Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 118.3
Sương Nhiễm Tuyết Y
2024-07-23 11:52:46
“Bẩm Hoàng Thượng, đây là bản tội trạng của Hoán Y, nàng vô tình lầm
tưởng bản thân làm chết người, bởi vì áy náy mà tự vẫn, không có liên
quan đến Túng nhi.
Diệp Đàm lợi dụng cái chết của Hoán Y mà vu hãm cho nhi tử thần, ban đêm còn dám xông vào phủ Ninh Quốc công, phá hủy….phá hủy nửa đời sau của nhi tử thần, làm cho Ninh gia từ nay về sau đoạn hương khói.” Ninh Quốc công ngẩng đầu, khuôn mặt buồn bã thê lương: “Cầu xin Hoàng Thượng làm chủ, giúp Ninh gia thần đòi lại công đạo.”
“Hoàng Thượng, thần thiếp cũng van ngài vì Ninh gia làm chủ.” Ninh Thục phi quỳ trước long án Nguyên Ung Đế.
Hách Liên Dực thầm nghĩ, mẫu phi đây là muốn buông bỏ Diệp Đàm ra khỏi kế hoạch của bà.
Nguyên Ung Đế đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, giận dữ: “Diệp Đàm, ngươi cũng quá càn rỡ rồi đấy!” Ông ta lạnh lẽo nhìn Diệp Thiên Minh: “ Diệp Tướng quân, nhi tử của ngươi đúng là một đứa con trai ngoan!”
Bị Nguyên Ung Đế trực tiếp chế giễu, Diệp Thiên Minh có chút không nhịn được, không nói câu gì, chỉ cúi gằm mặt xuống.
Đối mặt với lửa giận của Nguyên Ung Đế, Thanh Linh không một chút sợ hãi, nàng nhìn Ninh Quốc công, hỏi: “Quốc công cho rằng bản tội trạng này là thật?”
Ninh Quốc công biết chắc Diệp Đàm sẽ hỏi câu đó, chứng minh rằng hắn không còn có thể mạnh miệng được nữa, lão ngạo mạn trả lời: “Trên bản tội trạnh có dấu vân tay của Hoán Y, đó là sự thật.”
“Vậy còn lời nói Lữ Kinh đại nhân thì sao, Quốc công có tin không?” Nàng tiếp tục hỏi.
Diệp Đàm có ý gì? Hay đang vịt chết còn mạnh miệng*? “Có việc gì nói thẳng. Đừng vòng vèo với lão phu!”
*Vịt chết còn mạnh miệng: đây là câu thành ngữ của người Trung Quốc, ý chỉ sự việc đã đi đến kết thúc nhưng vẫn không chịu tin phục.
“Vậy thì tốt. Lữ Kinh đại nhân, ngài nói chuyện gì đã xảy ra?” Thanh Linh cười.
Lữ Kinh đột nhiên quỳ xuống trước mặt Nguyên Ung Đế: “Hoàng Thượng, vi thần có tội. Bản tội trạng này là do vi thần ép Hoán Y cô nương phải ấn dấu vân tay lên đó, vi thần chỉ là nhất thời hồ đồ.” Lữ Kinh tiếp tục bẩm tấu chuyện Ninh Túng bí mật tìm hắn để bày kế bức tử Hoán Y với Nguyên Ung Đế.
“Lữ Kinh, ngươi có biết mình đang nói gì không?” Ninh Quốc công không thể tin nhìn chằm chằm Lữ Kinh, không ngờ môn sinh đắc ý của lão lại có thể phản bội lão.
Lữ Kinh sau một lần đi Hình Bộ đã bị Tần Liễm thu vào trướng.
Lữ Kinh dập đầu với Ninh Quốc công một cái: “Quốc công, học trò xin lỗi.”
“Hoàng Thượng, Lữ Kinh thân là Phủ doãn Thuận Thiên phủ lại phạm pháp, hổ thẹn Thánh ân, xin Hoàng Thượng trách phạt.” Lữ Kinh cúi đầu.
Đối với hành động của Lữ Kinh, Nguyên Ung Đế giận đến đỏ mặt, trực tiếp giao cho Hình Bộ xử lý.
“Ninh Túng trắng trợn cưỡng đoạt hôn thê Bình Nhạc Huyền Hầu, đức hạnh khuyết thiếu, từ hôm nay trở đi đóng cửa suy nghĩ, công việc tạm thời giao cho Lại Bộ Thượng thư xử lý.” Nguyên Ung Đế trầm giọng nói.
Tâm Thanh Linh chợt lạnh lẽo, Ninh Túng bức chết Hoán Hoán, Nguyên Ung Đế lại chỉ phạt hắn đóng cửa suy nghĩ. Trừng phạt này không thể giải được mối hận trong lòng nàng.
Đối với việc xử trí này, Ninh Quốc công cũng vô cùng bất mãn, Túng Nhi của lão bị thương tổn nhiều như thế mà phải đóng cửa suy nghĩ, Diệp Đàm là thủ phạm nhưng lại không bị phạt, điều này khiến lão không phục.Lão tức giận mở miệng: “Hoàng Thượng, lời Lữ Kinh chưa chắc đã là thật nhưng Diệp Đàm khiến Ninh gia thần đoạn tử tuyệt tôn là sự thật. Kính xin Hoàng Thượng xử trí Diệp Đàm, đòi lại công đạo cho gia tộc vi thần.”
Thanh Linh cười lạnh, Ninh Quốc công, lão còn có suy nghĩ muốn Hoàng Thượng xứ ta sao? Được, rất tốt.
“Hoàng Thượng, nếu nói đến công đạo, thần muốn Hoàng Thượng lấy lại công đạo cho dân chúng Mẫn Châu.” Giọng nàng lanh lảnh, phát âm rõ ràng, làm cho cả Vĩnh Khánh Điện nháy mắt trở nên yên lặng.
“Hoàng Thượng, Diệp Đàm muốn đưa cho ngài một món đồ.” Nàng nói xong, từ trong tay áo lấy ra một quyển sổ.
Quyển sổ này chính là sổ mua ghi chép Ninh Túng mua lương thực cho dân chúng Mẫn Châu.
Nàng biết Hoàng Thượng truyền gặp nàng vì chuyện gì, nàng liền mang theo quyển sổ này, chờ thời cơ thích hợp tặng Ninh Túng thêm một phát đao.
Thấy quyển sổ trên tay Thanh Linh, Ninh Quốc công thầm giật mình.
Nguyên Ung Đế phất tay ý bảo công công thân cận trình quyển sổ lên.
Thanh Linh đưa quyển sổ cho công công mang lên cho Hoàng Thượng xem, Nguyên Ung Đế mở sổ xem qua liền phát hiện ra vấn đề.
Ninh Quốc công thấy sắc mặt Nguyên Ung Đế không tốt, đột nhiên Nguyên Ung Đế lạnh lẽo nhìn về phía lão. Tim lão trong nháy mắt trầm xuống, suy đoán quyển sổ này chính là quyển sổ ghi chép mua lương thực mà Ninh Túng đã làm mất.
Nguyên Ung Đế sắc mặt lo lắng, giơ quyển sách trên tay hỏi Thanh Linh: “Đây là sự thật?”
Thanh Linh bẩm: “Bẩm Hoàng Thượng, sổ sách này là do thần vô tình lấy được. Về việc được ghi chép trong sổ sách, thần cũng đã từng hoài nghi, vì vậy thần âm thầm phái người điều tra, thật không ngờ đó đều là sự thật.
Ninh Túng mua gạo cũ cho dân chúng Mẫn Châu, Hoàng Thượng phái người đến Mẫn Châu điều tra liền có thể rõ ràng.
Hơn nữa thương nhân bán gạo cũ cho Ninh Túng hiện tại cũng đã đến Hạ Thành, bọn họ chứng thực quyển sổ này là thật.” Sáu đó nàng bẩm báo chuyện dân chúng Mẫn Châu đến tri phủ kiện, kết quả bị đánh chết đến mấy người.
Chứng thực sổ sách là thật hay giả, Nguyên Ung Đế nhanh chóng phái người đến Mẫn Châu điều tra, đồng thời truyền thương nhân bán lương thực Ninh Túng vào cung.
Trùng hợp tri phủ Mẫn Châu Liễu Đạo mật báo lên triều đình, quyển sớ vừa vặn đến tay Nguyên Ung Đế.
Nguyên Ung Đế mở mật báo ra nhìn, một lát sau, ông nặng nề đặt tấu chương xuống, đen mặt nén giận: “Truyền Ninh Túng!”
Ninh Túng đêm qua vừa bị Thanh Linh chém đứt mệnh căn, đau đến chết đi sống lại, cho đến bây giờ vẫn không thể tùy ý đi lại, nằm liệt trên giường. Hoàng Thượng lúc này truyền gặp Ninh Túng, Ninh Quốc công vừa đau lòng vừa lo lắng.
Sắc mặt Hoàng Thượng bây giờ cực kém. Ninh Quốc công cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thầm nghĩ bằng mọi cách phải trì hoãn được thời gian, lão tâu: “Hoàng Thượng, nhi tử thần đêm qua bị Diệp Đàm đả thương, hiện tại vẫn chưa thể đi lại, kính xin Hoàng Thượng tạm hoãn thời gian vào cung.
Nguyên Ung Đế không nói hai lời, trực tiếp nện quyển sổ con kia lên người Ninh Quốc công: “Ngươi xem kỹ đây là cái gì?”
Ninh Quốc công che cái trán bị đau, run rẩy mở sổ.
Diệp Đàm lợi dụng cái chết của Hoán Y mà vu hãm cho nhi tử thần, ban đêm còn dám xông vào phủ Ninh Quốc công, phá hủy….phá hủy nửa đời sau của nhi tử thần, làm cho Ninh gia từ nay về sau đoạn hương khói.” Ninh Quốc công ngẩng đầu, khuôn mặt buồn bã thê lương: “Cầu xin Hoàng Thượng làm chủ, giúp Ninh gia thần đòi lại công đạo.”
“Hoàng Thượng, thần thiếp cũng van ngài vì Ninh gia làm chủ.” Ninh Thục phi quỳ trước long án Nguyên Ung Đế.
Hách Liên Dực thầm nghĩ, mẫu phi đây là muốn buông bỏ Diệp Đàm ra khỏi kế hoạch của bà.
Nguyên Ung Đế đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, giận dữ: “Diệp Đàm, ngươi cũng quá càn rỡ rồi đấy!” Ông ta lạnh lẽo nhìn Diệp Thiên Minh: “ Diệp Tướng quân, nhi tử của ngươi đúng là một đứa con trai ngoan!”
Bị Nguyên Ung Đế trực tiếp chế giễu, Diệp Thiên Minh có chút không nhịn được, không nói câu gì, chỉ cúi gằm mặt xuống.
Đối mặt với lửa giận của Nguyên Ung Đế, Thanh Linh không một chút sợ hãi, nàng nhìn Ninh Quốc công, hỏi: “Quốc công cho rằng bản tội trạng này là thật?”
Ninh Quốc công biết chắc Diệp Đàm sẽ hỏi câu đó, chứng minh rằng hắn không còn có thể mạnh miệng được nữa, lão ngạo mạn trả lời: “Trên bản tội trạnh có dấu vân tay của Hoán Y, đó là sự thật.”
“Vậy còn lời nói Lữ Kinh đại nhân thì sao, Quốc công có tin không?” Nàng tiếp tục hỏi.
Diệp Đàm có ý gì? Hay đang vịt chết còn mạnh miệng*? “Có việc gì nói thẳng. Đừng vòng vèo với lão phu!”
*Vịt chết còn mạnh miệng: đây là câu thành ngữ của người Trung Quốc, ý chỉ sự việc đã đi đến kết thúc nhưng vẫn không chịu tin phục.
“Vậy thì tốt. Lữ Kinh đại nhân, ngài nói chuyện gì đã xảy ra?” Thanh Linh cười.
Lữ Kinh đột nhiên quỳ xuống trước mặt Nguyên Ung Đế: “Hoàng Thượng, vi thần có tội. Bản tội trạng này là do vi thần ép Hoán Y cô nương phải ấn dấu vân tay lên đó, vi thần chỉ là nhất thời hồ đồ.” Lữ Kinh tiếp tục bẩm tấu chuyện Ninh Túng bí mật tìm hắn để bày kế bức tử Hoán Y với Nguyên Ung Đế.
“Lữ Kinh, ngươi có biết mình đang nói gì không?” Ninh Quốc công không thể tin nhìn chằm chằm Lữ Kinh, không ngờ môn sinh đắc ý của lão lại có thể phản bội lão.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lữ Kinh sau một lần đi Hình Bộ đã bị Tần Liễm thu vào trướng.
Lữ Kinh dập đầu với Ninh Quốc công một cái: “Quốc công, học trò xin lỗi.”
“Hoàng Thượng, Lữ Kinh thân là Phủ doãn Thuận Thiên phủ lại phạm pháp, hổ thẹn Thánh ân, xin Hoàng Thượng trách phạt.” Lữ Kinh cúi đầu.
Đối với hành động của Lữ Kinh, Nguyên Ung Đế giận đến đỏ mặt, trực tiếp giao cho Hình Bộ xử lý.
“Ninh Túng trắng trợn cưỡng đoạt hôn thê Bình Nhạc Huyền Hầu, đức hạnh khuyết thiếu, từ hôm nay trở đi đóng cửa suy nghĩ, công việc tạm thời giao cho Lại Bộ Thượng thư xử lý.” Nguyên Ung Đế trầm giọng nói.
Tâm Thanh Linh chợt lạnh lẽo, Ninh Túng bức chết Hoán Hoán, Nguyên Ung Đế lại chỉ phạt hắn đóng cửa suy nghĩ. Trừng phạt này không thể giải được mối hận trong lòng nàng.
Đối với việc xử trí này, Ninh Quốc công cũng vô cùng bất mãn, Túng Nhi của lão bị thương tổn nhiều như thế mà phải đóng cửa suy nghĩ, Diệp Đàm là thủ phạm nhưng lại không bị phạt, điều này khiến lão không phục.Lão tức giận mở miệng: “Hoàng Thượng, lời Lữ Kinh chưa chắc đã là thật nhưng Diệp Đàm khiến Ninh gia thần đoạn tử tuyệt tôn là sự thật. Kính xin Hoàng Thượng xử trí Diệp Đàm, đòi lại công đạo cho gia tộc vi thần.”
Thanh Linh cười lạnh, Ninh Quốc công, lão còn có suy nghĩ muốn Hoàng Thượng xứ ta sao? Được, rất tốt.
“Hoàng Thượng, nếu nói đến công đạo, thần muốn Hoàng Thượng lấy lại công đạo cho dân chúng Mẫn Châu.” Giọng nàng lanh lảnh, phát âm rõ ràng, làm cho cả Vĩnh Khánh Điện nháy mắt trở nên yên lặng.
“Hoàng Thượng, Diệp Đàm muốn đưa cho ngài một món đồ.” Nàng nói xong, từ trong tay áo lấy ra một quyển sổ.
Quyển sổ này chính là sổ mua ghi chép Ninh Túng mua lương thực cho dân chúng Mẫn Châu.
Nàng biết Hoàng Thượng truyền gặp nàng vì chuyện gì, nàng liền mang theo quyển sổ này, chờ thời cơ thích hợp tặng Ninh Túng thêm một phát đao.
Thấy quyển sổ trên tay Thanh Linh, Ninh Quốc công thầm giật mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Ung Đế phất tay ý bảo công công thân cận trình quyển sổ lên.
Thanh Linh đưa quyển sổ cho công công mang lên cho Hoàng Thượng xem, Nguyên Ung Đế mở sổ xem qua liền phát hiện ra vấn đề.
Ninh Quốc công thấy sắc mặt Nguyên Ung Đế không tốt, đột nhiên Nguyên Ung Đế lạnh lẽo nhìn về phía lão. Tim lão trong nháy mắt trầm xuống, suy đoán quyển sổ này chính là quyển sổ ghi chép mua lương thực mà Ninh Túng đã làm mất.
Nguyên Ung Đế sắc mặt lo lắng, giơ quyển sách trên tay hỏi Thanh Linh: “Đây là sự thật?”
Thanh Linh bẩm: “Bẩm Hoàng Thượng, sổ sách này là do thần vô tình lấy được. Về việc được ghi chép trong sổ sách, thần cũng đã từng hoài nghi, vì vậy thần âm thầm phái người điều tra, thật không ngờ đó đều là sự thật.
Ninh Túng mua gạo cũ cho dân chúng Mẫn Châu, Hoàng Thượng phái người đến Mẫn Châu điều tra liền có thể rõ ràng.
Hơn nữa thương nhân bán gạo cũ cho Ninh Túng hiện tại cũng đã đến Hạ Thành, bọn họ chứng thực quyển sổ này là thật.” Sáu đó nàng bẩm báo chuyện dân chúng Mẫn Châu đến tri phủ kiện, kết quả bị đánh chết đến mấy người.
Chứng thực sổ sách là thật hay giả, Nguyên Ung Đế nhanh chóng phái người đến Mẫn Châu điều tra, đồng thời truyền thương nhân bán lương thực Ninh Túng vào cung.
Trùng hợp tri phủ Mẫn Châu Liễu Đạo mật báo lên triều đình, quyển sớ vừa vặn đến tay Nguyên Ung Đế.
Nguyên Ung Đế mở mật báo ra nhìn, một lát sau, ông nặng nề đặt tấu chương xuống, đen mặt nén giận: “Truyền Ninh Túng!”
Ninh Túng đêm qua vừa bị Thanh Linh chém đứt mệnh căn, đau đến chết đi sống lại, cho đến bây giờ vẫn không thể tùy ý đi lại, nằm liệt trên giường. Hoàng Thượng lúc này truyền gặp Ninh Túng, Ninh Quốc công vừa đau lòng vừa lo lắng.
Sắc mặt Hoàng Thượng bây giờ cực kém. Ninh Quốc công cũng đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thầm nghĩ bằng mọi cách phải trì hoãn được thời gian, lão tâu: “Hoàng Thượng, nhi tử thần đêm qua bị Diệp Đàm đả thương, hiện tại vẫn chưa thể đi lại, kính xin Hoàng Thượng tạm hoãn thời gian vào cung.
Nguyên Ung Đế không nói hai lời, trực tiếp nện quyển sổ con kia lên người Ninh Quốc công: “Ngươi xem kỹ đây là cái gì?”
Ninh Quốc công che cái trán bị đau, run rẩy mở sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro