Thủ Trưởng! Kiều Thê Xung Hỉ Nhà Anh Là Đại Lão Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 9
Nhan Mặc
2024-08-17 15:52:37
Diệp Trăn:...
Tên này nói nhiều thật.
Cô có cảm giác miệng hắn ta như cái loa phát thanh của làng, đang liên tục phát ra tiếng "Ba ba ba" bên tai mình.
Ông nội Tạ nắm tay Diệp Trăn: "Ai nói không được? Nhà này tôi quyết!"
Bà nội Tạ nheo mắt nhìn Lâm Nguyệt Nhi, nhanh chóng che giấu đi ánh mắt sắc bén:
"Đúng vậy, nhà này là của bà già tôi đây, thế nên chuyện gì cũng do bà già này quyết."
Nói rồi, bà ta gọi Vương Thúc đang đứng bên cạnh: "Tiểu Vương, trước tiên cậu tiếp đãi cô gái này, mời cô ta uống tách trà đi."
Vương Thúc thấy bà nội Tạ làm động tác uống trà, biểu cảm hơi thay đổi.
Ông ấy nghiêm mặt nói: "Vâng, thưa cụ."
Mặt Lâm Nguyệt Nhi tái mét, hai tay nắm chặt trước ngực: "Cháu không có ý đó, cháu chỉ là thấy cô gái này còn nhỏ, bệnh tình của Thiếu tướng Tạ cũng không phải chỉ nắn xương là khỏi được."
"Nếu có sơ suất gì thì không tốt cho Thiếu tướng Tạ thì cô gái này…"
Cô ta khẽ thở dài, ánh mắt toàn là sự lo lắng dành cho Tạ Hoài Kinh.
Ai nhìn vào cũng thấy cô ta đối với Tạ Hoài Kinh là tình sâu nghĩa nặng.
Hai ông bà nội họ Tạ cười xã giao, lập tức đưa Diệp Trăn lên lầu, tranh thủ từng giây từng phút.
Hoàn toàn coi lời của Lâm Nguyệt Nhi như gió thoảng bên tai.
Tạ Dương vuốt lại chiếc áo sơ mi nhăn nhúm của mình, vội vàng đuổi theo: "Chị dâu... cô Diệp, cô yên tâm, anh trai sẽ không thích cô ta đâu, anh ấy cũng chưa từng yêu đương bao giờ, cô ta không có cơ hội đâu!"
Diệp Trăn:...
Hai cụ:...
Có một khoảnh khắc, hai cụ đều nghi ngờ Tạ Dương không phải con cháu ruột của họ.
Sao trong tình huống này chỉ có tên ngốc này là không hiểu chuyện vậy?
"Trăn Trăn, phòng trong cùng là phòng của Hoài Kinh, cháu ấy vừa truyền xong lọ thuốc cuối cùng."
Bà nội Tạ đẩy cửa ra, nhìn thấy đứa cháu trai cưng đang nằm trên giường, nhắm mắt không tỉnh, lại thấy đau lòng.
Tấm rèm voan mỏng bên cửa sổ bị gió thổi lên, ánh nắng ấm áp rọi vào khuôn mặt không còn huyết sắc của người đàn ông.
Đầu, tay, cổ của người đàn ông đều được băng bó bằng băng gạc và vải xô.
Ngay cả trong tình trạng như vậy, khí chất của người đàn ông này vẫn không hề giảm đi vẻ anh tuấn kiên cường.
Anh mím chặt đôi môi mỏng, sống mũi cao thẳng và dáng chân mày mang theo sự hung dữ, oai nghiêm đặc biệt.
Tạ Hoài Kinh còn chưa mở mắt, nhưng Diệp Trăn đã có thể tưởng tượng ra đôi mắt đó khi mở ra sẽ dữ dội như thế nào.
Tên này nói nhiều thật.
Cô có cảm giác miệng hắn ta như cái loa phát thanh của làng, đang liên tục phát ra tiếng "Ba ba ba" bên tai mình.
Ông nội Tạ nắm tay Diệp Trăn: "Ai nói không được? Nhà này tôi quyết!"
Bà nội Tạ nheo mắt nhìn Lâm Nguyệt Nhi, nhanh chóng che giấu đi ánh mắt sắc bén:
"Đúng vậy, nhà này là của bà già tôi đây, thế nên chuyện gì cũng do bà già này quyết."
Nói rồi, bà ta gọi Vương Thúc đang đứng bên cạnh: "Tiểu Vương, trước tiên cậu tiếp đãi cô gái này, mời cô ta uống tách trà đi."
Vương Thúc thấy bà nội Tạ làm động tác uống trà, biểu cảm hơi thay đổi.
Ông ấy nghiêm mặt nói: "Vâng, thưa cụ."
Mặt Lâm Nguyệt Nhi tái mét, hai tay nắm chặt trước ngực: "Cháu không có ý đó, cháu chỉ là thấy cô gái này còn nhỏ, bệnh tình của Thiếu tướng Tạ cũng không phải chỉ nắn xương là khỏi được."
"Nếu có sơ suất gì thì không tốt cho Thiếu tướng Tạ thì cô gái này…"
Cô ta khẽ thở dài, ánh mắt toàn là sự lo lắng dành cho Tạ Hoài Kinh.
Ai nhìn vào cũng thấy cô ta đối với Tạ Hoài Kinh là tình sâu nghĩa nặng.
Hai ông bà nội họ Tạ cười xã giao, lập tức đưa Diệp Trăn lên lầu, tranh thủ từng giây từng phút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoàn toàn coi lời của Lâm Nguyệt Nhi như gió thoảng bên tai.
Tạ Dương vuốt lại chiếc áo sơ mi nhăn nhúm của mình, vội vàng đuổi theo: "Chị dâu... cô Diệp, cô yên tâm, anh trai sẽ không thích cô ta đâu, anh ấy cũng chưa từng yêu đương bao giờ, cô ta không có cơ hội đâu!"
Diệp Trăn:...
Hai cụ:...
Có một khoảnh khắc, hai cụ đều nghi ngờ Tạ Dương không phải con cháu ruột của họ.
Sao trong tình huống này chỉ có tên ngốc này là không hiểu chuyện vậy?
"Trăn Trăn, phòng trong cùng là phòng của Hoài Kinh, cháu ấy vừa truyền xong lọ thuốc cuối cùng."
Bà nội Tạ đẩy cửa ra, nhìn thấy đứa cháu trai cưng đang nằm trên giường, nhắm mắt không tỉnh, lại thấy đau lòng.
Tấm rèm voan mỏng bên cửa sổ bị gió thổi lên, ánh nắng ấm áp rọi vào khuôn mặt không còn huyết sắc của người đàn ông.
Đầu, tay, cổ của người đàn ông đều được băng bó bằng băng gạc và vải xô.
Ngay cả trong tình trạng như vậy, khí chất của người đàn ông này vẫn không hề giảm đi vẻ anh tuấn kiên cường.
Anh mím chặt đôi môi mỏng, sống mũi cao thẳng và dáng chân mày mang theo sự hung dữ, oai nghiêm đặc biệt.
Tạ Hoài Kinh còn chưa mở mắt, nhưng Diệp Trăn đã có thể tưởng tượng ra đôi mắt đó khi mở ra sẽ dữ dội như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro