Thư Tình Gửi Thanh Xuân

Chương 21

2025-01-01 12:59:09

Thanh Thanh cùng Tống Trì bước vào cổng trường, ánh mắt của mọi người ngay lập tức đổ dồn về phía cô. Những tiếng xì xào bàn tán như những con sóng, không ngừng vang lên xung quanh.

"Thấy chưa, bọn họ cùng nhau đến trường kìa"

"Như vậy chuyện đó là thật rồi còn gì."

"Không ngờ thầy Tống lại là người như vậy."

Nghe những lời bàn tán, Thanh Thanh không khỏi nhíu mày, một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng. Mặc dù cô đã quen với những ánh nhìn, nhưng lần này lại khác. Có một chút gì đó châm biếm và đầy suy diễn trong giọng điệu của họ.

'Lại có chuyện quái gì nữa đây?

Cô tự hỏi, lòng dấy lên chút bực bội.

Cảm giác không thoải mái khiến cô càng muốn chứng minh bản thân không quan tâm, nhưng thực ra, sự quan tâm đến Tống Trì vẫn mãi hiện hữu trong tâm trí.

Cô liếc nhìn anh, thấy vẻ mặt nghiêm túc, không hề có chút biểu cảm gì. Có lẽ anh cũng nghe được những lời bàn tán kia, nhưng chỉ im lặng bước tiếp.

“Thầy không sao chứ?”

Cuối cùng, Thanh Thanh không kìm được, hỏi.

Tống Trì khẽ lắc đầu, ánh mắt vẫn thẳng về phía trước.

“Mọi người luôn như vậy, em đừng bận tâm.”

Thanh Thanh im lặng bước tiếp, nhưng sắc mặt cô lúc này hiện rõ sự bực mình. Mấy học sinh khác để ý đến liền im lặng quay người đi, như thể sợ hãi cái nhìn đầy quyết đoán của cô.

Không khí trong lớp bỗng trở nên nặng nề, chỉ còn lại tiếng ghế xê dịch và tiếng thì thầm đầy ngờ vực.

Khi cô và Tống Trì ngồi xuống, mọi ánh mắt vẫn dán chặt vào họ, những cuộc trò chuyện lén lút dường như không ngừng vang lên, nhưng bầu không khí ảm đạm ấy lại càng khiến Thanh Thanh thêm tức giận.

Cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhắn cho Doãn Thu.

[Chuyện gì?]

Doãn Thu nhận được tin nhắn, không chần chừ liền gửi lại đường link diễn đàn trường cho Thanh Thanh.

[Cậu mau xem đi.

Thanh Thanh mở link ra, tiêu đề nổi bật lập tức đập vào mắt. Trên diễn đàn là bài viết ẩn danh, ngang nhiên tố cáo Tống Trì có hành vi bất chính với học sinh, phía sau còn có tấm ảnh chụp mờ ám đi kèm.

Trong ảnh, cô đang ôm Tống Trì ra ngoài, nhưng phần áo anh lại hơi xộc xệch, lộ ra những vết đỏ gây chú ý, như thể để ám chỉ điều gì đó.

Thanh Thanh nhìn qua bức ảnh đã bị cắt ghép đầy ác ý, nhếch môi cười lạnh. Cơn phẫn nộ hòa lẫn sự châm biếm dâng lên trong lòng, nhưng cô vẫn không cảm thấy sợ hãi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngược lại, một chút phấn khích thoáng qua, cô tự hỏi sẽ thú vị thế nào khi chứng kiến phản ứng của Tống Trì trước mớ rắc rối này.

Chuyện cũng đã đến tai hiệu trưởng, với những việc lặt vặt trước đây ông có thể giả vờ làm ngơ. Nhưng lần này, mọi chuyện đã trở thành một cơn bão lớn, ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của trường và vị thế của một giáo viên.

Hiệu trưởng ngồi chờ trong văn phòng với vẻ mặt nghiêm ngặt. Thanh Thanh và Tống Trì bước vào, không khí trong phòng trở nên nặng nề ngay lập tức. Ánh mắt sắc lạnh của ông lướt qua cả hai, không che giấu nổi sự không hài lòng.

“Bạn học Thanh, thầy Tống.”

Ông cất giọng, từng lời nặng nề và đầy uy lực.

“Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến uy tín cá nhân mà còn tác động nghiêm trọng đến danh tiếng của nhà trường. Tôi muốn nghe lời giải thích rõ ràng.

Thanh Thanh bình thản nhìn thẳng vào hiệu trưởng, ánh mắt không dao động. Bên cạnh, Tống Trì hơi cúi đầu, giữ nét mặt nghiêm túc nhưng vẫn điềm tĩnh.

“Thưa thầy, em nghĩ có người đã cố tình tung tin đồn thất thiệt và chỉnh sửa hình ảnh để bôi nhọ chúng em.”

Thanh Thanh đáp, giọng điềm đạm nhưng toát lên sự cứng rắn.

Hiệu trưởng nhìn cô chằm chằm, đôi mắt lóe lên một chút nghi ngờ, nhưng ông vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, đợi một lời giải thích khác từ Tống Trì.

Tống Trì còn chưa kịp lên tiếng, từ phía sau, Lý Hữu đã chen vào, giọng đầy mia mai.

“Còn có thể là giả sao? Cứ nhìn kỹ những vết tích trên cổ thầy Tống đây đi, rõ ràng thế này mà.”

Lý Hữu không ngần ngại tiến tới, tay nhanh chóng kéo phần cổ áo của Tống Trì xuống, để lộ ra những dấu đỏ còn chưa kịp phai.

Vẻ mặt anh ta đắc ý nhìn chằm chằm vào Tống Trì, đôi mắt lấp lánh sự thỏa mãn khi thấy sắc mặt hiệu trưởng ngày càng tối lại.

“Có làm có chịu, thầy Tống đây còn muốn giả vờ cái gì?”

Không khí trong phòng căng thẳng đến ngột ngạt. Hiệu trưởng nheo mắt nhìn Tống Trì, trong khi Thanh Thanh đứng im lặng bên cạnh, ánh mắt thoáng lóe lên chút phấn khích dữ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

Cô liếc nhìn Lý Hữu, môi khẽ nhếch lên, giọng nói sắc bén.

“Vậy thầy định nói gì? Lời buộc tội này không bằng chứng, chỉ dựa vào vài vết tích thì có ý nghĩa gì chứ?”

Lý Hữu cười nhếch mép, ánh mắt đầy khiêu khích.

“Bằng chứng không cần nhiều, chỉ cần những gì mắt thấy tai nghe là đủ. Hay em nghĩ rằng chúng tôi đều mù cả?”

Câu nói của Lý Hữu như đổ thêm dầu vào lửa, khiến tình hình càng thêm căng thẳng. Thanh Thanh hít một hơi sâu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lý Hữu, trong khi Tống Trì vẫn im lặng nhưng bàn tay siết chặt bên hông để giữ bình tĩnh.

Thanh Thanh chậm rãi nhếch môi, giọng nói đầy thách thức vang lên, cắt ngang không khí căng thẳng trong phòng.

“Vậy ý của thầy Lý đây chính là... em cùng thầy Tống đã có một chút dây dưa không rõ ràng sao?”

Cô hất cằm nhìn thẳng vào Lý Hữu, từng lời nói ra như từng nhát dao sắc bén.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hay là nói, thầy Lý đây chính là người đã núp trong bụi rậm để theo dõi?”

Câu nói của cô khiến cả phòng như lặng đi, hiệu trưởng nhíu mày, ánh mắt bắt đầu chuyển từ Tống Trì sang Lý Hữu.

Lý Hữu thoáng bối rối, nhưng nhanh chóng nén lại, cố tỏ ra bình tĩnh, đáp trả bằng một giọng đầy châm chọc.

"Thanh Thanh, không cần phải quanh co như vậy. Chính những vết tích trên người thầy Tống đã nói lên tất cả. Đừng nghĩ có thể dùng lời nói để che đậy sự thật”

Thanh Thanh nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn Lý Hữu như thách thức, giọng nói bình tĩnh nhưng đầy ẩn ý.

“Vậy thì hãy tiếp tục tìm ra sự thật mà thầy đang theo đuổi. Để xem cuối cùng, ai mới là kẻ đang muốn che giấu.”

Câu nói của cô như một lời tuyên chiến ngầm, khiến Lý Hữu có chút mất tự chủ. Tống Trì đứng cạnh cô, cảm nhận rõ sự dứt khoát và kiên định trong lời nói của Thanh Thanh, ánh mắt anh cũng trở nên sắc bén, sẵn sàng đối diện với những sóng gió trước mắt.

Lý Hữu cười nhếch mép, ánh mắt chứa đầy vẻ đắc thắng. Anh ta tiến lên một bước, đứng đối diện Thanh Thanh, ngực ưỡn cao, như thể hoàn toàn đón nhận lời thách thức vừa rồi.

"Vậy em nên giải thích sao về những vết đỏ trên người thầy Tống đây?"

Giọng điệu khiêu khích của anh ta làm không khí càng thêm căng thẳng.

Thanh Thanh nhìn Lý Hữu, không một chút nao núng, đôi mắt sắc bén như dao cắt. Cô nhếch môi cười, đáp lại bằng giọng bình thản nhưng ẩn chứa đầy châm biếm.

“Thầy Lý, có vẻ như thầy quá quan tâm đến chuyện này rồi nhỉ? Phải chăng là vì không ai sẵn lòng để lại dấu vết' trên người thầy nên thầy mới thấy hứng thú đến vậy?"

Câu nói của cô khiến Lý Hữu sững lại, khuôn mặt thoáng biến sắc. Hiệu trưởng liếc mắt nhìn Lý Hữu, rõ ràng bị ấn tượng bởi sự phản kháng sắc sảo của Thanh Thanh.

Tống Trì đứng bên cạnh cô, vẫn im lặng nhưng ánh mắt dần trở nên sắc lạnh, không để lộ sự bối rối nào. Anh khẽ cất giọng, đủ để tất cả nghe rõ.

“Những dấu vết này không phải thứ có thể tùy tiện suy đoán, thầy Lý. Xin hãy cẩn trọng với lời nói của mình, nhất là khi chưa có bằng chứng rõ ràng”

Lời nói đầy ý tứ của anh khiến không khí trong phòng như lắng lại.

Lý Hữu không kìm được cơn giận, ánh mắt sắc bén hướng thẳng về phía Tổng Trì. Anh ta cười mỉa mai, giọng điệu đầy vẻ chế giễu.

"Thầy nói hay quá nhỉ? Vậy sao thầy không tự giải thích đi, để một học sinh đứng ra nói đỡ thì có gì đáng tự hào?"

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến nghẹt thở. Thanh Thanh nhìn Tống Trì, trong ánh mắt hiện rõ sự kiên định và một chút xót xa. Cô định lên tiếng phản bác, nhưng Tống Trì đã đặt nhẹ tay lên vai cô, ý bảo cô yên lặng.

Anh quay sang đối diện với Lý Hữu, không chút hoang mang, chỉ có vẻ điềm tĩnh và kiên quyết.

"Thầy Lý, nếu thầy thật sự muốn biết câu trả lời, tôi sẽ không ngại đưa ra bằng chứng rõ ràng để giải quyết dứt khoát những lời đồn đại vô căn cứ này."

"Nhưng làm vậy có vẻ sẽ khiến nhiều người cảm thấy mất mặt, thầy nghĩ sao?"

Lời nói điềm đạm của anh nhưng ẩn chứa hàm ý sâu xa, như một đòn giáng mạnh vào sự đắc ý của Lý Hữu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thư Tình Gửi Thanh Xuân

Số ký tự: 0