Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 134.2
Sương Nhiễm Tuyết Y
2024-07-23 11:52:46
Kỳ thật ngay từ
đầu Kính Nam vương cũng cho rằng có người muốn hãm hại Hách Liên Dực.
Hắn định thẩm vấn mấy người đã xông vào tử lao nhưng người nào người nấy cũng đều là người cứng đầu, bất luận dùng hình cụ gì bọn họ cũng không
nhả ra dù chỉ một chữ.
Hôm nay chính mình cầm lệnh bài Vinh Vương phủ đến tìm hắn là chỉ muốn nhắc nhở hắn một chút. Hiện tại mục đích đã đạt được, ông ta cũng không cần ở đây lâu, từ biệt Hách Liên Dực sau đó đứng dậy rời đi.
Sau khi ra khỏi Vinh Vương phủ, thuộc hạ của Kính Nam vương giục ngựa chạy đến.
“Bẩm Vương gia, đã có tung tích của người xông vào tử lao hôm qua.” Người nọ xuống ngựa, sau khi hành lễ vội vàng nói.
“Phải không? Có thể trốn thoát được từ tay bổn vương, bổn vương thật muốn gặp mặt một lần.” Kính Nam vương cho người vào thông báo Hách Liên Dực tung tích người xông vào tử lao hôm qua, sau đó nhanh chóng lên ngựa phóng đi.
Sau một giấc ngủ trưa, Thư Nghiễn ở ngoài cửa muốn cầu kiến Thanh Linh.
Được cho Thanh Linh cho phép, Thư Nghiễn mở cửa, vừa nhìn thấy nàng liền vội vàng bẩm báo: “Chủ Thượng, không xong rồi, Kính Nam vương dẫn theo một đám người đến nơi ẩn thân của Vô Ảnh cô nương.”
Thanh Linh nghe vậy, tâm trầm xuống: “Triệu tập nhân thủ đi giúp Vô Ảnh, đảm bảo an toàn tính mạng của nàng.”
Thanh Linh nhìn sang Hương Thảo: “Hương Thảo, lấy cho t cái áo choàng ra đây.”
“Tiểu thư, ngài muốn đi ra ngoài sao?” Hương Thảo nhìn qua cửa sổ, bên ngoài trời vẫn đổ tuyết, lạnh muốn chết: “Trời lạnh thế này, Tiểu thư người đừng đi, có chuyện gì phân phó người khác làm là được.” Hương Thảo khuyên nhủ.
“Không cần, nhanh lấy cho ta cái áo choàng.” Thanh Linh cười nói, nàng nghĩ chính mình cũng muốn gặp Kính Nam vương một lần.
Nơi Vô Ảnh dưỡng thương là một viện tử nho nhỏ trong Hạ thành, Thanh Linh ngồi trong một chiếc xe ngựa bình thường đi vào phụ cận liền nghe thấy tiếng đánh nhau, còn mơ hồ có mùi máu tươi.
Nàng đổi một thân nam trang, dịch dung thành một gương mặt xa lạ khác. Bước ra khỏi xe ngựa, nàng đã biến thành một công tử tao nhã vô song.
Nàng bước nhanh đến nơi truyền ra tiếng đánh nhau, Thư Nghiễn đi theo sau lưng.
Lúc này, nơi Vô Ảnh dưỡng thương tràn ngập mùi máu tươi. Trên nền tuyết trắng bị máu nhuộm đỏ, nhìn mà thấy tâm cũng run sợ.
Người của Kính Nam vương đang đối phó với người của nàng, liên tiếp bị bại lui. Ông ta nhìn chằm chàm Vô Ảnh, trầm mặt. Nữ tử này được che chở, xem ra nàng cũng có một chút thân phận, bắt lấy nàng có lẽ càng hữu dụng: “Ai bắt được nữ tử bị trọng thương kia, ta sẽ trọng thưởng!” Hắn cao giọng nói.
Người của ông ta vừa nghe thấy có thưởng, lòng tin tăng lên nhiều, không sợ chết cuồng tấn công người của Thanh Linh. Chỉ là bọn họ không phải đối thủ của đối phương, song phương đánh nhau chỉ qua tầm ba chiêu, người của Kính Nam vương kẻ chết người bị thương.
Mắt nhìn nữ tử kia lại sắp thoát thân, Kính Nam vương rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa. Thừa dịp Vô Ảnh còn bị người của ông ta ngăn trở, ông ta lấy cung tiễn trong tay hạ nhân, nhắm Vô Ảnh, mũi tên bay ra khỏi cung.
Mũi tên bắn ra có thêm nội lực, thế như chẻ tre, nhắm thẳng lưng Vô Ảnh.
Thời cơ bắn ra mũi tên này rất tốt, nữ tử kia chắc chắn không thể tránh được. Kính Nam vương ngồi trên lưng ngựa, khinh thường nhìn hết thảy. Đột nhiên xuât hiện một nam tử thanh tú mặc lam y, mắt thấy mũi tên sắp trúng mục tiêu, nam tử trẻ tuổi kia phất tay ngăn chặn hướng đi của mũi tên khiến nó bắn ngược trở lại.
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, mũi tên đã bay thẳng đến cho Kính Nam vương. Ông ta kinh hãi, đồng tử giãn nở, sau đó gấp rút vận nội lực, mất thật lớn khí lực mới có thể tránh thoát được mũi tên đó. Mũi tên đó cắm chặt vào cái cây phía sau, chỉ còn để lại phần lông vũ ở đuôi mũi tên.
Nội lực thật thâm hậu! Kính Nam vương thở dài trong lòng.
Thanh Linh sau khi ngăn cản mũi tên của Kính Nam vương, phân phó Thư Nghiễn che chở Vô Ảnh rút lui, bản thân trực tiếp đánh tới Kính Nam vương.
Kính Nam vương nhìn Thanh Linh sắp lại gần, biết nam tử này có võ công không thể khinh thường liền nghiêm túc hẳn, cùng Thanh Linh so chiêu.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, đầu cành cây bị tuyết đọng mà oằn mình xuống. Hai ngươi đánh nhau giữa một bầu trời tuyết đổ, thuộc hạ của song phương đứng im không nhúc nhích.
Xung lượng tỏa ra xung quanh, tuyết rơi từa trên trời xuống như thể bị thứ vô hình đẩy ra, tuyết đọng trên cành cây cũng rơi xuống. Hai bóng dáng trên không trung đã không còn nhận ra được ai với ai.
Cách đó không xa, Hách Liên Dực vận một bộ áo bào quý giá màu đen, vạt áo thêu tường cân bằng chỉ vàng. Hắn ngồi trên lưng ngựa, tuyết trắng bay xung quanh, càng nhìn càng thấy tuấn mỹ.
Bởi vì phía trước lão đại hai bên đang so chiêu, nhân thủ hai bên lại không chịu ngồi yên mà lao vào đánh nhau lần nữa, cũng không ai chú ý Hách Liên Dực đến từ khi nào.
Hách Liên Dực nhìn quanh sân tan hoàng cũng không có ý tứ tiến lên giúp đỡ Kính Nam vương.
Kính Nam vương công phu bá đạo, sống lâu năm, kinh nghiệm chinh chiến phong phú, ra tay càng ngày càng ngoan lệ, có xu thế chiếm thượng phong.
Tuyết đọng trên cây rơi xuống, trong một khoảnh khắc Kính Nam vương không chú ý, Thanh Linh liền xuất ngân châm phóng về phía ông ta.
Kính Nam vương không ngờ, vội vàng phòng thủ, vốn đã dần chiếm thế thượng phong trong nháy mắt lại rơi vào thế hạ phong: “Tiểu nhân hèn hạ.” Ông ta giận giữ nói, ra tay càng ngày càng tàn nhẫn.
Thanh Linh trầm mặt, nàng chỉ muốn dò xét công phu của Kính Nam vương, giờ thì khó có thể thoát thân. Nàng lùi về sau vài bước, đột nhiên dừng chân, từ trong tay áo lấy ra ngọc bội được chạm trổ thành hình Mị hoa màu đỏ. Tấm ngọc bội này có hình dạng tương tự với hắc y nhân đã hại nàng chết thảm ngày đó. Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm gương mặt Kính Nam vương, không buông tha bất kỳ một vẻ mặt nào của ông ta.
Kính Nam vương ánh mắt lướt qua tấm ngọc bội đó, sau đó rút kiếm tấn công nàng.
Thanh Linh chợt cảm thấy thất vọng, ngực tựa như bị đè nặng, rất khó chịu.
Tấm ngọc bội này là giả nhưng cũng rất giống tín vật đính ước của Bạch tộc. Kính Nam vương nhìn qua tấm ngọc bội, vẻ mặt nhàn nhạt tựa như không hề biết nó.
Nếu nhận ra tấm ngọc bội này, bất chợt nhìn thấy nó, vẻ mặt sẽ không bình thản đến thế.
Nhưng nếu không phải ông ta ngụy trang quá tốt thì chính bản thân ông ta không phải chủ nhân của tấm ngọc bội đó.
Kiếm của Kính Nam vương đã sắp sửa đâm vào ngực nàng, nàng cong người về phía sau tạo thành hình bán nguyệt, khó khăn tránh thoát chiêu vừa rồi của Kính Nam vương. Ngay sau đó nàng lăn sang một bên, bật người đứng dậy.
Thanh Linh đưa tay, chuẩn bị tư thế ra chiêu Phất thủ thiên diệp.
Lập tức cuồng phong thổi mạnh, tuyết ngưng giữa không trung, dần dần xoay thành một vòng tròn, áp lực từ bốn phía tụ tập hết về vòng xoáy.
Tuyết trời bị Thanh Linh thao túng, tựa như vũ khí sắc bén đánh thẳng về phía Kính Nam vương.
Cách đó không xa, Hách Liên Dực đang hứng trí bừng bừng nhìn hai người so chiêu, đột nhiên lam y nam tử sử dụng một chiêu Thiên Diệp kia.
Sắc mặt hắn lập tức cứng ngắc, mím môi. Sử dụng thành thạo Phất thủ thiên diệp, lại có thói quen dùng ngân châm làm ám khí, không ai ngoài Thanh Linh có thể làm được điều đó.
Lam y nam tử kia, chắc chắn là Diệp Thanh Linh.
“Diệp Thanh Linh!” Hách Liên Dực cắn răng, người đứng sau muốn hắt nước bẩn lên đầu hắn chính là nàng.
Nữ nhân này, quá không an phận! Hôm nay hắn tuyệt đối không thể để cho nữ nhân này bình yên vô sự rời đi.
Ha, Diệp Thanh Linh dịch dung thành một nam tử vô danh. Nàng có ý đồ sát hại Kính Nam vương, bản vương giết nàng tất nhiên trong triều không ai dám chỉ trích.
Thanh Linh sử dụng Phất thủ thiên diệp, Kính Nam vương liên tiếp lùi về phía sau, sau đó không chống đỡ nổi mà ngã ra đất.
Hách Liên Dực mắt thấy Thanh Linh đánh ngã Kính Nam vương liền phi thân rời đi, hắn liền xuất hiện, qua loa an ủi Kính Nam vương, sau đó nhanh chóng thi triển khinh công đuổi theo Thanh Linh.
Hách Liên Dực cùng Thanh Linh đều là cao thủ, thi triển khinh công phóng như điện xẹt, rất nhanh đã đi vào khu vực náo nhiệt nhất trong Kinh thành.
Hôm nay chính mình cầm lệnh bài Vinh Vương phủ đến tìm hắn là chỉ muốn nhắc nhở hắn một chút. Hiện tại mục đích đã đạt được, ông ta cũng không cần ở đây lâu, từ biệt Hách Liên Dực sau đó đứng dậy rời đi.
Sau khi ra khỏi Vinh Vương phủ, thuộc hạ của Kính Nam vương giục ngựa chạy đến.
“Bẩm Vương gia, đã có tung tích của người xông vào tử lao hôm qua.” Người nọ xuống ngựa, sau khi hành lễ vội vàng nói.
“Phải không? Có thể trốn thoát được từ tay bổn vương, bổn vương thật muốn gặp mặt một lần.” Kính Nam vương cho người vào thông báo Hách Liên Dực tung tích người xông vào tử lao hôm qua, sau đó nhanh chóng lên ngựa phóng đi.
Sau một giấc ngủ trưa, Thư Nghiễn ở ngoài cửa muốn cầu kiến Thanh Linh.
Được cho Thanh Linh cho phép, Thư Nghiễn mở cửa, vừa nhìn thấy nàng liền vội vàng bẩm báo: “Chủ Thượng, không xong rồi, Kính Nam vương dẫn theo một đám người đến nơi ẩn thân của Vô Ảnh cô nương.”
Thanh Linh nghe vậy, tâm trầm xuống: “Triệu tập nhân thủ đi giúp Vô Ảnh, đảm bảo an toàn tính mạng của nàng.”
Thanh Linh nhìn sang Hương Thảo: “Hương Thảo, lấy cho t cái áo choàng ra đây.”
“Tiểu thư, ngài muốn đi ra ngoài sao?” Hương Thảo nhìn qua cửa sổ, bên ngoài trời vẫn đổ tuyết, lạnh muốn chết: “Trời lạnh thế này, Tiểu thư người đừng đi, có chuyện gì phân phó người khác làm là được.” Hương Thảo khuyên nhủ.
“Không cần, nhanh lấy cho ta cái áo choàng.” Thanh Linh cười nói, nàng nghĩ chính mình cũng muốn gặp Kính Nam vương một lần.
Nơi Vô Ảnh dưỡng thương là một viện tử nho nhỏ trong Hạ thành, Thanh Linh ngồi trong một chiếc xe ngựa bình thường đi vào phụ cận liền nghe thấy tiếng đánh nhau, còn mơ hồ có mùi máu tươi.
Nàng đổi một thân nam trang, dịch dung thành một gương mặt xa lạ khác. Bước ra khỏi xe ngựa, nàng đã biến thành một công tử tao nhã vô song.
Nàng bước nhanh đến nơi truyền ra tiếng đánh nhau, Thư Nghiễn đi theo sau lưng.
Lúc này, nơi Vô Ảnh dưỡng thương tràn ngập mùi máu tươi. Trên nền tuyết trắng bị máu nhuộm đỏ, nhìn mà thấy tâm cũng run sợ.
Người của Kính Nam vương đang đối phó với người của nàng, liên tiếp bị bại lui. Ông ta nhìn chằm chàm Vô Ảnh, trầm mặt. Nữ tử này được che chở, xem ra nàng cũng có một chút thân phận, bắt lấy nàng có lẽ càng hữu dụng: “Ai bắt được nữ tử bị trọng thương kia, ta sẽ trọng thưởng!” Hắn cao giọng nói.
Người của ông ta vừa nghe thấy có thưởng, lòng tin tăng lên nhiều, không sợ chết cuồng tấn công người của Thanh Linh. Chỉ là bọn họ không phải đối thủ của đối phương, song phương đánh nhau chỉ qua tầm ba chiêu, người của Kính Nam vương kẻ chết người bị thương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt nhìn nữ tử kia lại sắp thoát thân, Kính Nam vương rốt cuộc không thể ngồi yên được nữa. Thừa dịp Vô Ảnh còn bị người của ông ta ngăn trở, ông ta lấy cung tiễn trong tay hạ nhân, nhắm Vô Ảnh, mũi tên bay ra khỏi cung.
Mũi tên bắn ra có thêm nội lực, thế như chẻ tre, nhắm thẳng lưng Vô Ảnh.
Thời cơ bắn ra mũi tên này rất tốt, nữ tử kia chắc chắn không thể tránh được. Kính Nam vương ngồi trên lưng ngựa, khinh thường nhìn hết thảy. Đột nhiên xuât hiện một nam tử thanh tú mặc lam y, mắt thấy mũi tên sắp trúng mục tiêu, nam tử trẻ tuổi kia phất tay ngăn chặn hướng đi của mũi tên khiến nó bắn ngược trở lại.
Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, mũi tên đã bay thẳng đến cho Kính Nam vương. Ông ta kinh hãi, đồng tử giãn nở, sau đó gấp rút vận nội lực, mất thật lớn khí lực mới có thể tránh thoát được mũi tên đó. Mũi tên đó cắm chặt vào cái cây phía sau, chỉ còn để lại phần lông vũ ở đuôi mũi tên.
Nội lực thật thâm hậu! Kính Nam vương thở dài trong lòng.
Thanh Linh sau khi ngăn cản mũi tên của Kính Nam vương, phân phó Thư Nghiễn che chở Vô Ảnh rút lui, bản thân trực tiếp đánh tới Kính Nam vương.
Kính Nam vương nhìn Thanh Linh sắp lại gần, biết nam tử này có võ công không thể khinh thường liền nghiêm túc hẳn, cùng Thanh Linh so chiêu.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, đầu cành cây bị tuyết đọng mà oằn mình xuống. Hai ngươi đánh nhau giữa một bầu trời tuyết đổ, thuộc hạ của song phương đứng im không nhúc nhích.
Xung lượng tỏa ra xung quanh, tuyết rơi từa trên trời xuống như thể bị thứ vô hình đẩy ra, tuyết đọng trên cành cây cũng rơi xuống. Hai bóng dáng trên không trung đã không còn nhận ra được ai với ai.
Cách đó không xa, Hách Liên Dực vận một bộ áo bào quý giá màu đen, vạt áo thêu tường cân bằng chỉ vàng. Hắn ngồi trên lưng ngựa, tuyết trắng bay xung quanh, càng nhìn càng thấy tuấn mỹ.
Bởi vì phía trước lão đại hai bên đang so chiêu, nhân thủ hai bên lại không chịu ngồi yên mà lao vào đánh nhau lần nữa, cũng không ai chú ý Hách Liên Dực đến từ khi nào.
Hách Liên Dực nhìn quanh sân tan hoàng cũng không có ý tứ tiến lên giúp đỡ Kính Nam vương.
Kính Nam vương công phu bá đạo, sống lâu năm, kinh nghiệm chinh chiến phong phú, ra tay càng ngày càng ngoan lệ, có xu thế chiếm thượng phong.
Tuyết đọng trên cây rơi xuống, trong một khoảnh khắc Kính Nam vương không chú ý, Thanh Linh liền xuất ngân châm phóng về phía ông ta.
Kính Nam vương không ngờ, vội vàng phòng thủ, vốn đã dần chiếm thế thượng phong trong nháy mắt lại rơi vào thế hạ phong: “Tiểu nhân hèn hạ.” Ông ta giận giữ nói, ra tay càng ngày càng tàn nhẫn.
Thanh Linh trầm mặt, nàng chỉ muốn dò xét công phu của Kính Nam vương, giờ thì khó có thể thoát thân. Nàng lùi về sau vài bước, đột nhiên dừng chân, từ trong tay áo lấy ra ngọc bội được chạm trổ thành hình Mị hoa màu đỏ. Tấm ngọc bội này có hình dạng tương tự với hắc y nhân đã hại nàng chết thảm ngày đó. Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm gương mặt Kính Nam vương, không buông tha bất kỳ một vẻ mặt nào của ông ta.
Kính Nam vương ánh mắt lướt qua tấm ngọc bội đó, sau đó rút kiếm tấn công nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh Linh chợt cảm thấy thất vọng, ngực tựa như bị đè nặng, rất khó chịu.
Tấm ngọc bội này là giả nhưng cũng rất giống tín vật đính ước của Bạch tộc. Kính Nam vương nhìn qua tấm ngọc bội, vẻ mặt nhàn nhạt tựa như không hề biết nó.
Nếu nhận ra tấm ngọc bội này, bất chợt nhìn thấy nó, vẻ mặt sẽ không bình thản đến thế.
Nhưng nếu không phải ông ta ngụy trang quá tốt thì chính bản thân ông ta không phải chủ nhân của tấm ngọc bội đó.
Kiếm của Kính Nam vương đã sắp sửa đâm vào ngực nàng, nàng cong người về phía sau tạo thành hình bán nguyệt, khó khăn tránh thoát chiêu vừa rồi của Kính Nam vương. Ngay sau đó nàng lăn sang một bên, bật người đứng dậy.
Thanh Linh đưa tay, chuẩn bị tư thế ra chiêu Phất thủ thiên diệp.
Lập tức cuồng phong thổi mạnh, tuyết ngưng giữa không trung, dần dần xoay thành một vòng tròn, áp lực từ bốn phía tụ tập hết về vòng xoáy.
Tuyết trời bị Thanh Linh thao túng, tựa như vũ khí sắc bén đánh thẳng về phía Kính Nam vương.
Cách đó không xa, Hách Liên Dực đang hứng trí bừng bừng nhìn hai người so chiêu, đột nhiên lam y nam tử sử dụng một chiêu Thiên Diệp kia.
Sắc mặt hắn lập tức cứng ngắc, mím môi. Sử dụng thành thạo Phất thủ thiên diệp, lại có thói quen dùng ngân châm làm ám khí, không ai ngoài Thanh Linh có thể làm được điều đó.
Lam y nam tử kia, chắc chắn là Diệp Thanh Linh.
“Diệp Thanh Linh!” Hách Liên Dực cắn răng, người đứng sau muốn hắt nước bẩn lên đầu hắn chính là nàng.
Nữ nhân này, quá không an phận! Hôm nay hắn tuyệt đối không thể để cho nữ nhân này bình yên vô sự rời đi.
Ha, Diệp Thanh Linh dịch dung thành một nam tử vô danh. Nàng có ý đồ sát hại Kính Nam vương, bản vương giết nàng tất nhiên trong triều không ai dám chỉ trích.
Thanh Linh sử dụng Phất thủ thiên diệp, Kính Nam vương liên tiếp lùi về phía sau, sau đó không chống đỡ nổi mà ngã ra đất.
Hách Liên Dực mắt thấy Thanh Linh đánh ngã Kính Nam vương liền phi thân rời đi, hắn liền xuất hiện, qua loa an ủi Kính Nam vương, sau đó nhanh chóng thi triển khinh công đuổi theo Thanh Linh.
Hách Liên Dực cùng Thanh Linh đều là cao thủ, thi triển khinh công phóng như điện xẹt, rất nhanh đã đi vào khu vực náo nhiệt nhất trong Kinh thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro