Thứ Tỷ

Chương 8 (Hoàn)

Khuyết Danh

2025-03-02 11:24:19

Ngay lúc cao trào nhất, cánh cửa miếu hoang bị đá vỡ từ bên ngoài. Bùi Đốc Hành mặt lạnh xông vào. Ánh mắt hung ác như có thể g.i.ế.c người. "Từ, Xảo, Nhi!" Nghe thấy giọng nói của Bùi Đốc Hành, Từ Xảo Nhi run rẩy cả người. Hai kẻ gian phu dâm phụ lập tức tách ra. Đứa bé mắt xanh tóc đỏ sợ hãi khóc òa lên.----------------------------- "Tướng quân, sao chàng lại ở đây?!" Từ Xảo Nhi kinh hãi thất sắc. Bùi Đốc Hành đương nhiên cũng không ngờ tới. Hắn chỉ là nhận được mật thư của ai đó, nói là ở miếu hoang ngoài thành, phát hiện bóng dáng man tộc lén lút, có lẽ là gián điệp man tộc. Bùi Đốc Hành vốn phụ trách cơ mật trong quân. Nghe được tin này, lập tức mang binh chạy đến. Nhưng không ngờ, sau khi đá cửa xông vào, thứ hắn nhìn thấy lại là nữ nhân mình yêu, đang tư thông với man tộc đáng c.h.ế.t kia. Hắn nổi trận lôi đình, độc hoả công tâm. Một kiếm c.h.é.m rụng đầu man tộc, m.á.u b.ắ.n tung tóe. Mặt Từ Xảo Nhi đầy máu, hoảng hốt hét lên. Quần áo nàng ta còn chưa mặc chỉnh tề, liều mạng bò về phía đứa bé trên mặt đất, muốn bảo vệ cho đứa bé đó. Rõ ràng, Bùi Đốc Hành không định buông tha cho nó. "Từ Xảo Nhi!” Bùi Đốc Hành nghiến răng nghiến lợi, "Lúc trước ngươi muốn cứu đứa bé này, chẳng lẽ bởi vì nó là con của ngươi và man tộc kia, đúng không?!" Bùi Đốc Hành tay cầm thanh kiếm nhuốm máu, giơ cao lên. Từ Xảo Nhi đau đớn gào lên, "Đừng!" Lưỡi d.a.o sắc bén lóe lên. Tay giơ d.a.o hạ xuống. Tiếng khóc của đứa bé nhỏ bé đột ngột dừng lại, không còn hơi thở nữa. ------------------------ Nghe được chuyện này, ta đang cắn hạt dưa, cùng mẫu thân nghe hí khúc. "Sau đó thì sao?" Mẫu thân ta hỏi một câu, ta đáp: "Không cần nói, Từ Xảo Nhi chắc chắn không chết. Con quá hiểu Bùi Đốc Hành, hắn tuyệt đối sẽ không g.i.ế.c ả." Cho dù Từ Xảo Nhi có làm nhiều chuyện xấu. Chỉ vì nàng ta là nha hoàn thông phòng đầu tiên của Bùi Đốc Hành. Hắn lưu luyến nàng, thích nàng, cũng nguyện ý tha thứ cho nàng hết lần này đến lần khác. Loại chuyện này, ta đã sớm quen thuộc. May mắn thay, ta không còn dính dáng gì đến hắn nữa. Ảnh vệ báo tin cười nói, "Tiểu thư đoán đúng rồi. Có điều, Bùi tướng quân tuy tha cho Từ Xảo Nhi, nhưng nàng ta cũng điên rồi." "Điên rồi?" Ta có chút kinh ngạc. Ảnh vệ gật đầu, "Có lẽ là bị kích thích, nàng ta đầu tóc bù xù chạy ra đường, gặp ai cũng gọi con, Bùi tướng quân cũng không quản nữa." "Gần đây, nghe nói bị người ta đánh gậy đuổi đi, bây giờ lưu lạc đến đâu, chúng ta cũng không rõ.” Ta vô thức nhìn về phía mẫu thân ta. Dù sao Từ Xảo Nhi cũng là con riêng của cha ta. Nàng ta rơi vào kết cục này, e rằng cha ta sẽ không mặc kệ. Nhưng mẫu thân ta cười nhạt một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy. "Đây là thư hòa ly của ta, ta và phụ thân con, cũng không còn quan hệ gì nữa." "Về sau hắn muốn tìm ai thì tìm, muốn nhận ai làm con gái thì nhận." "Cho dù ông ta có chết, cũng không liên quan gì đến chúng ta!" Ta và mẫu thân nhìn nhau cười. Mẫu thân ta nói, trời cao biển rộng, nữ tử sao có thể bị trói buộc bởi chốn khuê phòng? Chúng ta rốt cuộc có thể đi ngắm nhìn trời đất, ngắm nhìn chúng sinh. Dẫn theo con trai ta là Thanh An, dạy dỗ nó trở thành một người chính trực lương thiện. (Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thứ Tỷ

Số ký tự: 0