Chương 30 - Bắt Giặc Phải Bắt Vua Trước
Nhân Vật Lớn
Hiệp Tưởng
2024-08-07 18:47:14
Người trẻ tuổi này không ngờ lại là người của Tập Đoàn Chấn Bắc , còn là một. . . Nhân vật lớn!
Không lạ hắn có thể lấy tới những số liệu quan trọng mà mua đều mua không được , bảo sao hắn cũng không hề sợ hãi!
Chóp mũi Ngải Sĩ Lễ thấm ra mồ hôi tinh mịn, cái trán bóng loáng.
Nhưng mà, Người của Tập Đoàn Chấn Bắc làm sao lại tới công ty truyền thông Thiên Hải ? Chuyện này, lão Lưu có biết không đó?
Ngải Sĩ Lễ vô ý thức nhìn Lưu Tấn một chút, Lưu Tấn hoảng sợ nhìn về phía hắn, giống như đang nhìn một người đột nhiên phát bệnh tâm thần.
Đối với Lưu Tấn, Ngải Sĩ Lễ cũng không thể nào đoán nổi.
Nhưng mà, thân phận của Bạch Tiểu Thăng cũng không giả! Cái đồ án bên trong tập đoàn, người bình thường gặp đều khó có khả năng gặp qua, thấy qua cũng không ai dám mô phỏng!
Như vậy đại biểu, quyền uy của Tập Đoàn Chấn Bắc.
Ngoài ra, còn có một mặt kinh khủng hơn!
Người phụ trách đầu tư cho công ty Ngải Sĩ Lễ, đó là Tổng giám đốc công ty con của Tập Đoàn Chấn Bắc, là bạn học thời đại học của hắn. Trong lúc dự tiệc, Ngải Sĩ Lễ quá chén hắn, moi ra rất nhiều cơ mật không muốn người biết.
Trong đó có một việc kinh hãi nhất.
Tại nội bộ Tập Đoàn Chấn Bắc, lưu truyền một kiện chuyện bí mật.
Lệ thuộc trực tiếp Chấn Bắc cấp cao nhất, vẫn luôn tồn tại một "Tổ Thanh Tra" thần bí .
Bọn hắn phụ trách thanh tra các loại sản nghiệp trên toàn cầu của Tập Đoàn Chấn Bắc, có lúc ngầm hỏi, hoặc không chào hỏi, không tiếp xúc với lãnh đạo quản lý.
Bên trong những người kia có người già, thanh niên, thậm chí có phụ nữ cùng với vừa mới tốt nghiệp học sinh, bọn hắn không có dấu vết tìm kiếm, nhưng mà không ngoại lệ, đều cầm trong tay Thẻ CMND đặc thù của tập đoàn, bọn hắn thẩm thấu đến công ty cơ sở, đơn vị hợp tác, thu thập tin tức, ước định công ty tình huống, báo thẳng đến tập đoàn cấp cao nhất!
Số liệu, Tập Đoàn Chấn Bắc hàng năm đều sẽ có một nhóm lớn phong quang vô lượng CEO, ông chủ, vô cớ bị bỏ cũ thay mới!
Mệnh lệnh đến từ cấp cao nhất, căn cứ ước định, đúng là những người này báo cáo.
Bạch Tiểu Thăng, sẽ không phải là người Tổ Thanh Tra của Tập Đoàn Chấn Bắc chứ!
Ngải Sĩ Lễ càng nghĩ càng thấy mình đoán đúng!
Hắn lập tức liền muốn đi vào Tập Đoàn Chấn Bắc, đây nhất định là khảo sát!
Sơ sót một cái, mình liền xong rồi! Ngải Sĩ Lễ trong đầu trong nháy mắt hiện lên trăm ngàn suy nghĩ, trong nháy mắt nghĩ đến vô số khả năng.
Tiền của hắn liên kỳ thật đã gần như nguy cấp, cần bơm tiền gấp.
Nếu như Chấn Bắc không đầu tư. . .
Ngải Sĩ Lễ không dám nghĩ, toàn bộ phía sau lưng đều ướt đẫm, trên trán từng giọt mồ hôi lớn lăn ra bên ngoài.
Tên Bạch Tiểu Thăng này, chính là cha ruột của mình!
Ngải Sĩ Lễ mặt như có tầng mỡ lợn, liều mạng thể hiện khuôn mặt nịnh nọt.
Hiện tại ai dám động đến Bạch Tiểu Thăng, liền là đào rễ, lấy mạng của hắn!
Chỉ cần Bạch Tiểu Thăng vui lòng, hắn quỳ xuống đều được!
Bạch Tiểu Thăng nhìn xem khuôn mặt nịnh nọt của Ngải Sĩ Lễ, cũng có chút chấn kinh. Hắn vuốt ve thẻ CMND trong tay, âm thầm nuốt ngụm nước bọt.
Thứ này, tốt như vậy sao! Vậy mình về sau đi công ty con khác, ai dám khi dễ mình, mình lôi ra cho hắn nhìn là được rồi.
Bạch Tiểu Thăng cả người sung sướng, đem thẻ cất vào.
- Cha, người thế nào?
Ngải Văn lấy lại tinh thần, cất tiếng nói.
Quỷ dị, quá quỷ dị, tên Bạch Tiểu Thăng này sử dụng tà thuật gì! Làm sao lấy ra tấm thẻ kia, cha hắn liền thành hình dạng này?
- Đồ con hoang đáng chết, mày đã làm gì?
Ngải Văn nổi giận gầm lên một tiếng, xông về phía Bạch Tiểu Thăng.
- Bốp.
Một cái tát, trực tiếp đem Ngải Văn quay tại chỗ hai vòng, khuôn mặt lập tức sưng như cái bánh bao.
- Tiểu súc sinh, mày làm gì! Phản rồi sao!
Ngải Sĩ Lễ dùng ngón tay thô to như củ cải chỉ vào Ngải Văn, tròng mắt đều nhanh trợn lồi ra.
Người ở chỗ này, đều choáng váng.
Đây còn là người kia, bao che cho con đến trình độ biến thái Ngải tổng sao!
- cha, cha.
Ngải Văn hoảng sợ bụm mặt, miệng chảy máu.
Hắn chưa từng thấy mặt bạo ngược của Ngải Sĩ Lễ như thế.
- Tiểu Ngải tổng, cậu không kiêng kỵ gì như thế này, sớm ngày sẽ xảy ra chuyện.
Bạch Tiểu Thăng nhìn Ngải Văn một chút.
Khuôn mặt béo của Ngải Sĩ Lễ run lên, chỗ sâu trong mắt hiện ra từng tia thống khổ, nhưng lại bị sự dữ tợn che đậy.
- Tiểu súc sinh, đều là do tao nuông chiều mày, giờ mày còn muốn động thủ, mày còn muốn cho người ta quỳ xuống, bình thường tao dạy mày như vậy sao?
Ngải Sĩ Lễ nhảy qua, mồm liên tục nói, bàn tay to xoay tròn, giáng xuống đánh vào trên mặt con trai mình.
Ngải Văn tiếng kêu thảm thiết như là mổ heo, một lát sau cũng chỉ còn lại tiếng hừ hừ, bị đánh trở thành đầu heo.
Lưu Tấn, Hứa Phương, phó tổng Phan đều thấy choáng, hoảng sợ tránh qua một bên, không dám tiến lên.
Cuối cùng, Ngải Văn bị đánh ngất.
Ngải Sĩ Lễ lúc này mới dừng tay, cười so với khóc còn khó coi hơn, chuyển hướng Bạch Tiểu Thăng,
- Ngài nói quá đúng, không dạy thì sớm muộn sẽ xảy ra chuyện, tôi trở về còn muốn giáo huấn hắn! Kỳ thật, chúng tôi ở nhà bình thường không dạng này, đứa nhỏ này có khả năng là bị người ta làm cho mơ hồ, nói những lời ngốc ngếch, làm chuyện xấu.
- Nhất định là cô, cái con hồ ly tinh! Đừng tưởng là, tao không biết chút sự việc này của chúng mày!
Ngải Sĩ Lễ hung hăng nhìn về phía Hứa Phương, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Hứa Phương bị dọa kém chút co quắp.
- Về sau, cô còn dám tiếp cận Ngải Văn. . .
Ngải Sĩ Lễ mắt tam giác lộ ra một vòng hung quang.
Tiếp đó, hắn không có nói, Hứa Phương bị sợ vỡ mật.
- Khụ khụ, đi, đi.
Bạch Tiểu Thăng ho khan hai tiếng, hắn cũng không nghĩ tới Ngải Sĩ Lễ kích động như vậy.
Ngải Sĩ Lễ quay mặt tới, mặt vẫn như cũ tràn đầy nụ cười lấy lòng.
- Cho mượn một bước nói chuyện.
Bạch Tiểu Thăng vẫy tay.
Ngải Sĩ Lễ xoay người cùng đi qua.
Hai người trước cái nhìn soi mói sợ hãi của bọn người Lưu Tấn đi đến nơi vắng vẻ của gian phòng, nói nhỏ.
Cảnh tượng này thực sự quá rung động, Ngải Sĩ Lễ khi thì như là chó dại, khi thì như là chó xù, khiến người khác đầu óc không theo kịp.
- Thân phận của tôi ông cũng biết rõ?
Bạch Tiểu Thăng nhìn Ngải Sĩ Lễ một chút.
- Biết rõ, biết rõ! Tôi sẽ không nói lung tung!
Ngải Sĩ Lễ nhân tinh bên trong nhân tinh, lập tức tỏ thái độ.
Bạch Tiểu Thăng rất hài lòng, vỗ vỗ bả vai hắn. Động tác này, để vị ông chủ này thụ sủng nhược kinh.
Cảm giác này, rất thoải mái!
Bạch Tiểu Thăng thoải mái.
- Ngài nhất định phải nể mặt, đi hàn xá ăn bữa cơm rau dưa, đứa nhỏ có chỗ đắc tội. . .
Ngải Sĩ Lễ sợ hãi nói.
Bạch Tiểu Thăng nhìn lại một chút, Ngải Văn đều bị đánh thành đầu heo, Ngải Sĩ Lễ thật đúng là hạ thủ được.
- Đi, đều cho qua.
- Rộng lượng, rộng lượng!
Ngải Sĩ Lễ thở dài ra một hơi, tiếu dung càng tăng lên.
- Tôi ở bên này làm việc cũng có một cái kết thúc, là thời điểm tôi nên ra đi.
Bạch Tiểu Thăng nói.
- Cái này cái này, ngài ăn một bữa cơm. . .
Ngải Sĩ Lễ nhiệt tình nói.
Bạch Tiểu Thăng khoát khoát tay, Ngải Sĩ Lễ lập tức im miệng.
Bạch Tiểu Thăng trở về liếc mắt Lưu Tấn một cái, vị ông chủ này của mình, đang sợ hãi nhìn xem mình, trông mong còn mang theo nịnh nọt mờ mịt.
Bạch Tiểu Thăng lại liếc mắt nhìn Chu Thiên Tỉnh trên đất.
Lão Lưu mặc dù không phải là một cái ông chủ tốt, nhưng dù sao cũng chưa từng thiếu qua mình một đồng tiền.
Chu Thiên Tỉnh, khác biệt!
- Ngải lão bản, tôi cuối cùng nghĩ tại chỗ ông lấy một cái nhân tình.
Bạch Tiểu Thăng đối với Chu Thiên Tỉnh bĩu môi,
- Người này, tôi rất không thích! ông có thể thay tôi, 'Chiếu cố‘ thật tốt sao?
Ngải Sĩ Lễ sững sờ, sau đó con mắt sáng rõ như đuốc.
- Đương nhiên, đương nhiên! Ngài yên tâm đi, người này tôi quay đầu liền đưa tới công ty của tôi, tôi để hắn làm phó tổng. Đến lúc đó, tôi sẽ 'Chiếu cố' hắn thật tốt!
Người đàn ông này đối con đẻ cũng có thể ra tay độc ác, khuôn mặt nhe răng cười.
Bạch Tiểu Thăng thậm chí có thể đoán được tương lai của Chu Thiên Tỉnh, hắn tương đối hài lòng, tiêu sái rời đi.
- Đi, đừng tiễn.
Một câu, không người dám tiễn.
Không lạ hắn có thể lấy tới những số liệu quan trọng mà mua đều mua không được , bảo sao hắn cũng không hề sợ hãi!
Chóp mũi Ngải Sĩ Lễ thấm ra mồ hôi tinh mịn, cái trán bóng loáng.
Nhưng mà, Người của Tập Đoàn Chấn Bắc làm sao lại tới công ty truyền thông Thiên Hải ? Chuyện này, lão Lưu có biết không đó?
Ngải Sĩ Lễ vô ý thức nhìn Lưu Tấn một chút, Lưu Tấn hoảng sợ nhìn về phía hắn, giống như đang nhìn một người đột nhiên phát bệnh tâm thần.
Đối với Lưu Tấn, Ngải Sĩ Lễ cũng không thể nào đoán nổi.
Nhưng mà, thân phận của Bạch Tiểu Thăng cũng không giả! Cái đồ án bên trong tập đoàn, người bình thường gặp đều khó có khả năng gặp qua, thấy qua cũng không ai dám mô phỏng!
Như vậy đại biểu, quyền uy của Tập Đoàn Chấn Bắc.
Ngoài ra, còn có một mặt kinh khủng hơn!
Người phụ trách đầu tư cho công ty Ngải Sĩ Lễ, đó là Tổng giám đốc công ty con của Tập Đoàn Chấn Bắc, là bạn học thời đại học của hắn. Trong lúc dự tiệc, Ngải Sĩ Lễ quá chén hắn, moi ra rất nhiều cơ mật không muốn người biết.
Trong đó có một việc kinh hãi nhất.
Tại nội bộ Tập Đoàn Chấn Bắc, lưu truyền một kiện chuyện bí mật.
Lệ thuộc trực tiếp Chấn Bắc cấp cao nhất, vẫn luôn tồn tại một "Tổ Thanh Tra" thần bí .
Bọn hắn phụ trách thanh tra các loại sản nghiệp trên toàn cầu của Tập Đoàn Chấn Bắc, có lúc ngầm hỏi, hoặc không chào hỏi, không tiếp xúc với lãnh đạo quản lý.
Bên trong những người kia có người già, thanh niên, thậm chí có phụ nữ cùng với vừa mới tốt nghiệp học sinh, bọn hắn không có dấu vết tìm kiếm, nhưng mà không ngoại lệ, đều cầm trong tay Thẻ CMND đặc thù của tập đoàn, bọn hắn thẩm thấu đến công ty cơ sở, đơn vị hợp tác, thu thập tin tức, ước định công ty tình huống, báo thẳng đến tập đoàn cấp cao nhất!
Số liệu, Tập Đoàn Chấn Bắc hàng năm đều sẽ có một nhóm lớn phong quang vô lượng CEO, ông chủ, vô cớ bị bỏ cũ thay mới!
Mệnh lệnh đến từ cấp cao nhất, căn cứ ước định, đúng là những người này báo cáo.
Bạch Tiểu Thăng, sẽ không phải là người Tổ Thanh Tra của Tập Đoàn Chấn Bắc chứ!
Ngải Sĩ Lễ càng nghĩ càng thấy mình đoán đúng!
Hắn lập tức liền muốn đi vào Tập Đoàn Chấn Bắc, đây nhất định là khảo sát!
Sơ sót một cái, mình liền xong rồi! Ngải Sĩ Lễ trong đầu trong nháy mắt hiện lên trăm ngàn suy nghĩ, trong nháy mắt nghĩ đến vô số khả năng.
Tiền của hắn liên kỳ thật đã gần như nguy cấp, cần bơm tiền gấp.
Nếu như Chấn Bắc không đầu tư. . .
Ngải Sĩ Lễ không dám nghĩ, toàn bộ phía sau lưng đều ướt đẫm, trên trán từng giọt mồ hôi lớn lăn ra bên ngoài.
Tên Bạch Tiểu Thăng này, chính là cha ruột của mình!
Ngải Sĩ Lễ mặt như có tầng mỡ lợn, liều mạng thể hiện khuôn mặt nịnh nọt.
Hiện tại ai dám động đến Bạch Tiểu Thăng, liền là đào rễ, lấy mạng của hắn!
Chỉ cần Bạch Tiểu Thăng vui lòng, hắn quỳ xuống đều được!
Bạch Tiểu Thăng nhìn xem khuôn mặt nịnh nọt của Ngải Sĩ Lễ, cũng có chút chấn kinh. Hắn vuốt ve thẻ CMND trong tay, âm thầm nuốt ngụm nước bọt.
Thứ này, tốt như vậy sao! Vậy mình về sau đi công ty con khác, ai dám khi dễ mình, mình lôi ra cho hắn nhìn là được rồi.
Bạch Tiểu Thăng cả người sung sướng, đem thẻ cất vào.
- Cha, người thế nào?
Ngải Văn lấy lại tinh thần, cất tiếng nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quỷ dị, quá quỷ dị, tên Bạch Tiểu Thăng này sử dụng tà thuật gì! Làm sao lấy ra tấm thẻ kia, cha hắn liền thành hình dạng này?
- Đồ con hoang đáng chết, mày đã làm gì?
Ngải Văn nổi giận gầm lên một tiếng, xông về phía Bạch Tiểu Thăng.
- Bốp.
Một cái tát, trực tiếp đem Ngải Văn quay tại chỗ hai vòng, khuôn mặt lập tức sưng như cái bánh bao.
- Tiểu súc sinh, mày làm gì! Phản rồi sao!
Ngải Sĩ Lễ dùng ngón tay thô to như củ cải chỉ vào Ngải Văn, tròng mắt đều nhanh trợn lồi ra.
Người ở chỗ này, đều choáng váng.
Đây còn là người kia, bao che cho con đến trình độ biến thái Ngải tổng sao!
- cha, cha.
Ngải Văn hoảng sợ bụm mặt, miệng chảy máu.
Hắn chưa từng thấy mặt bạo ngược của Ngải Sĩ Lễ như thế.
- Tiểu Ngải tổng, cậu không kiêng kỵ gì như thế này, sớm ngày sẽ xảy ra chuyện.
Bạch Tiểu Thăng nhìn Ngải Văn một chút.
Khuôn mặt béo của Ngải Sĩ Lễ run lên, chỗ sâu trong mắt hiện ra từng tia thống khổ, nhưng lại bị sự dữ tợn che đậy.
- Tiểu súc sinh, đều là do tao nuông chiều mày, giờ mày còn muốn động thủ, mày còn muốn cho người ta quỳ xuống, bình thường tao dạy mày như vậy sao?
Ngải Sĩ Lễ nhảy qua, mồm liên tục nói, bàn tay to xoay tròn, giáng xuống đánh vào trên mặt con trai mình.
Ngải Văn tiếng kêu thảm thiết như là mổ heo, một lát sau cũng chỉ còn lại tiếng hừ hừ, bị đánh trở thành đầu heo.
Lưu Tấn, Hứa Phương, phó tổng Phan đều thấy choáng, hoảng sợ tránh qua một bên, không dám tiến lên.
Cuối cùng, Ngải Văn bị đánh ngất.
Ngải Sĩ Lễ lúc này mới dừng tay, cười so với khóc còn khó coi hơn, chuyển hướng Bạch Tiểu Thăng,
- Ngài nói quá đúng, không dạy thì sớm muộn sẽ xảy ra chuyện, tôi trở về còn muốn giáo huấn hắn! Kỳ thật, chúng tôi ở nhà bình thường không dạng này, đứa nhỏ này có khả năng là bị người ta làm cho mơ hồ, nói những lời ngốc ngếch, làm chuyện xấu.
- Nhất định là cô, cái con hồ ly tinh! Đừng tưởng là, tao không biết chút sự việc này của chúng mày!
Ngải Sĩ Lễ hung hăng nhìn về phía Hứa Phương, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
Hứa Phương bị dọa kém chút co quắp.
- Về sau, cô còn dám tiếp cận Ngải Văn. . .
Ngải Sĩ Lễ mắt tam giác lộ ra một vòng hung quang.
Tiếp đó, hắn không có nói, Hứa Phương bị sợ vỡ mật.
- Khụ khụ, đi, đi.
Bạch Tiểu Thăng ho khan hai tiếng, hắn cũng không nghĩ tới Ngải Sĩ Lễ kích động như vậy.
Ngải Sĩ Lễ quay mặt tới, mặt vẫn như cũ tràn đầy nụ cười lấy lòng.
- Cho mượn một bước nói chuyện.
Bạch Tiểu Thăng vẫy tay.
Ngải Sĩ Lễ xoay người cùng đi qua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người trước cái nhìn soi mói sợ hãi của bọn người Lưu Tấn đi đến nơi vắng vẻ của gian phòng, nói nhỏ.
Cảnh tượng này thực sự quá rung động, Ngải Sĩ Lễ khi thì như là chó dại, khi thì như là chó xù, khiến người khác đầu óc không theo kịp.
- Thân phận của tôi ông cũng biết rõ?
Bạch Tiểu Thăng nhìn Ngải Sĩ Lễ một chút.
- Biết rõ, biết rõ! Tôi sẽ không nói lung tung!
Ngải Sĩ Lễ nhân tinh bên trong nhân tinh, lập tức tỏ thái độ.
Bạch Tiểu Thăng rất hài lòng, vỗ vỗ bả vai hắn. Động tác này, để vị ông chủ này thụ sủng nhược kinh.
Cảm giác này, rất thoải mái!
Bạch Tiểu Thăng thoải mái.
- Ngài nhất định phải nể mặt, đi hàn xá ăn bữa cơm rau dưa, đứa nhỏ có chỗ đắc tội. . .
Ngải Sĩ Lễ sợ hãi nói.
Bạch Tiểu Thăng nhìn lại một chút, Ngải Văn đều bị đánh thành đầu heo, Ngải Sĩ Lễ thật đúng là hạ thủ được.
- Đi, đều cho qua.
- Rộng lượng, rộng lượng!
Ngải Sĩ Lễ thở dài ra một hơi, tiếu dung càng tăng lên.
- Tôi ở bên này làm việc cũng có một cái kết thúc, là thời điểm tôi nên ra đi.
Bạch Tiểu Thăng nói.
- Cái này cái này, ngài ăn một bữa cơm. . .
Ngải Sĩ Lễ nhiệt tình nói.
Bạch Tiểu Thăng khoát khoát tay, Ngải Sĩ Lễ lập tức im miệng.
Bạch Tiểu Thăng trở về liếc mắt Lưu Tấn một cái, vị ông chủ này của mình, đang sợ hãi nhìn xem mình, trông mong còn mang theo nịnh nọt mờ mịt.
Bạch Tiểu Thăng lại liếc mắt nhìn Chu Thiên Tỉnh trên đất.
Lão Lưu mặc dù không phải là một cái ông chủ tốt, nhưng dù sao cũng chưa từng thiếu qua mình một đồng tiền.
Chu Thiên Tỉnh, khác biệt!
- Ngải lão bản, tôi cuối cùng nghĩ tại chỗ ông lấy một cái nhân tình.
Bạch Tiểu Thăng đối với Chu Thiên Tỉnh bĩu môi,
- Người này, tôi rất không thích! ông có thể thay tôi, 'Chiếu cố‘ thật tốt sao?
Ngải Sĩ Lễ sững sờ, sau đó con mắt sáng rõ như đuốc.
- Đương nhiên, đương nhiên! Ngài yên tâm đi, người này tôi quay đầu liền đưa tới công ty của tôi, tôi để hắn làm phó tổng. Đến lúc đó, tôi sẽ 'Chiếu cố' hắn thật tốt!
Người đàn ông này đối con đẻ cũng có thể ra tay độc ác, khuôn mặt nhe răng cười.
Bạch Tiểu Thăng thậm chí có thể đoán được tương lai của Chu Thiên Tỉnh, hắn tương đối hài lòng, tiêu sái rời đi.
- Đi, đừng tiễn.
Một câu, không người dám tiễn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro