Đáng Đời
Cus.02
2024-10-06 14:13:39
Sáng hôm sau..
Ba mẹ Cấn và Cẩn Niên có mặt tại Trương Gia nhưng cả ba người không ai bấm chuông cả.
Chỉ kiên nhẫn ngồi trong xe chờ đợi, mẹ Cấn liếc Cẩn Niên muốn đi tong cả con mắt.
Bà thật vô phúc khi có thằng con trời đánh này mà, bà đang tận hưởng sự mát mẻ ở ngoài biển nghe cuộc gọi đến của quản gia Lý mà nóng hết cả người.
Bà và ba Cấn phải tức tốc trở về ngay trong đêm, năm giờ vừa về tới nhà bà đã lôi cả hai người đi đến Trương Gia.
Giờ này tất cả cửa của Trương Gia đều đóng chặt hẳn là mọi người vẫn còn đang ngủ.
Không muốn làm phiền cho nên cả ba người chỉ có thể đành kiên nhẫn ngồi bên ngoài đợi.
Mẹ Cấn nhéo mạnh vào tay anh không kiềm chế được mà mắng:
“Con đó, aisss thật tức chết mà”
“Mấy hôm trước đã hứa là không dây dưa với con nhỏ đó nữa. Ừ không dây dưa nữa mà cho vào hẳn công ty tổng làm luôn.”
“Ba mẹ tốn tiền nuôi con lớn đến chừng này sao không biết khôn vậy hả?”
“Con nhỏ đó thấy tiền hai mắt đã sáng quắc lên, nó có thương yêu gì con đâu mà cứ quan tâm đến con nhỏ đó làm gì?”
Cấn Niên im lặng không đáp, vì anh cũng cảm thấy là do bản thân mình quá ngu ngốc khiến bản thân bị dắt mũi nhiều lần.
Mấy câu mẹ Cấn chửi cũng quá nhẹ đi, anh còn hận không tự đấm bản thân mình được.
Ba người đợi đến khoảng 7 giờ sáng, cửa chính ở trong nhà mới được mở ra.
Ba mẹ Trương đang đi ra vườn định bụng đi dạo, tự dưng từ xa bà đã thấy một chiếc xe quen thuộc đang đậu trước cửa nhà mình.
Bà kéo tay ba Trương hỏi:
“Ông xem ai đang đậu xe ngoài cổng nhà mình thế kia chứ?”
Ông nghe lời bà nói híp mắt muốn xem rõ đúng lúc ba người trên xe mở cửa bước xuống bà mới nhận ra đó là xe của bên Cấn Gia.
Ba Trương: “Là anh chị sui và thằng nhóc ranh đó thì phải.”
Mẹ Trương ngây người một lúc nhìn Trương, sau đó mới hốt hoảng đi ra mở cửa. Bà nhìn một lượt cả ba người hỏi:
“Mọi người sáng sớm tới đây làm gì vậy?”
Mẹ Cấn khó xử cười cười, nắm tay mẹ Trương bày tỏ:
“Thật ra là sang đây để muốn dẫn thắng thối này sang xin lỗi để rước An An trở về ấy mà.”
Mẹ Trương cười gượng gạo chưa kịp trả lời ba Trương đã nói trước:
“Thế à? Thế thì anh chị trở về đi. An An chắc không muốn gặp con của anh chị đâu.”
Mẹ Trương quay người trừng mắt nhìn ông, bà thở dài dịu dàng nói:
“Thôi sẵn tiện có hai gia đình, chúng ta vào trong ngồi bàn chút chuyện của bọn trẻ cũng tốt. Mời anh chị vào trong nhà tôi ngồi nhé.”
Ba mẹ Trương mời ba mẹ của Cấn Niên vào trong phòng khách ngồi xuống.
Ba Trương thấp giọng nói với mẹ Trương:
“Bà lên gọi An An dậy đi.”
Mẹ Trương gật đầu, đứng dậy đi lên tầng.
Ông cười cười: “Ngại quá, con bé vẫn còn đang ngủ bây giờ chúng tôi sẽ gọi con bé dậy.”
Cấn Niên ngồi ở một góc, khuôn mặt không biểu cảm một tí cảm xúc nào.
...
Lúc cô còn đang say giấc nồng, mẹ Trương đi dưới nhà lên gõ cửa phòng mấy cái sau đó mở cửa đi vào.
Thấy cô gái nhỏ vẫn còn đang ngủ bà bất lực thở dài, bà đi tới kéo tay cô gọi:
“Công chúa nhỏ, con mau dậy đi.”
Trương Tuệ An nằm trên giường lười biếng cử động, vươn vai một cái. Hai mắt cô vẫn nhắm chặt mắt không chịu tỉnh.
Mẹ Trương chống nạnh thấp giọng nói:
“Cấn Niên nó đến tìm con kìa.”
Như gặp ác mộng, Trương Tuệ An liền bật dậy hai mắt trợn tròn chưa load kịp hỏi lại:
“Mẹ vừa nói gì? Cấn Niên đang ở dưới lầu?”
Thấy cô lơ ngơ, bà gật đầu xác nhận:
“Ừ, không phải có mình nó đâu còn có anh chị sui nữa. Họ đang nói chuyện với ba và anh trai con ở dưới tầng.”
Trương Tuệ An đầu tóc như ổ quạ, thêm vừa mới ngủ dậy đã nghe tin sốc khiến nó như muốn nổ tung.
Cái gì đã Cẩn Niên còn ba mẹ chồng của cô nữa? Má thế mà giờ cô còn ngồi ở đây?
Không, không được thất lễ quá đi mất!!!
Cô từ trên giường bò dậy chạy tới tủ quần lấy đồ sau đó chạy vào phòng tắm chỉ để lại một câu nói:
“Mẹ, mẹ giúp con sắp xếp giường ngủ với.”
BA MƯƠI PHÚT SAU..
Trương Tuệ An đã ngồi ngay ngắn ở bên cạnh ba mẹ Trương nhìn không khí căng thẳng mà cô đã chảy mồ hôi.
Hai tay cô đặt ở đầu gối, môi mím chặt.
Mẹ Cấn trừng mắt nhìn Cẩn Niên, nhéo vào tay anh bắt anh phải mở lời.
Anh nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc nói:
“Xin lỗi vì đã hiểu lầm khiến cô tổn thương. Cô tha lỗi cho tôi nhé?”
Trương Hách ngồi đơn độc một ghế tặc lưỡi bắt bẽ:
“Chậc chậc, xin lỗi mà không chân thành chút nào thì không cần đâu.”
Cấn Niên và 5 người im lặng nhìn thẳng vào cô làm cô có hơi ngại ngùng. Vốn dĩ chỉ có cô biết đây là cái lời xin lỗi có tâm nhất mà cô được nghe từ miệng Cẩn Niên.
Trương Tuệ An liếm môi, cũng muốn chấm dứt cái bầu không khí ngột ngạt này:
“Vậy anh thề đi, tất cả mọi chuyện sau này anh đều phải nghe tôi trước, nếu còn dám bắt nạt tôi nữa anh phải sủa ba tiếng chó và đăng lên mạng.
Cấn Niên trơ mắt ra nhìn, cô thích thú cong môi cười chớp chớp mắt nhìn anh.
Trước ánh mắt của 4 phụ huynh đang muốn nghe câu trả lời của anh.
Cẩn Niên thấy điều này cũng quá dễ, anh gật đầu chấp nhận đưa 3 ngón tay lên nói:
“Được, tôi thề với cô sau này chuyện lớn nhỏ đều nghe cô. Nếu tôi làm sai tôi nguyện ý của ba tiếng cho còn tặng cho cô một mảnh đất để cô đứng tên.
Trương Tuệ An đắc ý, mẹ Trương bất ngờ trước hành động của anh khẽ nhéo nhẹ tay cô lật đật nói:
"Con không cần thề đâu. Chỉ cần hứa là được rồi không nhất thiết phải như
vậy.”
Ba Cấn trầm giọng nói:
“Không sao đâu chị sui, là nó đáng đời.”
Mẹ Cẩn hùa theo:
“Đúng đó chị, là nó tự mình chuốc lấy. Tôi thấy như vậy còn chưa đủ đây chị à."
Mẹ Trương nghe vậy chỉ đành phải nuốt những lời muốn ngăn lại.
Nói chuyện thêm một lúc lâu, mẹ Trương phải lên phòng giúp cô soạn đồ vào vali. Bà phân vân không biết có nên hỏi cô hay không.
Trương Tuệ An thấy mẹ của mình ngây người, cô mới thấp giọng hỏi:
“Mẹ, mẹ có gì muốn nói sao?”
Bà giật mình gật đầu:
“Sao lúc nãy con không.”
Cô thở dài, cong môi cười nói:
“À, là chuyện đó sao? Chỉ là tối qua con nghĩ lại nếu mà bây giờ ly hôn sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến công ty của ba với cả ba mẹ chồng con cũng đến đây con không thể để họ thất vọng được.
Mẹ Trương nhìn cô, thầm trách đứa con gái nhỏ của mình rằng cô chả bao giờ nghĩ cho bản thân mình cả.
Lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy.
Trong lòng bà buồn bực đến khi cô đã lên xe cùng nhà người ta trở về vẫn buồn bực.
Trên đường về Cấn Gia, mẹ Cấn luôn nắm chặt tay của cô an ủi.
“Con gái vất vả rồi, bây giờ mẹ về rồi sẽ không để con chịu uất ức nữa.
Trương Tuệ An ngơ ra không biết mẹ Cấn định làm gì nhưng nhìn kỹ lại hình như có gì đó không đúng.
Đường này có phải đường về nhà đâu?
Đầu cô hiện lên ba dấu chấm hỏi to đùng.
Muốn hỏi lắm nhưng mà không dám chỉ có thể chờ đợi xem sắp có chuyện gì xảy ra.
Cẩn Niên lái xe đi thẳng đến trước một tòa nhà to đùng khiến cô choáng ngợp.
Cô há hốc mồm ngẩng đầu lên nhìn, kiếp trước làm gì mà cô được bước vào cái nơi như này.
Chưa kịp định hình chuyện gì sắp xảy ra, mẹ Cấn đã cầm túi xách của mình kéo tay cô đi vào bên trong.
Xung quanh hai hàng người thẳng tắp xếp hàng hai bên cúi đầu chào hai người.
Mẹ Cấn không thèm nhìn xung quanh mà chỉ đi thẳng đến thang máy bấm nút đi lên.
Bà khoanh hai tay để trước ngực nói:
“Con yên tâm, hôm nay mẹ làm chủ cho con.”
Khi thang máy lên tới nơi một tiếng ‘ting’ mở ra. Mẹ Cấn lại tiếp tục hiên ngang đi về phía trước.
Băng qua dòng người sau đó đột ngột dừng lại trước bàn của Tần Khuê. Đến cả cô còn giật mình, đúng thật là bàn của Tần Khuê.
Thấy bà Tần Khuê cười tươi rói định chào hỏi nhưng chưa kịp mở mồm đã bị mẹ Cấn cầm ly nước trên bàn đổ thẳng lên mặt.
Mọi người xung quanh bất ngờ, thấy có chuyện liền tụ tập hóng drama.
Trương Tuệ An trợn tròn mắt, cô không ngờ mẹ Cấn sẽ làm như vậy.
Nhưng mà tự nhiên trong lòng cô cảm thấy Tần Khuê cũng đáng đời. Ai biểu cô ta dám đổ oan cho cô chứ.
Tần Khuê như thiếu nữ bị bắt nạt, mỏng manh, yếu đuối rơi lệ:
“Bác..con..”
Mẹ Cấn hừ lạnh, mạnh tay đặt ly nước xuống:
“Bác gì mà bác.”
“Tại sao cô lại có mặt ở đây?”
“Là đám người nào đã duyệt cô vào được đây vậy hả? Bằng tốt nghiệp thì là bằng giả, năng lực cũng không có. Tối ngày chỉ biết ve vãn theo đám đàn ông. Số tiền tôi từng cho cô bộ không đủ để cô ở bên nước ngoài bay nhảy sao mà còn vác mặt về đây?”
Thư ký Trần đứng ở xa bị nhột mà trong lòng niệm phật, cậu không có muốn tuyển cô ta đâu mà là sếp kêu cậu mà.
Làm ơn đừng có lôi cậu vào.
Nam mô a di đà Phật.
Nam mô a di đà Phật.
Nam mô a di đà Phật.
Tần Khuê khuôn mặt đỏ bừng vì khóc, bả vai run rẩy nhẹ, hai tay bấu chặt vào nhau.
Trương Tuệ An bĩu môi, quả thật là hào quang của nữ chính chỉ khóc thôi mà đã khiến cho bao người đổ ngục chỉ muốn ôm vỗ về.
Cô ta nghẹn ngào nói:
“Bác..bác đừng nói vậy tội con. Bác nói cái gì bằng giả con không biết. Con học rất chăm chỉ mà chuyện..bằng giả gì đó con không biết”
Mẹ Cấn cười lạnh mở túi xách lấy ra một tệp tài liệu dày cộp đặt trên bàn
“Nhiêu đây đủ chứng cứ chưa? Tôi đủ để có thể kiện cô rồi đó?”
Tần Khuê bị vạch trần, cô ta không muốn phải ngồi tù. Cuộc đời cô ta không thể nào chấm dứt như vậy được.
Cô ta nhanh chóng quỳ xuống dưới chân bà, đập mạnh đầu xuống cầu xin:
“Bác..con con chỉ là quá yêu A Niên. Con không thể nào sống thiếu anh ấy được.”
“Bác..bác hãy hiểu cho con đi mà.”
“Trương Tuệ An cũng có hơn gì con đâu chứ? Cô ta cũng không yêu Cẩn Niên bằng con.”
Mẹ Cẩn cụp mắt nhìn Tần Khuê lạnh lùng nói:
“Cái yêu của cô là một tuần cặp 4 ông đại gia, 3 tiểu thịt tươi sao?”
Tần Khuê lắc đầu lia lịa nói:
“Bác không thích cháu thì cũng đừng bịa đặt cho cháu như vậy tội cho cháu.”
Mẹ Cấn cười khinh
“Ồ, vậy là lỗi do tôi đã đổ tội cho cô sao?”
Tần Khuê lắc đầu nói:
“Dạ không phải.”
Mẹ Cấn dùng chân đá cô ta ngã ra đất nói:
“Nhảm nhí đủ rồi, giờ một là cô cút khỏi đây, khỏi con trai tôi. Hai là những việc cô làm bị tung lên mạng và cả đời cô có muốn rửa sạch cũng không rửa được.”
Tẩn Khuê: “
Tần Khuê thơ thẩn, ngồi bệt ra đất như mất đi sức lực.
Cô ta dùng tia hy vọng cuối cùng nói:
“Bác làm vậy với cháu không anh Cẩn Niên sẽ buồn hay sao?”
Mẹ Cấn cười giễu cợt như đang nghe truyện hài thế kỷ.
“Tôi cho nó cút luôn với cô còn được ở đó mà sợ nó buồn. Con tôi nó cũng thông minh, nó là người đưa tôi đến đây đó.”
“Đến cả lên xem nó còn chả buồn lên, cô nghĩ xem nó có để tâm đến cô bị gì không?”
Như sét đánh ngang tai, Tần Khuê trợn tròn mắt khó tin. Cả người cô ta bất động, tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng.
Thế mà bị dập tắt..
Buồn cười hơn là cô ta đã hy vọng Cấn Niên sẽ bất ngờ xuất hiện và đẩy cô ta ra sau lưng để bảo vệ.
Nào ngờ, tất cả chỉ là do cô ta tự mình ảo tưởng.
Ba mẹ Cấn và Cẩn Niên có mặt tại Trương Gia nhưng cả ba người không ai bấm chuông cả.
Chỉ kiên nhẫn ngồi trong xe chờ đợi, mẹ Cấn liếc Cẩn Niên muốn đi tong cả con mắt.
Bà thật vô phúc khi có thằng con trời đánh này mà, bà đang tận hưởng sự mát mẻ ở ngoài biển nghe cuộc gọi đến của quản gia Lý mà nóng hết cả người.
Bà và ba Cấn phải tức tốc trở về ngay trong đêm, năm giờ vừa về tới nhà bà đã lôi cả hai người đi đến Trương Gia.
Giờ này tất cả cửa của Trương Gia đều đóng chặt hẳn là mọi người vẫn còn đang ngủ.
Không muốn làm phiền cho nên cả ba người chỉ có thể đành kiên nhẫn ngồi bên ngoài đợi.
Mẹ Cấn nhéo mạnh vào tay anh không kiềm chế được mà mắng:
“Con đó, aisss thật tức chết mà”
“Mấy hôm trước đã hứa là không dây dưa với con nhỏ đó nữa. Ừ không dây dưa nữa mà cho vào hẳn công ty tổng làm luôn.”
“Ba mẹ tốn tiền nuôi con lớn đến chừng này sao không biết khôn vậy hả?”
“Con nhỏ đó thấy tiền hai mắt đã sáng quắc lên, nó có thương yêu gì con đâu mà cứ quan tâm đến con nhỏ đó làm gì?”
Cấn Niên im lặng không đáp, vì anh cũng cảm thấy là do bản thân mình quá ngu ngốc khiến bản thân bị dắt mũi nhiều lần.
Mấy câu mẹ Cấn chửi cũng quá nhẹ đi, anh còn hận không tự đấm bản thân mình được.
Ba người đợi đến khoảng 7 giờ sáng, cửa chính ở trong nhà mới được mở ra.
Ba mẹ Trương đang đi ra vườn định bụng đi dạo, tự dưng từ xa bà đã thấy một chiếc xe quen thuộc đang đậu trước cửa nhà mình.
Bà kéo tay ba Trương hỏi:
“Ông xem ai đang đậu xe ngoài cổng nhà mình thế kia chứ?”
Ông nghe lời bà nói híp mắt muốn xem rõ đúng lúc ba người trên xe mở cửa bước xuống bà mới nhận ra đó là xe của bên Cấn Gia.
Ba Trương: “Là anh chị sui và thằng nhóc ranh đó thì phải.”
Mẹ Trương ngây người một lúc nhìn Trương, sau đó mới hốt hoảng đi ra mở cửa. Bà nhìn một lượt cả ba người hỏi:
“Mọi người sáng sớm tới đây làm gì vậy?”
Mẹ Cấn khó xử cười cười, nắm tay mẹ Trương bày tỏ:
“Thật ra là sang đây để muốn dẫn thắng thối này sang xin lỗi để rước An An trở về ấy mà.”
Mẹ Trương cười gượng gạo chưa kịp trả lời ba Trương đã nói trước:
“Thế à? Thế thì anh chị trở về đi. An An chắc không muốn gặp con của anh chị đâu.”
Mẹ Trương quay người trừng mắt nhìn ông, bà thở dài dịu dàng nói:
“Thôi sẵn tiện có hai gia đình, chúng ta vào trong ngồi bàn chút chuyện của bọn trẻ cũng tốt. Mời anh chị vào trong nhà tôi ngồi nhé.”
Ba mẹ Trương mời ba mẹ của Cấn Niên vào trong phòng khách ngồi xuống.
Ba Trương thấp giọng nói với mẹ Trương:
“Bà lên gọi An An dậy đi.”
Mẹ Trương gật đầu, đứng dậy đi lên tầng.
Ông cười cười: “Ngại quá, con bé vẫn còn đang ngủ bây giờ chúng tôi sẽ gọi con bé dậy.”
Cấn Niên ngồi ở một góc, khuôn mặt không biểu cảm một tí cảm xúc nào.
...
Lúc cô còn đang say giấc nồng, mẹ Trương đi dưới nhà lên gõ cửa phòng mấy cái sau đó mở cửa đi vào.
Thấy cô gái nhỏ vẫn còn đang ngủ bà bất lực thở dài, bà đi tới kéo tay cô gọi:
“Công chúa nhỏ, con mau dậy đi.”
Trương Tuệ An nằm trên giường lười biếng cử động, vươn vai một cái. Hai mắt cô vẫn nhắm chặt mắt không chịu tỉnh.
Mẹ Trương chống nạnh thấp giọng nói:
“Cấn Niên nó đến tìm con kìa.”
Như gặp ác mộng, Trương Tuệ An liền bật dậy hai mắt trợn tròn chưa load kịp hỏi lại:
“Mẹ vừa nói gì? Cấn Niên đang ở dưới lầu?”
Thấy cô lơ ngơ, bà gật đầu xác nhận:
“Ừ, không phải có mình nó đâu còn có anh chị sui nữa. Họ đang nói chuyện với ba và anh trai con ở dưới tầng.”
Trương Tuệ An đầu tóc như ổ quạ, thêm vừa mới ngủ dậy đã nghe tin sốc khiến nó như muốn nổ tung.
Cái gì đã Cẩn Niên còn ba mẹ chồng của cô nữa? Má thế mà giờ cô còn ngồi ở đây?
Không, không được thất lễ quá đi mất!!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô từ trên giường bò dậy chạy tới tủ quần lấy đồ sau đó chạy vào phòng tắm chỉ để lại một câu nói:
“Mẹ, mẹ giúp con sắp xếp giường ngủ với.”
BA MƯƠI PHÚT SAU..
Trương Tuệ An đã ngồi ngay ngắn ở bên cạnh ba mẹ Trương nhìn không khí căng thẳng mà cô đã chảy mồ hôi.
Hai tay cô đặt ở đầu gối, môi mím chặt.
Mẹ Cấn trừng mắt nhìn Cẩn Niên, nhéo vào tay anh bắt anh phải mở lời.
Anh nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc nói:
“Xin lỗi vì đã hiểu lầm khiến cô tổn thương. Cô tha lỗi cho tôi nhé?”
Trương Hách ngồi đơn độc một ghế tặc lưỡi bắt bẽ:
“Chậc chậc, xin lỗi mà không chân thành chút nào thì không cần đâu.”
Cấn Niên và 5 người im lặng nhìn thẳng vào cô làm cô có hơi ngại ngùng. Vốn dĩ chỉ có cô biết đây là cái lời xin lỗi có tâm nhất mà cô được nghe từ miệng Cẩn Niên.
Trương Tuệ An liếm môi, cũng muốn chấm dứt cái bầu không khí ngột ngạt này:
“Vậy anh thề đi, tất cả mọi chuyện sau này anh đều phải nghe tôi trước, nếu còn dám bắt nạt tôi nữa anh phải sủa ba tiếng chó và đăng lên mạng.
Cấn Niên trơ mắt ra nhìn, cô thích thú cong môi cười chớp chớp mắt nhìn anh.
Trước ánh mắt của 4 phụ huynh đang muốn nghe câu trả lời của anh.
Cẩn Niên thấy điều này cũng quá dễ, anh gật đầu chấp nhận đưa 3 ngón tay lên nói:
“Được, tôi thề với cô sau này chuyện lớn nhỏ đều nghe cô. Nếu tôi làm sai tôi nguyện ý của ba tiếng cho còn tặng cho cô một mảnh đất để cô đứng tên.
Trương Tuệ An đắc ý, mẹ Trương bất ngờ trước hành động của anh khẽ nhéo nhẹ tay cô lật đật nói:
"Con không cần thề đâu. Chỉ cần hứa là được rồi không nhất thiết phải như
vậy.”
Ba Cấn trầm giọng nói:
“Không sao đâu chị sui, là nó đáng đời.”
Mẹ Cẩn hùa theo:
“Đúng đó chị, là nó tự mình chuốc lấy. Tôi thấy như vậy còn chưa đủ đây chị à."
Mẹ Trương nghe vậy chỉ đành phải nuốt những lời muốn ngăn lại.
Nói chuyện thêm một lúc lâu, mẹ Trương phải lên phòng giúp cô soạn đồ vào vali. Bà phân vân không biết có nên hỏi cô hay không.
Trương Tuệ An thấy mẹ của mình ngây người, cô mới thấp giọng hỏi:
“Mẹ, mẹ có gì muốn nói sao?”
Bà giật mình gật đầu:
“Sao lúc nãy con không.”
Cô thở dài, cong môi cười nói:
“À, là chuyện đó sao? Chỉ là tối qua con nghĩ lại nếu mà bây giờ ly hôn sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến công ty của ba với cả ba mẹ chồng con cũng đến đây con không thể để họ thất vọng được.
Mẹ Trương nhìn cô, thầm trách đứa con gái nhỏ của mình rằng cô chả bao giờ nghĩ cho bản thân mình cả.
Lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy.
Trong lòng bà buồn bực đến khi cô đã lên xe cùng nhà người ta trở về vẫn buồn bực.
Trên đường về Cấn Gia, mẹ Cấn luôn nắm chặt tay của cô an ủi.
“Con gái vất vả rồi, bây giờ mẹ về rồi sẽ không để con chịu uất ức nữa.
Trương Tuệ An ngơ ra không biết mẹ Cấn định làm gì nhưng nhìn kỹ lại hình như có gì đó không đúng.
Đường này có phải đường về nhà đâu?
Đầu cô hiện lên ba dấu chấm hỏi to đùng.
Muốn hỏi lắm nhưng mà không dám chỉ có thể chờ đợi xem sắp có chuyện gì xảy ra.
Cẩn Niên lái xe đi thẳng đến trước một tòa nhà to đùng khiến cô choáng ngợp.
Cô há hốc mồm ngẩng đầu lên nhìn, kiếp trước làm gì mà cô được bước vào cái nơi như này.
Chưa kịp định hình chuyện gì sắp xảy ra, mẹ Cấn đã cầm túi xách của mình kéo tay cô đi vào bên trong.
Xung quanh hai hàng người thẳng tắp xếp hàng hai bên cúi đầu chào hai người.
Mẹ Cấn không thèm nhìn xung quanh mà chỉ đi thẳng đến thang máy bấm nút đi lên.
Bà khoanh hai tay để trước ngực nói:
“Con yên tâm, hôm nay mẹ làm chủ cho con.”
Khi thang máy lên tới nơi một tiếng ‘ting’ mở ra. Mẹ Cấn lại tiếp tục hiên ngang đi về phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Băng qua dòng người sau đó đột ngột dừng lại trước bàn của Tần Khuê. Đến cả cô còn giật mình, đúng thật là bàn của Tần Khuê.
Thấy bà Tần Khuê cười tươi rói định chào hỏi nhưng chưa kịp mở mồm đã bị mẹ Cấn cầm ly nước trên bàn đổ thẳng lên mặt.
Mọi người xung quanh bất ngờ, thấy có chuyện liền tụ tập hóng drama.
Trương Tuệ An trợn tròn mắt, cô không ngờ mẹ Cấn sẽ làm như vậy.
Nhưng mà tự nhiên trong lòng cô cảm thấy Tần Khuê cũng đáng đời. Ai biểu cô ta dám đổ oan cho cô chứ.
Tần Khuê như thiếu nữ bị bắt nạt, mỏng manh, yếu đuối rơi lệ:
“Bác..con..”
Mẹ Cấn hừ lạnh, mạnh tay đặt ly nước xuống:
“Bác gì mà bác.”
“Tại sao cô lại có mặt ở đây?”
“Là đám người nào đã duyệt cô vào được đây vậy hả? Bằng tốt nghiệp thì là bằng giả, năng lực cũng không có. Tối ngày chỉ biết ve vãn theo đám đàn ông. Số tiền tôi từng cho cô bộ không đủ để cô ở bên nước ngoài bay nhảy sao mà còn vác mặt về đây?”
Thư ký Trần đứng ở xa bị nhột mà trong lòng niệm phật, cậu không có muốn tuyển cô ta đâu mà là sếp kêu cậu mà.
Làm ơn đừng có lôi cậu vào.
Nam mô a di đà Phật.
Nam mô a di đà Phật.
Nam mô a di đà Phật.
Tần Khuê khuôn mặt đỏ bừng vì khóc, bả vai run rẩy nhẹ, hai tay bấu chặt vào nhau.
Trương Tuệ An bĩu môi, quả thật là hào quang của nữ chính chỉ khóc thôi mà đã khiến cho bao người đổ ngục chỉ muốn ôm vỗ về.
Cô ta nghẹn ngào nói:
“Bác..bác đừng nói vậy tội con. Bác nói cái gì bằng giả con không biết. Con học rất chăm chỉ mà chuyện..bằng giả gì đó con không biết”
Mẹ Cấn cười lạnh mở túi xách lấy ra một tệp tài liệu dày cộp đặt trên bàn
“Nhiêu đây đủ chứng cứ chưa? Tôi đủ để có thể kiện cô rồi đó?”
Tần Khuê bị vạch trần, cô ta không muốn phải ngồi tù. Cuộc đời cô ta không thể nào chấm dứt như vậy được.
Cô ta nhanh chóng quỳ xuống dưới chân bà, đập mạnh đầu xuống cầu xin:
“Bác..con con chỉ là quá yêu A Niên. Con không thể nào sống thiếu anh ấy được.”
“Bác..bác hãy hiểu cho con đi mà.”
“Trương Tuệ An cũng có hơn gì con đâu chứ? Cô ta cũng không yêu Cẩn Niên bằng con.”
Mẹ Cẩn cụp mắt nhìn Tần Khuê lạnh lùng nói:
“Cái yêu của cô là một tuần cặp 4 ông đại gia, 3 tiểu thịt tươi sao?”
Tần Khuê lắc đầu lia lịa nói:
“Bác không thích cháu thì cũng đừng bịa đặt cho cháu như vậy tội cho cháu.”
Mẹ Cấn cười khinh
“Ồ, vậy là lỗi do tôi đã đổ tội cho cô sao?”
Tần Khuê lắc đầu nói:
“Dạ không phải.”
Mẹ Cấn dùng chân đá cô ta ngã ra đất nói:
“Nhảm nhí đủ rồi, giờ một là cô cút khỏi đây, khỏi con trai tôi. Hai là những việc cô làm bị tung lên mạng và cả đời cô có muốn rửa sạch cũng không rửa được.”
Tẩn Khuê: “
Tần Khuê thơ thẩn, ngồi bệt ra đất như mất đi sức lực.
Cô ta dùng tia hy vọng cuối cùng nói:
“Bác làm vậy với cháu không anh Cẩn Niên sẽ buồn hay sao?”
Mẹ Cấn cười giễu cợt như đang nghe truyện hài thế kỷ.
“Tôi cho nó cút luôn với cô còn được ở đó mà sợ nó buồn. Con tôi nó cũng thông minh, nó là người đưa tôi đến đây đó.”
“Đến cả lên xem nó còn chả buồn lên, cô nghĩ xem nó có để tâm đến cô bị gì không?”
Như sét đánh ngang tai, Tần Khuê trợn tròn mắt khó tin. Cả người cô ta bất động, tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng.
Thế mà bị dập tắt..
Buồn cười hơn là cô ta đã hy vọng Cấn Niên sẽ bất ngờ xuất hiện và đẩy cô ta ra sau lưng để bảo vệ.
Nào ngờ, tất cả chỉ là do cô ta tự mình ảo tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro