Chương 30 - Bắt Giặc Phải Bắt Vua Trước
Vợ Cả Giết Tới
Hiệp Tưởng
2024-08-07 18:47:14
Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc mà nhìn bà béo đang đứng trước mặt mình, không biết nàng khoản bao nhiêu tuổi, nhưng tướng mạo thật hung hãn, ngang ngược.
Ở phía sau nàng còn có ba người đàn ông, một béo, một cao, một xấu, giống như tam đại hộ pháp, tướng mạo vô cùng đặt biệt, chỉ cần người khác nhìn qua là khó có thể quên được.
Trên mặt ba người đàn ông này bừng bừng sát khí, vén tay áo, bộ dáng như muốn lập tức động thủ.
- Cô không biết xấu hổ làm tiểu tam câu dẫn chồng của bà à.
Miệng bà béo nói không ngừng làm nước bọt bắn văng tung tóe, ngón tay như củ cải chỉ vào mũi của Ngô Thu Yến mà mắng liên hồi.
- Bà là ai?
Ngô Thu Yến một bên lau cà phê trên mặt, một bên phẫn nộ nói.
- Được, cô câu dẫn chồng của tôi rồi mà giờ còn hỏi tôi là ai.
Bà béo giương nanh múa vuốt, đi lên bắt lấy Ngô Thu Yến.
Ngô Thu Yến thét lên chói tai, lùi về phía sau tránh móng vuốt của bà ta cào tới.
- Bà đừng đụng vào tôi.
Bà béo nhất thời không chụp được, mắt trợn tròn lên đầy tức giận.
- Cô đám né tránh! Lão nhị, lão tam, lão tứ các người còn đứng đó làm gì? Tôi kêu các người cùng đến đây để xem nào nhiệt hả! Xé rách quần áo của cô ta, vả nát miệng cô ta cho tôi.
Bà béo bị giọng nói của Ngô Thu Yến làm cho điếc tai, lập tức hô to.
Toàn bộ người trong quán cà phê đều nhìn qua bên này.
Thậm chí có người chậm rãi xúm lại, nhỏ giọng nghị luận.
- Làm sao lại đánh nhau?
- Không biết nữa!
- Hình như là vợ cả đến bắt tiểu tam, có trò hay để xem rồi.
Đám người nghị luận, ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
Có một người phục vụ giống như là quản lý vội vàng chạy tới.
- Đừng động thủ, có chuyện gì từ từ nói! Đây là quán cà phê, xin đừng ở chỗ này gây sự, ảnh hưởng đến buôn bán của chúng tôi!
Quản lý hô to.
Hắn mới chạy lại gần liền bị người nam cao to ở phía đối diện ngăn lại.
Mặt người đàn ông kia đầy hung dữ, ngực áo mở rộng, trước ngực có xăm hình hổ báo.
- Đứng ở nơi này, không được nhúc nhích.
Người đàn ông cao chỉ vào mũi người quản lý rồi nói.
- Bớt lo chuyện của người khác đi, cũng đừng báo cảnh sát, nếu không về sau ông sẽ gặp phiền toái đó! Thức thời một chút thành thật qua bên kia đứng chờ đi, chúng ta một hồi sẽ đi! Nếu làm hỏng đồ vật, sẽ có người bồi thường ông yên tâm.
Quản lý quán cà phê há hốc mồm muốn nói gì nữa nhưng thôi.
Người nam cao to ánh mắt lóe lên hung quang, vẩy lên quần áo, vỗ eo, bên trong có gì đó phình lên, không biết chứa cái đồ chơi gì.
Quản lý bị dọa cho sắc mặt đồng loạt biến đổi, không dám lên tiếng.
Hai người đàn ông béo và xấu và bà béo lao thẳng về phía Ngô Thu Yến!
Bỗng nhiên.
Có một cái chân xuất hiện đá về phía bàn ăn.
Cái bàn kia mang theo tiếng xé gió, trực tiếp bay đến chắn trước người Ngô Thu Yến, chặn lại hai người kia.
Bạch Tiểu Thăng ung dung đi ra phía trước, trấn định nhìn hai người một chút.
- Có chuyện gì thì có thể nói, sao lại động thủ!
Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.
- Ngươi tính là cái gì, cút sang một bên!
Người mập nhảy lên, đánh một quyền về phía mũi Bạch Tiểu Thăng.
Trong một khắc người đàn ông mập động thủ, bốn phía đều kinh hoàn thốt lên.
Hắn mập như vậy, nắm đấm lớn như vậy, đánh vào người trẻ tuổi hư nhược kia thì sao chịu nổi?
Muốn giết người!
Mặt mũi quản lý quán cà phê trắng bệch.
- Nhanh, nhanh, nhanh, gọi điện thoại báo cảnh sát!
Đây là muốn giết người đó!
- Báo động, không kịp nữa rồi!
Phục vụ thất kinh, luống cuống tay chân tìm điện thoại.
Quản lý hận không thể đạp cho tên thủ hạ ngu dốt của mình một cái.
- Báo cảnh sát gì, gọi xe cứu thương!
Trên mặt bà béo và người đàn ông cao đều lộ ra tia cười lạnh.
Xen vào việc của người khác, anh hùng cứu mỹ nhân? Hôm nay ai dám giúp đỡ Ngô Thu Yến, đều đợi đến bệnh viện hết đi!
Nhưng trong lòng người đàn ông xấu xí có chút không đành lòng .
Á!
Ngô Thu Yến dứt khoát nhắm mắt lại.
Bạch Tiểu Thăng có thể ra mặt giúp nàng giải vây, làm cho nàng rất cảm kích.
Nên nàng không đành lòng nhìn cảnh tiếp đó, một cảnh đẫm máu bi thảm.
- Hồng Liên, tìm kiếm cách đấu thuật!
Bạch Tiểu Thăng thấy người mập kia động, liền mặc niệm.
Vừa ra lệnh, Hồng Liên liền lưu lại các chiêu thức cách đấu đơn giản vào trong đầu của hắn.
Lúc Chơi game Bạch Tiểu Thăng từng phân tích qua, bất cứ tri thức nào hắn lấy được, nếu hắn sử dụng thì sẽ đẩy hắn vào trạng thái hưng phần cao độ, không riêng gì đại não, mà còn có cơ bắp, phản ứng thần kinh đều như vậy.
Nói ngắn gọn một câu.
Lâm trận mới mài gươm, thực chiến mạnh nhất!
Bành bành bành, từng quyền bay đến.
Sau đó là tiếng va đập ngã xuống đất, toàn bộ đại sảnh đều chấn động.
Ngô Thu Yến hoảng sợ mở mắt ra.
Bạch Tiểu Thăng còn đứng ở nơi đó, thân thể thẳng tắp như một cây thương, một cái chân của hắn nâng cao, sau đó giẫm lên cái chân của tên mập kia.
Ở phía sau nàng còn có ba người đàn ông, một béo, một cao, một xấu, giống như tam đại hộ pháp, tướng mạo vô cùng đặt biệt, chỉ cần người khác nhìn qua là khó có thể quên được.
Trên mặt ba người đàn ông này bừng bừng sát khí, vén tay áo, bộ dáng như muốn lập tức động thủ.
- Cô không biết xấu hổ làm tiểu tam câu dẫn chồng của bà à.
Miệng bà béo nói không ngừng làm nước bọt bắn văng tung tóe, ngón tay như củ cải chỉ vào mũi của Ngô Thu Yến mà mắng liên hồi.
- Bà là ai?
Ngô Thu Yến một bên lau cà phê trên mặt, một bên phẫn nộ nói.
- Được, cô câu dẫn chồng của tôi rồi mà giờ còn hỏi tôi là ai.
Bà béo giương nanh múa vuốt, đi lên bắt lấy Ngô Thu Yến.
Ngô Thu Yến thét lên chói tai, lùi về phía sau tránh móng vuốt của bà ta cào tới.
- Bà đừng đụng vào tôi.
Bà béo nhất thời không chụp được, mắt trợn tròn lên đầy tức giận.
- Cô đám né tránh! Lão nhị, lão tam, lão tứ các người còn đứng đó làm gì? Tôi kêu các người cùng đến đây để xem nào nhiệt hả! Xé rách quần áo của cô ta, vả nát miệng cô ta cho tôi.
Bà béo bị giọng nói của Ngô Thu Yến làm cho điếc tai, lập tức hô to.
Toàn bộ người trong quán cà phê đều nhìn qua bên này.
Thậm chí có người chậm rãi xúm lại, nhỏ giọng nghị luận.
- Làm sao lại đánh nhau?
- Không biết nữa!
- Hình như là vợ cả đến bắt tiểu tam, có trò hay để xem rồi.
Đám người nghị luận, ánh mắt tràn đầy hưng phấn.
Có một người phục vụ giống như là quản lý vội vàng chạy tới.
- Đừng động thủ, có chuyện gì từ từ nói! Đây là quán cà phê, xin đừng ở chỗ này gây sự, ảnh hưởng đến buôn bán của chúng tôi!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quản lý hô to.
Hắn mới chạy lại gần liền bị người nam cao to ở phía đối diện ngăn lại.
Mặt người đàn ông kia đầy hung dữ, ngực áo mở rộng, trước ngực có xăm hình hổ báo.
- Đứng ở nơi này, không được nhúc nhích.
Người đàn ông cao chỉ vào mũi người quản lý rồi nói.
- Bớt lo chuyện của người khác đi, cũng đừng báo cảnh sát, nếu không về sau ông sẽ gặp phiền toái đó! Thức thời một chút thành thật qua bên kia đứng chờ đi, chúng ta một hồi sẽ đi! Nếu làm hỏng đồ vật, sẽ có người bồi thường ông yên tâm.
Quản lý quán cà phê há hốc mồm muốn nói gì nữa nhưng thôi.
Người nam cao to ánh mắt lóe lên hung quang, vẩy lên quần áo, vỗ eo, bên trong có gì đó phình lên, không biết chứa cái đồ chơi gì.
Quản lý bị dọa cho sắc mặt đồng loạt biến đổi, không dám lên tiếng.
Hai người đàn ông béo và xấu và bà béo lao thẳng về phía Ngô Thu Yến!
Bỗng nhiên.
Có một cái chân xuất hiện đá về phía bàn ăn.
Cái bàn kia mang theo tiếng xé gió, trực tiếp bay đến chắn trước người Ngô Thu Yến, chặn lại hai người kia.
Bạch Tiểu Thăng ung dung đi ra phía trước, trấn định nhìn hai người một chút.
- Có chuyện gì thì có thể nói, sao lại động thủ!
Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.
- Ngươi tính là cái gì, cút sang một bên!
Người mập nhảy lên, đánh một quyền về phía mũi Bạch Tiểu Thăng.
Trong một khắc người đàn ông mập động thủ, bốn phía đều kinh hoàn thốt lên.
Hắn mập như vậy, nắm đấm lớn như vậy, đánh vào người trẻ tuổi hư nhược kia thì sao chịu nổi?
Muốn giết người!
Mặt mũi quản lý quán cà phê trắng bệch.
- Nhanh, nhanh, nhanh, gọi điện thoại báo cảnh sát!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là muốn giết người đó!
- Báo động, không kịp nữa rồi!
Phục vụ thất kinh, luống cuống tay chân tìm điện thoại.
Quản lý hận không thể đạp cho tên thủ hạ ngu dốt của mình một cái.
- Báo cảnh sát gì, gọi xe cứu thương!
Trên mặt bà béo và người đàn ông cao đều lộ ra tia cười lạnh.
Xen vào việc của người khác, anh hùng cứu mỹ nhân? Hôm nay ai dám giúp đỡ Ngô Thu Yến, đều đợi đến bệnh viện hết đi!
Nhưng trong lòng người đàn ông xấu xí có chút không đành lòng .
Á!
Ngô Thu Yến dứt khoát nhắm mắt lại.
Bạch Tiểu Thăng có thể ra mặt giúp nàng giải vây, làm cho nàng rất cảm kích.
Nên nàng không đành lòng nhìn cảnh tiếp đó, một cảnh đẫm máu bi thảm.
- Hồng Liên, tìm kiếm cách đấu thuật!
Bạch Tiểu Thăng thấy người mập kia động, liền mặc niệm.
Vừa ra lệnh, Hồng Liên liền lưu lại các chiêu thức cách đấu đơn giản vào trong đầu của hắn.
Lúc Chơi game Bạch Tiểu Thăng từng phân tích qua, bất cứ tri thức nào hắn lấy được, nếu hắn sử dụng thì sẽ đẩy hắn vào trạng thái hưng phần cao độ, không riêng gì đại não, mà còn có cơ bắp, phản ứng thần kinh đều như vậy.
Nói ngắn gọn một câu.
Lâm trận mới mài gươm, thực chiến mạnh nhất!
Bành bành bành, từng quyền bay đến.
Sau đó là tiếng va đập ngã xuống đất, toàn bộ đại sảnh đều chấn động.
Ngô Thu Yến hoảng sợ mở mắt ra.
Bạch Tiểu Thăng còn đứng ở nơi đó, thân thể thẳng tắp như một cây thương, một cái chân của hắn nâng cao, sau đó giẫm lên cái chân của tên mập kia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro