nhõm, nhanh chân đuổi theo, "Em chạy......"
Giọng hắn đột ngột im bặt.
Lục Mục Trì đứng cách Yến Hạc Thanh mấy bậc, kinh ngạc nhìn xuống chiếu nghỉ cầu thang.
Đèn cảm ứng tối đi, ánh đèn đường lốm đốm hắt qua cửa sổ cầu thang chạm rỗng, lấm tấm rơi xuống khuôn mặt thiếu niên, đó là vẻ dịu dàng mà hắn chưa bao giờ thấy.
Yến Hạc Thanh không chạy, cậu nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, bên chân là hai con mèo hoang gầy nhom.
Yến Hạc Thanh cẩn thận lấy nửa con cá đã sơ chế ra khỏi túi nhựa rồi để trên lòng bàn tay cho chúng ăn.
Có lẽ hai con mèo bị đói lâu ngày nên ăn ngấu nghiến.
Lục Mục Trì hơi động lòng.
Lâm Phong Trí cũng thích mèo, nuôi ba con đều là bảo bối của y.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây chính là anh em hợp nhau sao?
Ánh mắt Lục Mục Trì dần phức tạp, hắn lạnh lùng nhắc Yến Hạc Thanh, "Cá sống chưa xử lý có ký sinh trùng đấy, em có biết nuôi mèo không thế?"
Yến Hạc Thanh không ngẩng đầu lên mà chăm chú cho mèo ăn, "Còn sống là được rồi."
Lục Mục Trì nhíu mày, "Cái......"
Hắn liếc nhìn vách tường bẩn thỉu đã tróc sơn quá nửa, từng mảng loang lổ, dán đủ loại quảng cáo.
Chỗ này còn tệ hơn nhà họ Yến lần trước hắn đến.
Rách nát, tồi tàn, nghèo khó.
Lần đầu tiên hắn ý thức được rõ ràng Yến Hạc Thanh rất nghèo.
Yến Hạc Thanh không mua nổi đồ hộp nhập khẩu, sữa dê vận chuyển bằng đường hàng không, thịt tươi được xử lý vô trùng, một con cá sống là tất cả những gì cậu có.
Yến Hạc Thanh cũng không khác gì hai con mèo hoang kia, có đồ ăn để sống là được, vô trùng hay có trùng chẳng có chút ý nghĩa nào cả.
Lục Mục Trì im lặng.
Hắn ngắm nghía Yến Hạc Thanh lần nữa, so với lần trước gặp, Yến Hạc Thanh đã mặc đồ dày hơn nhưng vẫn nhìn ra được quần áo quá rộng so với cậu.
Đàn ông trưởng thành cao một mét tám mấy mà gầy như Yến Hạc Thanh sẽ không tìm được hàng may sẵn có kích cỡ phù hợp, trừ khi đặt may riêng.
Quần áo Lâm Phong Trí đều là đồ đặt may, da y non mịn nhạy cảm nên phải dùng loại vải mềm nhất.
Đèn cảm ứng sáng lên lần nữa, Lục Mục Trì thấy rõ bàn tay Yến Hạc Thanh đỏ bừng.
Không phải máu cá mà là đỏ vì lạnh.
Lục Mục Trì chợt nảy sinh một cảm giác khó tả.
Lâu nay hắn vẫn nhớ đến người phụ nữ kia.
Cũng là mùa đông, bà đắp cho hắn một người tuyết thật lớn, hai bàn tay lạnh cóng đỏ bừng mà vẫn hớn hở về phòng gọi hắn.
Ai ngờ khi họ ra sân, người hầu đang cầm nước nóng tưới lên người tuyết.
Ông nội chống gậy, nói mà chẳng có biểu cảm gì, "Cháu đích tôn nhà họ Lục không cần quà rẻ tiền đâu."
Người phụ nữ luống cuống đứng đó, vừa sợ vừa tủi thân.
Hắn nhớ rất rõ người phụ nữ kia cũng nghèo như Yến Hạc Thanh.
Thỉnh thoảng bà lại kể chuyện hồi bé mình nghèo đến nỗi không có cơm ăn, có lần nửa đêm đói quá chạy sang rẫy người ta trộm khoai lang, chưa kịp trộm đã bị chó phát hiện rồi rượt chạy thật xa, cuối cùng vẫn bị táp một miếng.
Lục Mục Trì từng thấy vết thương kia trên ngón út tay trái của người phụ nữ, có tiền cũng không xóa đi được.
Vì vậy bà không được phép tham gia bất kỳ sự kiện công khai nào.
Vết sẹo của bà là dấu ấn của người nghèo.
Yến Hạc Thanh trước mắt dần trùng khớp với người phụ nữ kia.
Cơn giận của Lục Mục Trì mãnh liệt chưa từng có, hắn hung dữ nói, "Không có tiền còn bày đặt thanh cao, tôi cho em thêm một cơ hội nữa, một năm năm triệu, cả đời em cũng chẳng kiếm ra số tiền này đâu!"
Yến Hạc Thanh vẫn bất động, lạnh nhạt nói, "Tiền tôi sẽ tự kiếm, tôi chỉ có một điều kiện là tìm em trai cho tôi thôi."
Lục Mục Trì bẻ tay răng rắc.
Giờ hắn có thể túm Yến Hạc Thanh đến bất kỳ khách sạn nào, hoặc là vào căn phòng thuê chưa đầy hai mươi mét vuông của Yến Hạc Thanh rồi chơi cậu thỏa thích.
Thậm chí đó là mục đích duy nhất hắn tới đây hôm nay.
Nhưng giờ khắc này hắn chẳng còn sức nhấc chân nữa.
Trong hành lang vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng mèo hoang ăn, Lục Mục Trì im lặng thật lâu, đột nhiên lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại đời cũ.
Là điện thoại của Yến Hạc Thanh.
Hắn đi xuống cầu thang rồi ném điện thoại vào mũ áo Yến Hạc Thanh.
"Nhớ nghe điện thoại của tôi đấy. Đừng hòng chạy trốn, có đi đâu tôi cũng tìm ra em thôi."
Lục Mục Trì bỏ đi.
Chỉ giây lát sau tiếng bước chân đã biến mất khỏi chung cư.
Đèn cảm ứng hành lang dần tắt, một con mèo ăn cá xong nhảy phóc lên cửa sổ, lách qua khe hở chạy đi.
Con kia còn đang liếm lòng bàn tay Yến Hạc Thanh, bên trên còn dính chút cá vụn.
Đầu lưỡi mềm mại có gai ngược nên cảm giác bị liếm không tốt lắm, Yến Hạc Thanh kiên nhẫn chờ mèo con liếm xong bỏ đi mới xách đồ ăn về nhà.
Về đến nhà, Yến Hạc Thanh bật đèn thay dép lê rồi vào bếp trước.
Vặn nước ấm cọ rửa từng ngón tay.
Nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của Lục Mục Trì, cậu biết mình đã thả mồi câu thành công.
Cho mèo hoang ăn là sự lương thiện mà chỉ Lâm Phong Trí mới xứng đáng có, trước kia cậu đói ba bữa no một bữa nên thật sự không còn sức để thương xót người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi chiều đầu tiên dọn nhà, cậu phát hiện khu chung cư này có rất nhiều mèo hoang.
Cậu bắt đầu cho chúng ăn mỗi đêm.
Lần nào cũng đựng đồ ăn trong túi nhựa, khi cho ăn túi nhựa ma sát phát ra âm thanh, dần dà mèo hoang nghe tiếng sẽ biết có đồ ăn và chủ động ra tìm cậu.
Tối nay mèo hoang tới hơi ít, nhưng hai con cũng đủ rồi.
Yến Hạc Thanh rửa tay, nước chảy đầy nửa bồn, cậu lấy chiếc điện thoại cũ ra khỏi mũ áo.
Sau đó ——
Độp.
Điện thoại từ từ chìm xuống đáy nước.
Yến Hạc Thanh quay người cầm chổi và ki hốt rác đi ra ngoài lần nữa, quét sạch tàn thuốc trước cửa, không để lại chút tàn tro nào.
Dưới lầu, Lục Mục Trì hạ cửa xe xuống nhìn lên căn phòng nhỏ tối om bỗng vụt sáng, đôi mắt đen lộ ra một cảm xúc khác lạ.
Hắn bảo tài xế, "Lái đi."
Tài xế e dè hỏi, "Đi đâu ạ?"
"Nhà chính."
Lục Mục Trì rất hiếm khi về đó, lễ Tết mới về một chuyến.
Trời tối người yên, bảo vệ mở cổng, xe chạy trên con đường rợp bóng ngô đồng, cuối đường chính là nhà họ Lục.
Biệt thự theo phong cách retro của thế kỷ trước, bề ngoài cổ kính giản dị, phòng khách vẫn sáng đèn.
Lục Mục Trì thay giày đi vào, có chút kinh ngạc. Đã rạng sáng mà còn ai ——
"Chú?" Thấy rõ người đàn ông trong quầy bếp, Lục Mục Trì càng bất ngờ hơn.
Lục Lẫm hơi cúi đầu, ngón tay như ngọc cầm một chai Campari.
Trên quầy bày một dãy ly cổ điển được xếp thẳng hàng.
"Muộn quá vậy?" Lục Lẫm không ngẩng đầu lên mà rót rượu vào ly.
Lục Mục Trì nói qua loa, "Có chút chuyện ạ." Hắn đi tới mấy bước, "Sao hôm nay chú có hứng vậy?"
Lục Lẫm ít khi uống rượu, càng không bao giờ tự pha rượu.
Lục Lẫm nhớ lại cảm giác đêm đó, là một ly Negroni tuyệt hảo rất hợp khẩu vị mình.
Anh thích đắng.
Rót thêm chút Campari, Lục Lẫm lại nếm thử một miếng, vẫn không đúng.
Anh đặt ly xuống rồi quay người tới tủ rượu, "Ngủ đi, muộn rồi."
Lục Mục Trì không hề buồn ngủ, ánh mắt dõi theo Lục Lẫm, yết hầu nhấp nhô mấy lần mới khó nhọc nói, "Chú có bà ấy......"
Với thế lực của Lục gia mà không điều tra được tung tích một người phụ nữ bình thường nhất định là vì ông nội hắn cản trở, hoặc người phụ nữ kia cố tình trốn tránh, không muốn về thăm hắn nữa.
Nỗi oán hận vì bị bỏ rơi dâng lên, Lục Mục Trì gượng gạo sửa lời, "Có thể giảm bớt vệ sĩ không ạ, cháu chẳng có chút riêng tư nào cả."
Lục Lẫm cầm một chai Regan No. 6 trở lại, đường viền hàm lạnh lùng chẳng có chút nhiệt độ nào, "Đó là ý của ông nội cháu."
Lục Mục Trì lẩm bẩm, "Cháu biết, nhưng......" Hiện giờ cả nhà họ Lục đều do Lục Lẫm làm chủ.
Lục Lẫm nói một câu, chắc chắn ông nội sẽ đồng ý ngay.
"Chức trách của vệ sĩ là bảo vệ thân chủ." Lục Lẫm rót chút Regan No. 6 vào ly rượu, "Đâu liên quan gì đến chuyện riêng tư."
Ngụ ý là vệ sĩ sẽ không báo cáo chuyện riêng tư của Lục Mục Trì.
Lục Mục Trì mấp máy môi mấy lần, cuối cùng không dám nói thêm nữa, "Cháu ngủ trước đây, chú cũng nghỉ sớm đi ạ."
Lục Lẫm hờ hững đáp, "Ngủ ngon."
"Chú cũng ngủ ngon ạ."
Lục Mục Trì lên lầu.
Chỉ còn lại Lục Lẫm, anh tính tỷ lệ kỹ càng rồi khuấy đều, lại pha thêm một ly Negroni.
Bưng lên nếm thử, vị đắng gần giống nhưng vẫn thua kém chút xíu.
Lục Lẫm đổ đi rồi lại tới tủ lạnh lấy thêm một cái ly cổ điển để tiếp tục pha chế.
Thời gian dần trôi qua trong tiếng khuấy rượu khẽ khàng, nắng sớm lờ mờ, Lục Lẫm nếm thử một hớp Negroni mới pha.
Vị đắng nồng tăng dần, giống hệt ly rượu đêm đó.
Mắt đen lóe lên.
Bartender trẻ tuổi kia đã thêm hai giọt nước ép ô liu vào công thức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro