Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 145.4

Sương Nhiễm Tuyết Y

2024-07-23 11:52:46

Ngọn núi phía sau Tương Quốc tự rất lạnh, thân thể Nguyên Ung Đế lại chưa khỏi hẳn, quần thần cũng hao hết tâm tư nhưng không khuyên được Nguyên Ung Đế.

Ngày hôm đó, có vị quan cả gan nói cho Nguyên Ung Đế Mị hoa nở tại Cách Nguyên cung, cũng đề nghị mang cả quan tài của Liên phi nương nương lên Cách Nguyên cung. Khi Liên phi còn tại thế thích nhất Mị hoa, đặt quan tài của Liên phi nơi nơi ngập tràn mùi hương của Mị hoa tốt hơn rất nhiều so với nơi bao phủ tuyết trắng xóa này.

Nguyên Ung Đế trầm mặc rất lâu, cuối cùng tiếp nhận đề nghị của viên quan kia.

Qua chừng mười ngày nữa là Giao thừa, đêm 30 hàng năm, trong cũng sẽ cử hành cung yến.

Nhưng đến năm nay, Nguyên Ung Đế lại chuyển đổi địa điểm thành Cách Nguyên cung.

Cách Nguyên cung lạnh lẽo mấy năm cuối cùng đã bắt đầu trở nên náo nhiệt.

“Tiểu thư, Thường Quý kia cứng mềm đều không ăn, bất luận dùng hình phạt gì với hắn, hắn vẫn cứ ngậm chặt miệng. Thuộc hạ đã từng dùng tính mạng con hắn ra uy hiếp, cũng vô dụng.” Vô Ảnh nói, Thanh Linh phân phó nàng bắt Thường Quý đến đây để tra hỏi chuyện của Diệp Thiên Minh, nàng hao hết tất cả thủ đoạn vẫn không moi được nửa chữ từ miệng hắn.

Bầu trời mây đen xếp từng tầng, tuyết trắng vẫn không ngừng rơi. Thanh Linh ngẩng đầu nhìn tuyết rơi, bên môi cười nhẹ: “Thuộc hạ của phụ thân quả nhiên trung thành.” Muốn lợi dụng Thường Quý không phải là cách hay, nàng thở dài: “Các ngươi có làm tay hắn bị thương hay không?”

“Không có.” Vô Ảnh trả lời.

“Còn có thể viết chữ là tốt rồi.” Thanh Linh nói.

Cách đó không xa, nam nhân có khuôn mặt diễm lệ, tay cầm ô dầu đang chầm chậm bước tới.

Hai mắt Thanh Linh sáng ngời, hai trong mắt linh động hẳn lên, hân hoan nói: “Chàng đã trở lại.” Mấy ngày nay Tần Liễm đều đi sớm về trễ, nàng gần đây lại thích ngủ, buổi tối hắn về nàng đã ngủ, sáng sớm hắn ra ngoài, nàng còn chưa thức dậy.

Cảm giác đã mấy ngày nay hai người không gặp được nhau, trong lòng cũng nhớ hết sức. Không đợi hắn đến gần, nàng đã nhấc chân, hân hoan chạy tới, bổ nhào vào lòng hắn.

Vô Ảnh thấy vậy, thức thời xoay người rời đi.

“Ừ, ta đã trở lại.” Tần Liễm hôn hôn trán nàng, ném ô dầu sang một bên, hai tay bế ngang nàng vào phòng ngủ.

Tần Liễm đặt nàng lên trên giường, sau đó cởi áo khoác lông hồ xuống, để qua một bên. Đợi khi hắn xoay người liền nhìn thấy phu nhân của hắn mặt mày rối rắm nằm trên giường.

“Có chuyện phiền lòng sao?” Hắn ngồi trên giường, khẽ vuốt phẳng nếp nhăn giữa hai lông mày nàng.

Nàng gối đầu lên đùi hắn, nắm tay hắn khẽ nắn: “Thiếp sai Vô Ảnh bắt Thường Quý tới đây, nghĩ muốn moi mấy chuyện của phụ thân từ miệng hắn, tiện đường bắt hắn viết một mật chiếu. Chỉ là miệng hắn ngậm rất chặt, cái gì cũng không chịu nói, cũng sống chết không chịu viết.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vì chút chuyện nhỏ này mà phiền lòng sao?” Hắn cười nói, phượng mâu câu hồn lưu chuyển ánh sao.

“Chàng có biện pháp?” Hai mắt nàng tỏa sáng, nghển cổ, phong cảnh xinh đẹp dưới lớp áo cũng nửa hiện nửa không.

Đôi mắt hắn thoáng chút u ám: “Trước đây vi phu từng nhìn thấy Thường Quý, có lẽ có biện pháp.”

Đôi mắt Thanh Linh lại sáng thêm mấy phần, không tự giác lại lắc lắc tay hắn: “Phu quân, chàng thật tốt.” Nàng lập tức ngoan ngoãn khai báo nơi Thường Quý bị nhốt.

Tần Liễm nhìn chằm chằm địa phương mình đang đặt tay lên, đó chính là nơi có phong cảnh xinh đẹp. Nàng vẫn còn thao thao bất tuyệt, thanh âm mềm mại nhẹ nhàng, quả thực nói đến lòng hắn mềm đến rối tinh rối mù.

Nàng bất ngờ nhìn thấy ánh mắt của hắn, cuối cùng cảm thấy có chút gì đó không thích hợp, nhanh chóng đẩy tay hắn ra. Nhưng cuối cùng vẫn muộn, cái tay hạnh kiểm xấu kia vẫn với vào trong lớp áo của nàng. Đồng thời hắn cúi người ngậm lấy đôi môi mềm mại của nàng, triền miên trăn trở, lưu luyến không rời.

Những ngày gần đây, chứng ham ngủ của Thanh Linh ngày càng nghiêm trọng, có đôi khi ngồi không cũng có thể ngủ. Tần Liễm lại càng bận rộn, hắn đến gặp Thường Quý một lần, không biết hắn dùng biện pháp gì khiến Thường Quý cam tâm tình nguyện viết mật chiếu giả. Chỉ là Tần Liễm vẫn không bắt Thường Quý mở miệng khai ra bất luận chuyện gì bất lợi đối với Diệp Thiên Minh.

“Tiểu thư, Vô Ảnh mơ hồ cảm thấy, ngoại trừ chúng ta, tất cả các thế lực khác đều đang âm thầm bố trí xung quanh Cách Nguyên cung.” Vô Ảnh nói.

Thủ vệ của Cách Nguyên cung không thể so với Hoàng cung, mặc dù cũng nghiêm ngặt nhưng vẫn có rất nhiều kẽ hở có thể lợi dụng.

Từ khi lăng mộ của Liên phi bị sập, quan tài của Liên phi lại xuất hiện ở một ngọn núi phía sau Tướng Quốc tự, Mị hoa kỳ dị nở rộ tại Cách Nguyên cung, trừ nàng ra, các thế lực khác bắt đầu rục rịch động đậy. Dường như trong bóng tối, có người muốn dẫn Nguyên Ung Đế đến Cách Nguyên cung.

Xem ra, có người muốn động thủ tại Cách Nguyên cung.

“Thư Nghiễn, gần đây Vinh Vương có động tĩnh gì liên quan đến Phu Hổ doanh hay không?” Thư Nghiễn đứng bên cạnh Thanh Linh, Hách Liên Dực nắm trong tay binh quyền, có thể điều động ba vạn binh mã của Phi Hổ doanh.

Lúc trước binh quyền trong tay hắn rất lớn, chỉ là từ khi Ninh gia suy tàn, Hoàng Thượng mới thu hồi từng binh quyền trong tay hắn. Cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ có quyền hạn điều động ba vạn binh mã.

“Trước mắt không có phát hiện.” Thư Nghiễn nói.

Lúc này hắn thoáng nhìn thấy trong tay Thanh Linh có một cuốn sổ con màu vàng kim: “Chủ Thượng, vật này là?” Hắn tò mò mở miệng nói.

“Mật chiếu giả.” Thanh Linh không chút e dè nói, đạo mật chiếu này là Thường Quý viết theo ý tứ của nàng. Tần Liễm bận chuyện, lúc đêm khuya về đến phủ nàng cũng đã ngủ, hắn đặt thứ này dưới gối của nàng, trời chưa sáng đã lại đi ra ngoài.

Liên tiếp nhiều ngày không nhìn thấy Tần Liễm, nàng mỗi ngày đều cố gắng mở mắt thật to, bắt mình phải duy trì tỉnh táo chờ hắn trở lại. Chỉ là cố gắng không được bao lâu, hai mí mắt trầm xuống, rơi vài giấc ngủ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Giao thừa cùng ngày, tìm một cơ hội, đưa mật chiếu này đến Vinh Vương phủ.” Thanh Linh nói.

“Chủ Thượng, thuộc hạ có thể xem nội dung của mật chiếu giả hay không?” Thư Nghiễn hỏi.

Thanh Linh làm thủ thế tùy ý, Thư Nghiễn giở mật chiếu giả xem một lần: “Chủ Thượng muốn dẫn Vinh Vương tạo phản?”

Thanh Linh cười nhẹ, không nói đúng, cũng chẳng nói sai.

Thanh Linh nhìn thấy Tần Liễm xuất hiện trước mặt, chính là vào đêm giao thừa.

Đứng trước cửa sổ, nàng nhìn thấy Tần Liễm khoác màu trời chiều về đến nhà.

Trái tim đột nhiên xuất hiện đau đớn, Thanh Linh vội vàng ôm lấy ngực, rất nhanh, cơn đau này biến mất. Nàng tự bắt mạch cho mình, ngoài mạch tượng có chút loạn. cũng không có gì đáng ngại.

Hương thơm thoảng bay đến, eo thon bị hay cánh tay quấn lấy, nụ hôn đặt trên cổ nàng.

“Ngứa.” Nàng cười, trốn vào trong lòng Tần Liễm.

“Chàng trở lại đón thiếp đến Cách Nguyên cung tham gia yến tiệc sao?” Nàng xoay người lại, hai tay ôm lấy hắn.

“Ừ.”

Ánh tịch dương chiếu vào song cửa, rơi chút ánh sáng lên hai người đang ôm nhau.

Hình ảnh an tĩnh mà đẹp đến ấm lòng.

Thanh Linh ngẩng đàu, nhìn chiếc cằm hoàn mĩ của hắn dưới chút ánh nắng còn sót lại của hoàng hôn, da thịt sáng bóng oánh nhuận. Thừa dip hắn không chú ý, nàng cực nhanh hôn cằm hắn một cái, sau đó lại vùi vào lòng hắn.

“Nghịch ngợm.” Hắn khẽ cười, hôn lên vành tai nàng, sau đó ôm nàng ra khỏi phòng, đưa nàng lên xe ngựa.

Cách Nguyên cung nằm dưới chân núi Thánh Nguyên, địa cáo cao mà dốc đứng, phía đông có một con sông chảy qua.

Muốn đến Cách Nguyên cung cũng không dễ dàng, xe ngựa vẫn một đường đi vào, xóc nảy lợi hại. Tổ chức cung yến tại Cách Nguyên cung, chúng đại thần lòng thầm không đồng ý, chỉ là không dám ho he gì trước mặt Nguyên Ung Đế.

Thanh Linh theo Tần Liễm tiến vào Cách Nguyên cung, trời cũng đã tối hẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Số ký tự: 0