Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 138.5

Sương Nhiễm Tuyết Y

2024-07-23 11:52:46

“Vì sao lại dẫn ta tới đây?” Thanh Linh hồ nghi nhìn hắn, đầu đông hắn tặng nàng mấy rương quần áo, đến giờ phút này có những bộ y phục nàng còn chưa mặc bao giờ, bây giờ nàng căn bản không thiếu quần áo.

Hắn thần bí nói với nàng: “Đi với vi phu.”

Đến lầu hai Yên La các, hình như Tần Liễm đã hẹn trước với chưởng quỹ, thấy Tần Liễm dẫn theo một cô nương đến, khách khí thi lễ với Tần Liễm một cái, sau đó gọi ba tú nương tới.

Ba tú nương cầm thước đo trên đo dưới Thanh Linh, sau đó lại khoa tay múa chân làm gì đó.

Thanh Linh thấy vậy liền hiểu Tần Liễm lại muốn may y phục cho nàng: “Y phục ta đã đủ mặc, không cần may thêm đâu mà.” Tiền dù nhiều nhưng nó cũng đâu phải hoa, y phục tại Yên La các đều giá cao vạn lượng, mới nghĩ thôi mà nàng đã cảm thấy đau lòng rồi.

“Cô nương cho dù có nhiều y phục nhưng giá y vẫn phải làm một bộ chứ.” Một tú nương vừa đo vừa cười nói.

“Giá y? Đây không phải là đồ do Diệp phủ chuẩn bị sao?” Thanh Linh kinh ngạc hỏi.

Tần Liễm đến bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng: “Phong tục Nam Hạ, giá y do nhà mẹ đẻ chuẩn bị, nhưng giá y của nàng, vi phu vẫn muốn chuẩn bị.”

Ba tú nương đã xong việc lùi về phía sau.

“Có hôn phu thay cô nương chuẩn bị giá y, cô nương thật sự rất may mắn.” Chưởng quỹ là một nữ tử trung niên, vẻ mặt bà hâm mộ nói: “Tần công tử yên tâm, năm ngày sau, Yên La các sẽ làm ra giá y khiến hai người vừa lòng.”

Đi ra khỏi Yên La các, Tần Liễm đột nhiên có chuyện quan trọng liền rời đi trước.

Hôm nay trong cung cử hành đại điển phong Thái tử, văn vó bá quan cùng sứ giả các nước ăn mặc chỉnh tề, tiến cung chúc mừng.

Sau giờ ngọ, có lẽ đại điển cũng đã xong, quần thuần cùng sứ giả đều xuất cung. Ở gần cửa cung có thể dễ dàng nhìn thấy kiệu mềm của các quyền thần hoặc quan viên mặc quan phục hay những trang phục kỳ dị của sứ giả dị quốc.

Thanh Linh ngồi bàn cạnh cửa sổ ở một tửu lâu. Nàng gọi một ấm trà rồi ngồi nhìn dòng người qua lại dưới phố.

“Tiểu thư, người xem, cô gia tương lai ở đó!” Hương Thảo hưng phấn chỉ Tần Liễm đang đi ở ngã tư đường phía trước.

Thanh Linh thuận theo tay Hương Thảo nhìn sang, hô hấp đột nhiên căng thẳng, ánh mắt ngưng lại.

Y phục của Tần Liễm hôm nay mặc rất khác mọi hôm, hắn mặc quan phục dành cho Thừa tướng màu trắng. Ngũ quan tinh sảo, vóc người cao gầy, triều phục thêu tiên hạc, đường viên thêu chỉ bạc. Một đầu tóc đen được cố định bởi quan ngân, ở hai tóc mai là hai dây ngọc đái thật dài rủ xuống đến ngực.

Đây là lần đầu tiên nàng được tận mắt thấy hắn mặc quan phục, thiếu đi vài phần tùy hứng, nhiều thêm chút tôn nghiêm cùng khí khái.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thanh quý mà khoan thai, giống như một vị thần trong những câu chuyện dân gian.

Người thường xuyên nhìn thấy hắn như Thanh Linh, nhìn hắn một thân quan phục còn phải hung hăng kinh diễm một phen. Tim không khống chế được mà đập nhanh hơn, hai gò má ửng hồng.

Nữ tử trên phố đều quay lại nhìn hắn, lớn gan hơn nữa còn dám quăng mị nhãn với hắn.

Người này, họa thủy!!!

Hắn đi cùng mấy quan viên khác trên ngã tư đường, nói với nhau về chuyện gì đó, vừa nói vừa cười.

Thanh Linh kéo cái ghế đứng lên, đợi đến khi Tần Liễm ở ngay trước cửa tửu lâu, nàng rất không nhã nhặn mà huýt sao một cái.

Tần Liễm đang nói chuyện phiếm với vài đồng liêu, đột nhiên nghe thấy tiếng huýt sáo, bước chân ngừng lại, hai đầu lông mày không ngừng giật giật, có chút bất đắc dĩ vỗ trán. Nhanh chóng cáo biệt với đồng liêu, đợi đến khi mấy người đó đã đi hết, hắn ngửa đầu, quả nhiên nhìn thấy phu nhân nhà hắn đứng gần cửa sổ lầu hai tửu lâu, vẻ mặt thiếu đánh nhìn hắn.

“Xuống.” Thanh âm hắn rất ôn nhu, tựa như rượu nồng làm say lòng người.

“Được.” Nàng không đi xuống bằng cách thông thường, Thanh Linh mở rộng cửa sổ, sau đó tung người nhảy qua, mọi người trên phố đều mang dáng vẻ sợ hãi mà nhìn nàng.

Giữa không trung, váy trắng tung bay tựa như tiên tử hạ trần, nữ tử nhìn nam tử cười tươi như hoa.

Nàng tùy hừng mà tiêu sái nhày vào trong lồng ngực phu quân mình.

Tần Liễm vững vàng tiếp được nàng, đợi sau khi hai chân nàng chạm đất, hắn sửa sang y phục bị gió thổi loạn giúp nàng: “Càng ngày càng giống hài tử.” Hắn thở dài nói, đáy mắt ngậm sủng ái mà nhìn nàng.

Thanh Linh bỏ ngoài tai câu mắng yêu ấy: “Chàng có đói không? Có muốn đi ăn cái gì không?” Nàng hỏi, hắn vừa từ trong cung ra ngoài, chắc chắn còn chưa kịp ăn gì, nàng nghĩ đến giờ này chắc cũng đã đói lắm rồi.

Tần Liễm gật đầu: “Cùng ăn với vi phu chứ?” Hắn tự nhiên nắm lấy tay nàng đi xuyên qua đám đông nhộn nhịp huyên náo.

Hai người yên lặng mà đi, hắn nghiêng đầu, ánh mắt nhu hòa nhìn một bên gò má nàng.

“Trên mặt ta có sính gì sao?” Phát giác được tầm mắt của hắn, nàng quay đầu, nghi ngờ hỏi, sau đó lấy ống tay áo lung tung lau má.

“Không có.” Hắn cười nhẹ, chế trụ bàn tay nàng, nắm thật chặt.

Hắn chỉ muốn ngắm nàng mà thôi, cầm tay nàng tiếp tục kéo nàng đi. Hận không thể cùng nàng bách niên giai lão, cùng nàng đi hết quãng đời còn lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hôm nay đại điển phong Thai tử có thuận lợi hay không?” Nhìn nam tử động tác ưu nhã để bát đũa xuống, Thanh Linh hỏi.

“Coi như thuận lợi.” Tần Liễm trả lời.

Thanh Linh kinh ngạc tên tiện nhân Hách Liên Dực kia ấy vậy mà không có âm mưu gì ngăn cản đại điển.

“Công tử.” Cửa nhã gian có người gõ.

“Vào đi.”

Sau khi được Tần Liễm cho phép, Minh Lục đi vào bẩm báo: “Công tử, Bộ binh bên kia xảy ra chuyện.”

Theo ý chỉ của Hoàng Thượng, bộ binh muốn tạo ra một loại hỏa pháo có uy lực cực kỳ mạnh lẽ, bất luận mục tiêu xa hay gần đều có thể bắn trúng. Sau nhiều năm như vậy, mười ngày trước, cuối cùng Bộ binh cũng có thể làm cho Nguyên Ung Đế hài lòng.

Hỏa pháo kia không giống với loại thô to cồng kền ngày xưa mà nhỏ rất nhiều. Nhưng uy lực lại hơn hỏa pháo bình thường đến năm lần, tầm ngắm có thể xa đến bốn mươi trượng, cho dù mục tiêu có gần đến cỡ nào cũng có thể tinh chuẩn bắn trúng không sai một li.

Người tạo ra loại hỏa pháo này tạm chịu trách nhiệm trông coi, vốn lúc hỏa pháo này thành công, Nguyên Ung Đế hạ lệnh bộ binh không được lộ ra một chút tiếng gió nào. Trong triều ngoại trừ Hoàng Thượng và các vị trọng thần triều đình, biết rõ loại pháo này cũng không còn ai nữa.

Hôm nay hỏa pháo đột nhiên biến mất. Nó tuy nhỏ nhưng thực chất trọng lượng cũng không nhẹ hơn bao nhiêu so với hỏa pháo bình thường.

Nếu tháo dỡ hỏa pháo kia sau đó lắp lại đều rất phiền toái, không có bản vẻ trong tay, khó lòng có thể lắp ráp thành công.

Thể trọng nặng như vậy, chuyện vụng trộm rời đi là không thể nào xảy ra, người đánh cắp hỏa pháo chắc chắn đã giấu nó đi.

Nguyên Ung Đế vừa nghe đến tin tức hỏa pháo bị trộm liền lập tức ra lệnh phong tỏa cửa thành, trong thành khắp nơi lục soát.

Hiện giờ nếu muốn ra khỏi thành phải trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra.

Minh Lục đến nói vơi Tần Liễm chuyện hỏa pháo bị trộm không đến một chén traf liền có người đến truyền lời, Nguyên Ung Đế triệu kiến hắn.

Tần Liễm xoa xoa đầu Thanh Linh: “Vi phải vào cung một chuyến,chút nữa Minh Lục đưa nàng về được không?”

Bị hắn xoa đầu, nàng bất mãn nhíu mày, người này thật đúng xem nàng là một đưa trẻ sao? “Ta đã mười bảy tuổi rồi, không còn là tiểu hài tử nữa, tạ có thể tự mình trở về.” Nàng mìm môi nói.

“Được, nhớ trở về sớm sớm chút.” Hắn nhu hòa cười nói, đột nhiên kề sát mặt nàng, nhanh chóng hôn lên khóe miệng nàng một cái mới chịu rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Số ký tự: 0