Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 132.2
Sương Nhiễm Tuyết Y
2024-07-23 11:52:46
“Thuộc hạ đã bí mất tra xét Kính Nam Vương, chậc chậc, thế mà lại phát hiện Kính Nam Vương lại là nam nhân si tình.”
Thanh Linh ngả người ra ghế, lười biếng giương mắt: “Như thế nào?”
“Chậc chậc, nhắc tới đoạn chuyện xưa cũ kia, chậc chậc. Kính Nam Vương thời còn trẻ cùng Ninh Thục phi yêu nhau say đắm, lúc đó Ninh Thục phi còn là Ninh gia Đại tiểu thư. Về sau Ninh tiểu thư vì gia tộc mà vào cung, Kính Nam Vương thương tâm không thôi, không lâu sau đó cũng rời khỏi Hạ thành. Ông ta đã hai mươi năm chưa từng quay về Kinh, nhiều năm như vậy vẫn chưa chịu lập gia đình.” Kính Nam Vương đối với Ninh Thục phi đúng là tình nghĩa sâu đậm, nhiều năm như vậy cũng chưa từng có ý định lập gia đình, lại còn không chịu bước vào Kinh thành.
“Nam nhân này dù không quay về Hạ thành nhưng vẫn chú ý đến Ninh Thục phi. Cao công công Cao Lập trong cung kia chính là người của Kính Nam Vương, tin tức của Ninh Thục phi đều là Cao công công xuất cung mua đồ truyền lại cho người của Kính Nam Vương, cuối cùng truyền vào trong tai Kính Nam Vương.” Thư Nghiễn không khỏi thầm than Kính Nam Vương thật sự đúng là nam nhân si tình, hai mươi năm vẫn cứ cuồng si nữ nhân của Hoàng Đế.
“Âm thầm chú ý đến Kính Nam Vương, phân phó người nhìn chằm chằm Cao Lập.” Thanh Linh nói.
“Vâng.” Thư Nghiễn nhận mệnh lui về sau.
Thư Nghiễn vừa rời đi, Thanh Linh liền triệu Vô Ảnh lại.
Khuôn mặt Vô Ảnh trong trẻo mà lạnh lùng, một thân hắc y bó sát người, quanh thân khí tức thần bí: “Tiểu thư.”
“Vô Ảnh, cảm ơn ngươi mấy ngày này đã chiếu cố Nhị ca.” Thanh Linh cười nói.
“Đây là việc Vô Ảnh nên làm.”
Thanh Linh đứng trước người Vô Ảnh, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Vô Ảnh, ta không còn là Mạch Sương trước kia nữa.” Mà là Diệp Thanh Linh có linh hồn của Mạch Sương. “Ta hiện tại muốn trả tự do lại cho ngươi, nếu như ngươi nguyện ý, bất cứ lúc nào đều có thể đi.”
Vô Ảnh mãnh liệt ngẩng đầu, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng vạn năm không đổi xuất hiện vẻ bối rối, quỳ xuống trước mặt Thanh Linh: “Vô Ảnh cả đời vì tiểu thư mà sống, xin tiểu thư đừng đuổi Vô Ảnh đi.” Nàng kiên định nói.
“Nếu như ngươi nguyện ý lưu lại, ta tất nhiên rất vui vẻ nhưng nếu ngày nào đó ngươi muốn đi….”
“Vô Ảnh không muốn ngày đó.” Vô Ảnh thập phần khẳng định.
“Được.” Thanh Linh đỡ nàng dậy.
“Đã như vậy, trước mắt ngươi thay ta làm một chuyện.” Thanh Linh nói.
“Xin tiểu thư phân phó.”
“Hách Liên Dực đã bị giải trừ cấm túc, thật sự là quá lợi cho hắn. Không để cho hắn một chút phiền toái, trong lòng bổn cô nương cảm thấy rất khó chịu.” Thanh Linh buồn bã nói, khóe môi vẽ ra nụ cười như ác ma.
Nàng đã để Đại Hối bí mật huấn luyện một nhóm người, thời gian lâu như vậy, chắc cũng phải có kết quả rồi chứ?
Thanh Linh nói Vô Ảnh đi tìm Đại Hối, bảo Đại Hối an bài một số người cho nàng.
Sau đó mang theo người đã được Đại Hối huấn luyện, giả mạo người của Vinh Vương phủ, cướp Dung Thi Thi bị nhốt ở trong tử lao.
Dung Trắc phi hành thích Hoàng Thượng, bị nhốt ở tử lao. Thanh Linh phái người giả mạo Vinh Vương phủ cứu nàng ta, đem chuyện này ném trên đầu Hách Liên Dực, ha, cũng đủ để hắn đau đầu một hồi.
Cho dù Thánh Thượng có tin tưởng Vinh Vương gia trong sạch nhưng vì chặn miệng lưỡi người đời, ông ta điều tra chuyện này. Trong thời gian đó, Hách Liên Dực chắc chắn sẽ bị quản chế.
Tuyết trắng bay bay, hoa Sơn Trà bên trong Thủy Liên viện đã nở, hương thơm thoang thoảng, cực kì khiến lòng người thư thái.
Thanh Linh khoác áo choàng màu đỏ, đứng trước cây sơn trà. Dáng người nàng yêu kiều, khí chất xuất trần, tựa như tiên tử hạ giới. Một thân hồng y rực rỡ giữa một bầu trời đầy tuyết.
Nàng chính là đang thưởng thức hoa sơn trà kia, lúc này Hương Thảo lại kích động chạy tới.
“Tiểu thư, Tần Thừa tướng đến.” Thanh âm Hương Thảo vô cùng kích động.
“Ồ.” Thanh Linh nhàn nhạt đáp lại nhưng mặt mày lại dạt dào vui vẻ.
“Tiểu thư, người biết Tần Thừa tướng tới đây làm gì ư?” Hương Thảo cố ý thừa nước đục thả câu nói.
Thanh Linh lẳng lặng nhìn nàng, không trả lời nàng, chỉ bảo nàng lui xuống.
Hương Thảo khó có thể kìm chế được, nói: “Lần này Tần Thừa tướng đến Diệp phủ còn dẫn theo bà mối Lý, muốn tìm lão gia thương lượng ngày thành thân.”
Trước đây Tần Liễm đã đưa sính lễ đến Diệp phủ, lần này lại dẫn bà mối số một số hai bà mối Lý đến xem ngày lành tháng tốt để thành thân.
Thanh Linh trong lòng có hơi chút kinh hãi, người này cũng nóng lòng quá đí. Nàng vừa mới Diệp phủ hôm qua, hôm nay hắn liền dẫn bà mối Lý đến: “Lão gia đang cùng Tần Thừa tướng thương lượng ngày lành sao?”
“Chắc chưa xong đâu.” Hương Thảo nói.
Vừa dứt lời, một bóng dáng màu trắng liền bước vào Thủy Liên viện. Hắn khoắc áo choàng lông hồ màu trắng, toàn thân khí chất cao quý xuất trần, khuôn mặt trắng nõn yêu nghiệt lộ diện giữa làn tuyết trắng. Trên tay hắn cầm một cái ô dầu, tựa như đang đạp mây bồng bềnh mà tới.
Thanh Linh nhìn nam tử tựa như đang bước ra từ trong tranh, trên mặt vui vẻ nồng đậm.
Nam tử đứng trước mặt nàng, sắc mặt trầm xuống, cầm ô che cho nàng: “Thân thể nàng vừa mới tốt lên, tuyết đang lớn như vậy mà còn dám chạy ra ngoài, đã thế còn không cầm theo ô.”
Nàng không đếm xỉa đến câu cằn nhằn của hắn, khóe môi hơi vểnh lên, tươi cười ngọt ngào khiến tâm thần hắn điên đảo: “Khi nào chàng lấy ta?” Nàng trực tiếp mở miệng hỏi.
“Hơn một tháng au, ngày hai mươi tháng mười hai.” Hắn nói: “Còn phải chờ hơn một tháng, thời gian lâu như vậy, vi phu làm sao mà chịu đựng được.” Vẻ mặt hắn buồn bực.
Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt liền tỏa sáng: “Phu nhân, tối nay phu nhân có thể ở cùng vi phu không?”
“Không.”
“Vậy tối nay vi phu ở lại với nàng.”
“Chàng dám?” Nàng ngoan lệ trừng hắn.
“Phu nhân…” Hắn ủy khuất bĩu môi, một tay nhàn rỗi cầm lấy tay nàng, thoáng chốc, sắc mặt hắn liền biến đen.
“Tại sao lại lạnh như vậy?” Hắn nhíu mày, ôm bàn tay lạnh như băng của nàng áp vào lồng ngực mình. “Rõ ràng là người lớn thế nhưng vẫn không biết cách chăm sóc bản thân, nàng đứng ở đây đã bao lâu? Còn không mau quay về phòng, về sau tuyết lớn như vậy thì đừng đứng ngoài này.”
Hắn tự nhiên ôm lấy eo nàng, trực tiếp dẫn nàng vào phòng: “Như thế nào lại không biết cách chiếu cố bản thân vậy, cứ như tiểu hài tử vậy, sau này làm mẫu thân thì nàng phải làm thế nào?
Sau này chúng ta sinh mấy đứa đi, có bọn nhỏ chiếu cố nàng, vi phu cũng an tâm.”
Khóe miệng Thanh Linh thoáng giật, người này sao lại lạc đề rồi? Sinh vài đứa? Người này lo lắng nàng làm mẫu thân không thể chiếu cố tốt bản thân, vậy tại sao hắn không nghĩ đến sinh mấy hài tử, ai là người chiếu cố các con?
“Không được, sinh nhiều như vậy nàng lại mệt mỏi, người đau lòng vẫn là vi phu.
Chỉ sinh một đứa thôi, phu nhân cảm thấy sinh nhi tử hay nhi nữ thì tốt? Đối với vi phu, chỉ cần là phu nhân sinh, dù là nhi tử hay nhi nữ, vi phu đều thích.
Vi phu muốn có con sớm một chút, tối nay phu nhân có thể ở cùng vi phu không?...”
Lại lạc đề! Người này sao lại dong dài như vậy? Thanh Linh đôt nhiên vòng tay qua cổ hắn, kiễng chân, ngửa đầu hôn lên môi hắn, thành công ngăn chặn miệng hắn.
Thanh Linh ngả người ra ghế, lười biếng giương mắt: “Như thế nào?”
“Chậc chậc, nhắc tới đoạn chuyện xưa cũ kia, chậc chậc. Kính Nam Vương thời còn trẻ cùng Ninh Thục phi yêu nhau say đắm, lúc đó Ninh Thục phi còn là Ninh gia Đại tiểu thư. Về sau Ninh tiểu thư vì gia tộc mà vào cung, Kính Nam Vương thương tâm không thôi, không lâu sau đó cũng rời khỏi Hạ thành. Ông ta đã hai mươi năm chưa từng quay về Kinh, nhiều năm như vậy vẫn chưa chịu lập gia đình.” Kính Nam Vương đối với Ninh Thục phi đúng là tình nghĩa sâu đậm, nhiều năm như vậy cũng chưa từng có ý định lập gia đình, lại còn không chịu bước vào Kinh thành.
“Nam nhân này dù không quay về Hạ thành nhưng vẫn chú ý đến Ninh Thục phi. Cao công công Cao Lập trong cung kia chính là người của Kính Nam Vương, tin tức của Ninh Thục phi đều là Cao công công xuất cung mua đồ truyền lại cho người của Kính Nam Vương, cuối cùng truyền vào trong tai Kính Nam Vương.” Thư Nghiễn không khỏi thầm than Kính Nam Vương thật sự đúng là nam nhân si tình, hai mươi năm vẫn cứ cuồng si nữ nhân của Hoàng Đế.
“Âm thầm chú ý đến Kính Nam Vương, phân phó người nhìn chằm chằm Cao Lập.” Thanh Linh nói.
“Vâng.” Thư Nghiễn nhận mệnh lui về sau.
Thư Nghiễn vừa rời đi, Thanh Linh liền triệu Vô Ảnh lại.
Khuôn mặt Vô Ảnh trong trẻo mà lạnh lùng, một thân hắc y bó sát người, quanh thân khí tức thần bí: “Tiểu thư.”
“Vô Ảnh, cảm ơn ngươi mấy ngày này đã chiếu cố Nhị ca.” Thanh Linh cười nói.
“Đây là việc Vô Ảnh nên làm.”
Thanh Linh đứng trước người Vô Ảnh, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Vô Ảnh, ta không còn là Mạch Sương trước kia nữa.” Mà là Diệp Thanh Linh có linh hồn của Mạch Sương. “Ta hiện tại muốn trả tự do lại cho ngươi, nếu như ngươi nguyện ý, bất cứ lúc nào đều có thể đi.”
Vô Ảnh mãnh liệt ngẩng đầu, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng vạn năm không đổi xuất hiện vẻ bối rối, quỳ xuống trước mặt Thanh Linh: “Vô Ảnh cả đời vì tiểu thư mà sống, xin tiểu thư đừng đuổi Vô Ảnh đi.” Nàng kiên định nói.
“Nếu như ngươi nguyện ý lưu lại, ta tất nhiên rất vui vẻ nhưng nếu ngày nào đó ngươi muốn đi….”
“Vô Ảnh không muốn ngày đó.” Vô Ảnh thập phần khẳng định.
“Được.” Thanh Linh đỡ nàng dậy.
“Đã như vậy, trước mắt ngươi thay ta làm một chuyện.” Thanh Linh nói.
“Xin tiểu thư phân phó.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Hách Liên Dực đã bị giải trừ cấm túc, thật sự là quá lợi cho hắn. Không để cho hắn một chút phiền toái, trong lòng bổn cô nương cảm thấy rất khó chịu.” Thanh Linh buồn bã nói, khóe môi vẽ ra nụ cười như ác ma.
Nàng đã để Đại Hối bí mật huấn luyện một nhóm người, thời gian lâu như vậy, chắc cũng phải có kết quả rồi chứ?
Thanh Linh nói Vô Ảnh đi tìm Đại Hối, bảo Đại Hối an bài một số người cho nàng.
Sau đó mang theo người đã được Đại Hối huấn luyện, giả mạo người của Vinh Vương phủ, cướp Dung Thi Thi bị nhốt ở trong tử lao.
Dung Trắc phi hành thích Hoàng Thượng, bị nhốt ở tử lao. Thanh Linh phái người giả mạo Vinh Vương phủ cứu nàng ta, đem chuyện này ném trên đầu Hách Liên Dực, ha, cũng đủ để hắn đau đầu một hồi.
Cho dù Thánh Thượng có tin tưởng Vinh Vương gia trong sạch nhưng vì chặn miệng lưỡi người đời, ông ta điều tra chuyện này. Trong thời gian đó, Hách Liên Dực chắc chắn sẽ bị quản chế.
Tuyết trắng bay bay, hoa Sơn Trà bên trong Thủy Liên viện đã nở, hương thơm thoang thoảng, cực kì khiến lòng người thư thái.
Thanh Linh khoác áo choàng màu đỏ, đứng trước cây sơn trà. Dáng người nàng yêu kiều, khí chất xuất trần, tựa như tiên tử hạ giới. Một thân hồng y rực rỡ giữa một bầu trời đầy tuyết.
Nàng chính là đang thưởng thức hoa sơn trà kia, lúc này Hương Thảo lại kích động chạy tới.
“Tiểu thư, Tần Thừa tướng đến.” Thanh âm Hương Thảo vô cùng kích động.
“Ồ.” Thanh Linh nhàn nhạt đáp lại nhưng mặt mày lại dạt dào vui vẻ.
“Tiểu thư, người biết Tần Thừa tướng tới đây làm gì ư?” Hương Thảo cố ý thừa nước đục thả câu nói.
Thanh Linh lẳng lặng nhìn nàng, không trả lời nàng, chỉ bảo nàng lui xuống.
Hương Thảo khó có thể kìm chế được, nói: “Lần này Tần Thừa tướng đến Diệp phủ còn dẫn theo bà mối Lý, muốn tìm lão gia thương lượng ngày thành thân.”
Trước đây Tần Liễm đã đưa sính lễ đến Diệp phủ, lần này lại dẫn bà mối số một số hai bà mối Lý đến xem ngày lành tháng tốt để thành thân.
Thanh Linh trong lòng có hơi chút kinh hãi, người này cũng nóng lòng quá đí. Nàng vừa mới Diệp phủ hôm qua, hôm nay hắn liền dẫn bà mối Lý đến: “Lão gia đang cùng Tần Thừa tướng thương lượng ngày lành sao?”
“Chắc chưa xong đâu.” Hương Thảo nói.
Vừa dứt lời, một bóng dáng màu trắng liền bước vào Thủy Liên viện. Hắn khoắc áo choàng lông hồ màu trắng, toàn thân khí chất cao quý xuất trần, khuôn mặt trắng nõn yêu nghiệt lộ diện giữa làn tuyết trắng. Trên tay hắn cầm một cái ô dầu, tựa như đang đạp mây bồng bềnh mà tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Linh nhìn nam tử tựa như đang bước ra từ trong tranh, trên mặt vui vẻ nồng đậm.
Nam tử đứng trước mặt nàng, sắc mặt trầm xuống, cầm ô che cho nàng: “Thân thể nàng vừa mới tốt lên, tuyết đang lớn như vậy mà còn dám chạy ra ngoài, đã thế còn không cầm theo ô.”
Nàng không đếm xỉa đến câu cằn nhằn của hắn, khóe môi hơi vểnh lên, tươi cười ngọt ngào khiến tâm thần hắn điên đảo: “Khi nào chàng lấy ta?” Nàng trực tiếp mở miệng hỏi.
“Hơn một tháng au, ngày hai mươi tháng mười hai.” Hắn nói: “Còn phải chờ hơn một tháng, thời gian lâu như vậy, vi phu làm sao mà chịu đựng được.” Vẻ mặt hắn buồn bực.
Hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt liền tỏa sáng: “Phu nhân, tối nay phu nhân có thể ở cùng vi phu không?”
“Không.”
“Vậy tối nay vi phu ở lại với nàng.”
“Chàng dám?” Nàng ngoan lệ trừng hắn.
“Phu nhân…” Hắn ủy khuất bĩu môi, một tay nhàn rỗi cầm lấy tay nàng, thoáng chốc, sắc mặt hắn liền biến đen.
“Tại sao lại lạnh như vậy?” Hắn nhíu mày, ôm bàn tay lạnh như băng của nàng áp vào lồng ngực mình. “Rõ ràng là người lớn thế nhưng vẫn không biết cách chăm sóc bản thân, nàng đứng ở đây đã bao lâu? Còn không mau quay về phòng, về sau tuyết lớn như vậy thì đừng đứng ngoài này.”
Hắn tự nhiên ôm lấy eo nàng, trực tiếp dẫn nàng vào phòng: “Như thế nào lại không biết cách chiếu cố bản thân vậy, cứ như tiểu hài tử vậy, sau này làm mẫu thân thì nàng phải làm thế nào?
Sau này chúng ta sinh mấy đứa đi, có bọn nhỏ chiếu cố nàng, vi phu cũng an tâm.”
Khóe miệng Thanh Linh thoáng giật, người này sao lại lạc đề rồi? Sinh vài đứa? Người này lo lắng nàng làm mẫu thân không thể chiếu cố tốt bản thân, vậy tại sao hắn không nghĩ đến sinh mấy hài tử, ai là người chiếu cố các con?
“Không được, sinh nhiều như vậy nàng lại mệt mỏi, người đau lòng vẫn là vi phu.
Chỉ sinh một đứa thôi, phu nhân cảm thấy sinh nhi tử hay nhi nữ thì tốt? Đối với vi phu, chỉ cần là phu nhân sinh, dù là nhi tử hay nhi nữ, vi phu đều thích.
Vi phu muốn có con sớm một chút, tối nay phu nhân có thể ở cùng vi phu không?...”
Lại lạc đề! Người này sao lại dong dài như vậy? Thanh Linh đôt nhiên vòng tay qua cổ hắn, kiễng chân, ngửa đầu hôn lên môi hắn, thành công ngăn chặn miệng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro