Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 148.3
Sương Nhiễm Tuyết Y
2024-07-23 11:52:46
Tạ Minh vừa rời đi không bao lâu, Tô Hổ đột nhiên ra lệnh, Cấm Vệ quân lưu lại bên ngoài Triêu Dương điện vung đao lên chém người.
“Giải quyết hết đám Cấm Vệ quân này đi.” Toái Ngọc hạ lệnh, người của Phong Tuyết lâu lại trở về trạng thái đồ sát, đỏ mắt giết Cấm Vệ quân.
Mưa máu một lần nữa lại rơi, sau một hồi tiếng đao kiếm va chạm, Cấm Vệ quân bên ngoài Triêu Dương điện toàn bộ đều bị chém chết.
Tô Hổ lại tiếp tục ra lệnh, cung thủ bốn phía đồng loạt bắn tên. Chỉ trong nháy mắt, mưa tên chằng chịt đồng loạt bay lại đây.
“Tô Hổ, dừng tay!!!” Có người ra sức hét lớn: “Tạ Minh đã nói rồi, chỉ cần Tần Thừa tướng nói ra chỗ giấu quan tài Liên phi liền thả chúng ta, hiện thời ngươi ra tay với chúng ta, đây là có ý gì?”
Tô Hổ mắt điếc tai ngơ, hành động này của hắn chính là làm theo mệnh lệnh của Tạ Minh. Trong nội điện của Triêu Dương cung bây giờ đều là người của Tần Liễm, giữ lại là một phiền toái lớn, vậy thì cứ diệt hết đi, cùng giết hết các triều thần có quan hệ mật thiết với Tần Liễm.
Không ít đại thần nhát gan, ôm đầu rúc vào trong đại điện.
Tô Hổ lại ra lệnh một tiếng, một nhóm người mang theo cung tên đã được đốt lửa, không lâu sau đó, toàn bộ Triêu Dương điện như chìm trong biển lửa.
Người định trốn vào đại điện tránh tên liền vứt bỏ ý định trong đầu.
“Khai hỏa!!!” Tô Hổ vẫn không chịu ngừng, mấy chục hỏa cầu từ ngoài hành cung đồng loạt bay vào.
“Không ổn rồi!!! Bọn họ dùng hỏa pháo!!!” Toái Ngọc nhăn mi nói, Thanh Linh vẫn còn ở đây, hắn muốn che chở nàng an toàn rời đi trước, không ngờ vừa mới có chút hành động, tiếng “ầm ầm” liền đập thẳng vào màng nhĩ, thế nhưng hỏa pháo lại bắn vào tường cung.
Tuyết vũ vẫn rơi, một nữ tử tóc dài cầm cung tên, chuẩn xác bắn trúng phương hướng hỏa pháo đang khai hỏa. Bởi vì hỏa pháo quá nhiều, nàng xoay người trên không, áo lông hồ tung bay, tuyết rơi rất dày che kín cả dung nhan thanh lệ của nàng.
Những mũi tên vốn vẫn còn cắm trên mặt đất đã đóng một tầng tuyết dày bất ngờ bay lên. Nàng vung tay một cái, áo choàng tung thành một đường cong rất đẹp, những mũi tên đó đồng loạt bay thẳng về hướng bắn pháo.
Những động tác này nàng làm chỉ trong nháy mắt, những hỏa pháo cốn đang bay đến đây đồng loạt nổ tung trên không trung.
“Phu nhân…” Tận mắt nhìn Thanh Linh thao túng số mũi tên kích nổ hỏa pháo, Toái Ngọc không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Sau khi ngạc nhiên qua đi, Toái Ngọc cũng bắt đầu học theo Thanh Linh, dùng nội lực điều khiển số mũi tên mà cung thủ đã bắn vào đồng loạt bắn thẳng về hướng hỏa pháo. Những người khác trong Phong Tuyết lâu thấy vậy cũng rối rít noi theo.
Tô Hổ hết sức phiền muộn, sai người tạm dừng khai hỏa: “Tiếp tục bắn tên.”
Trong mật đạo, Tạ Minh đi phía trước, Tần Liễm đi đằng sau, hai người đều cầm trong tay viên dạ minh châu dùng để chiếu sáng.
“Không ngờ ngươi lại biết rõ trong phòng ngủ của Hoàng Thượng tại Cách Nguyên cung có mật đạo.” Tần Liễm theo phía sau nói.
Bước chân Tạ Minh ngừng lại, không nói gì. Ông ta biết bởi vì Triêu Dương điện là nơi ngày trước Tần Nam ở, Tần Nam từng nhiều lần lén lút trốn ra ngoài gặp mặt ông.
Ông ta tiếp tục đi lên phía trước, trong mật đạo yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân. Bước chân ông trầm ổn mà nhanh, xem ra ở đây cũng không có gì khác thường.
Nếu như tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện ra bước chân của ông ta nhanh đến bất thường, bỏ đoàn người Tần Liễm một khoảng cách xa.
Đột ngột hai khung sắt rơi xuống nhốt ba người Tần Liễm tạo thành một song sắt. Bọn họ muốn nhanh chóng lao ra, không ngờ sau lưng lại bất ngờ bay ra rất nhiều chủy thủ. Làm người ta tiến lùi đều không được, sau đó châm độc từ hai bên vách tường đồng loạt bay ra.
“Có cơ quan, các ngươi cẩn thận!” Tần Liễm nói với hai người Phong Tuyết lâu kia, bạch lăng bay ra bị nội lực điều khiển tựa như du long, bay múa trong không trung tạo thành một sóng lực lượng vô hình cuốn tất cả độc châm vào bên trong.
“Âm thầm đánh lén, Tạ Minh ngươi hèn hạ!” Đệ nhất sát thủ của Phong Tuyết lâu tên gọi Hoán Phi Trần cắn răng mắng.
Tạ Minh đứng ngoài song sắt, đáy mắt u tối. Trong tay ông ta có hỏa dược, thế nhưng chỉ dựa một thân bản lĩnh của Tần Liễm, hỏa dược của ông ta chưa chắc đã nổ chết được hắn.Chỉ cần Tần Liễm còn sống sẽ tạo thành uy hiếp đối với ông ta. Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, biện pháp tốt nhất chính là giết hắn.
Lối ra của mật đạo này vỗn dĩ không ở rừng mai, sở dĩ ông ta nói đây chính là đường tắt chỉ là muốn dẫn Tần Liễm đến, mượn cơ quan giết hắn.
Tần Liễm sử dụng bạch lăng trong tay như một món lợi khí, bạch lăng dùng khí thế trảm đinh chặt sắt mà chém đứt song sắt.
Trong lòng Tạ Minh chấn động, không ngờ chỉ mất từng ấy thời gian, Tần Liễm đã có thể thoát ra ngoài. Lúc ông ta vẫn còn ngẩn người, bạch lăng đã tới trước mắt. Ông ta vội vàng lui về phía sau, lại quên mắt phía sau chính là lối rẽ, sau lưng là một bức tường, tránh không kịp bị bạch lăng đánh trúng.
Tạ Minh bị bạch lăng đánh trung sau lưng, tâm run lên, khóe môi tràn huyết. Bạch lăng vẫn tiếp tục công kích, Tạ Minh lảo đảo vài bước, né qua một bên, nhanh chóng đưa tay lau đi vết máu, rút nhuyễn kiếm bên hông, vận nội lực đỡ lấy bạch lăng của Tần Liễm.
Hổ khẩu bị bạch lăng đánh tê rần, trong lòng Tạ Minh cả kinh, thầm than nội lực của đối phương quả nhiên sâu không lường được, vậy mà có thể cùng ông ta phân cao thấp.
Ông ta từng giao thủ với Tần Liễm, biết nội lực của Tần Liễm không thể bằng được ông ta. Hiện tại xem ra trước đây hắn ẩn giấu thực lực.
Có nội lực cao thâm thì thế nào? Cơ quan trong mật đạo tầng tầng lớp lớp, ông ta không tin không giết được Tần Liễm. Tạ Minh hiện tại đang rất sẵn lòng phụng bồi Tần Liễm, sau đó sẽ để Tần Liễm thống khoái chết trong mật đạo này.
Ông ta nhảy về phía sau, bạch lăng nhanh chóng bám sát, Tạ Minh kinh hãi, nhanh chóng lùi về phía sau mở ra cơ quan. Chốt cơ quan này được gắn trên tường, bức tường vừa mở ra một lối đi, ông ta nhanh chóng lủi vào, sau đó cánh cửa đóng lại trong nháy mắt.
Phía sau bức tường là một đạo khác, Tạ Minh qua một cái lỗ nhỏ có thể nhìn thấy mọi hành động của Tần Liễm.
Cơ quan vừa được mở ra, sàn nhà dưới chân Tần Liễm đột nhiên rút sang hai bên, có đến bảy trượng đều có hiện tượng thế này.
Tần Liễm phi thân, đạp lên tường làm điểm tựa, hai bên vách tường trong nháy mắt lại bắn ra rất nhiều đao kiếm.
Lưỡi đao có ánh sáng xanh lóe lên, vừa nhìn đã biết được bôi kịch độc.
Dưới sàn nhà lại mọc lên rất nhiều chông nhọn, rậm rạp chằng chịt.
Má ơi, khiến người không khỏi nổi cả da gà.
Mùi hôi thối hòa với mùi tanh như cá chết bay tới khiến người ngửi qua chỉ muốn nôn.
Dưới chân không có chỗ để đứng, vách tường lại ra sức bắn ra nhiều lợi kiếm, ba người lơ lửng trong không trung không qua mấy giây liền đồng loạt rơi xuống.
Tạ Minh chứng kiến cơ quan được khởi động, Tần Liễm không có chỗ tránh. Vẻ chế giễu cùng khinh thường hiện rõ trên mặt ông ta.
Tần Liễm tuổi trẻ đã leo đến chức Thừa tướng Nam Hạ, người đời đồn hắn mưu trí vô song, hiện thời xem ra cũng chỉ thế mà thôi, cũng chỉ là người hữu danh vô thực mà thôi.
Không cần uổng phí nhiều tâm tư đã bẫy được hắn, cơ quan thứ hai vừa mở, Tần Liễm đã trốn không thoát.
“Giải quyết hết đám Cấm Vệ quân này đi.” Toái Ngọc hạ lệnh, người của Phong Tuyết lâu lại trở về trạng thái đồ sát, đỏ mắt giết Cấm Vệ quân.
Mưa máu một lần nữa lại rơi, sau một hồi tiếng đao kiếm va chạm, Cấm Vệ quân bên ngoài Triêu Dương điện toàn bộ đều bị chém chết.
Tô Hổ lại tiếp tục ra lệnh, cung thủ bốn phía đồng loạt bắn tên. Chỉ trong nháy mắt, mưa tên chằng chịt đồng loạt bay lại đây.
“Tô Hổ, dừng tay!!!” Có người ra sức hét lớn: “Tạ Minh đã nói rồi, chỉ cần Tần Thừa tướng nói ra chỗ giấu quan tài Liên phi liền thả chúng ta, hiện thời ngươi ra tay với chúng ta, đây là có ý gì?”
Tô Hổ mắt điếc tai ngơ, hành động này của hắn chính là làm theo mệnh lệnh của Tạ Minh. Trong nội điện của Triêu Dương cung bây giờ đều là người của Tần Liễm, giữ lại là một phiền toái lớn, vậy thì cứ diệt hết đi, cùng giết hết các triều thần có quan hệ mật thiết với Tần Liễm.
Không ít đại thần nhát gan, ôm đầu rúc vào trong đại điện.
Tô Hổ lại ra lệnh một tiếng, một nhóm người mang theo cung tên đã được đốt lửa, không lâu sau đó, toàn bộ Triêu Dương điện như chìm trong biển lửa.
Người định trốn vào đại điện tránh tên liền vứt bỏ ý định trong đầu.
“Khai hỏa!!!” Tô Hổ vẫn không chịu ngừng, mấy chục hỏa cầu từ ngoài hành cung đồng loạt bay vào.
“Không ổn rồi!!! Bọn họ dùng hỏa pháo!!!” Toái Ngọc nhăn mi nói, Thanh Linh vẫn còn ở đây, hắn muốn che chở nàng an toàn rời đi trước, không ngờ vừa mới có chút hành động, tiếng “ầm ầm” liền đập thẳng vào màng nhĩ, thế nhưng hỏa pháo lại bắn vào tường cung.
Tuyết vũ vẫn rơi, một nữ tử tóc dài cầm cung tên, chuẩn xác bắn trúng phương hướng hỏa pháo đang khai hỏa. Bởi vì hỏa pháo quá nhiều, nàng xoay người trên không, áo lông hồ tung bay, tuyết rơi rất dày che kín cả dung nhan thanh lệ của nàng.
Những mũi tên vốn vẫn còn cắm trên mặt đất đã đóng một tầng tuyết dày bất ngờ bay lên. Nàng vung tay một cái, áo choàng tung thành một đường cong rất đẹp, những mũi tên đó đồng loạt bay thẳng về hướng bắn pháo.
Những động tác này nàng làm chỉ trong nháy mắt, những hỏa pháo cốn đang bay đến đây đồng loạt nổ tung trên không trung.
“Phu nhân…” Tận mắt nhìn Thanh Linh thao túng số mũi tên kích nổ hỏa pháo, Toái Ngọc không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi ngạc nhiên qua đi, Toái Ngọc cũng bắt đầu học theo Thanh Linh, dùng nội lực điều khiển số mũi tên mà cung thủ đã bắn vào đồng loạt bắn thẳng về hướng hỏa pháo. Những người khác trong Phong Tuyết lâu thấy vậy cũng rối rít noi theo.
Tô Hổ hết sức phiền muộn, sai người tạm dừng khai hỏa: “Tiếp tục bắn tên.”
Trong mật đạo, Tạ Minh đi phía trước, Tần Liễm đi đằng sau, hai người đều cầm trong tay viên dạ minh châu dùng để chiếu sáng.
“Không ngờ ngươi lại biết rõ trong phòng ngủ của Hoàng Thượng tại Cách Nguyên cung có mật đạo.” Tần Liễm theo phía sau nói.
Bước chân Tạ Minh ngừng lại, không nói gì. Ông ta biết bởi vì Triêu Dương điện là nơi ngày trước Tần Nam ở, Tần Nam từng nhiều lần lén lút trốn ra ngoài gặp mặt ông.
Ông ta tiếp tục đi lên phía trước, trong mật đạo yên tĩnh chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân. Bước chân ông trầm ổn mà nhanh, xem ra ở đây cũng không có gì khác thường.
Nếu như tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện ra bước chân của ông ta nhanh đến bất thường, bỏ đoàn người Tần Liễm một khoảng cách xa.
Đột ngột hai khung sắt rơi xuống nhốt ba người Tần Liễm tạo thành một song sắt. Bọn họ muốn nhanh chóng lao ra, không ngờ sau lưng lại bất ngờ bay ra rất nhiều chủy thủ. Làm người ta tiến lùi đều không được, sau đó châm độc từ hai bên vách tường đồng loạt bay ra.
“Có cơ quan, các ngươi cẩn thận!” Tần Liễm nói với hai người Phong Tuyết lâu kia, bạch lăng bay ra bị nội lực điều khiển tựa như du long, bay múa trong không trung tạo thành một sóng lực lượng vô hình cuốn tất cả độc châm vào bên trong.
“Âm thầm đánh lén, Tạ Minh ngươi hèn hạ!” Đệ nhất sát thủ của Phong Tuyết lâu tên gọi Hoán Phi Trần cắn răng mắng.
Tạ Minh đứng ngoài song sắt, đáy mắt u tối. Trong tay ông ta có hỏa dược, thế nhưng chỉ dựa một thân bản lĩnh của Tần Liễm, hỏa dược của ông ta chưa chắc đã nổ chết được hắn.Chỉ cần Tần Liễm còn sống sẽ tạo thành uy hiếp đối với ông ta. Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, biện pháp tốt nhất chính là giết hắn.
Lối ra của mật đạo này vỗn dĩ không ở rừng mai, sở dĩ ông ta nói đây chính là đường tắt chỉ là muốn dẫn Tần Liễm đến, mượn cơ quan giết hắn.
Tần Liễm sử dụng bạch lăng trong tay như một món lợi khí, bạch lăng dùng khí thế trảm đinh chặt sắt mà chém đứt song sắt.
Trong lòng Tạ Minh chấn động, không ngờ chỉ mất từng ấy thời gian, Tần Liễm đã có thể thoát ra ngoài. Lúc ông ta vẫn còn ngẩn người, bạch lăng đã tới trước mắt. Ông ta vội vàng lui về phía sau, lại quên mắt phía sau chính là lối rẽ, sau lưng là một bức tường, tránh không kịp bị bạch lăng đánh trúng.
Tạ Minh bị bạch lăng đánh trung sau lưng, tâm run lên, khóe môi tràn huyết. Bạch lăng vẫn tiếp tục công kích, Tạ Minh lảo đảo vài bước, né qua một bên, nhanh chóng đưa tay lau đi vết máu, rút nhuyễn kiếm bên hông, vận nội lực đỡ lấy bạch lăng của Tần Liễm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hổ khẩu bị bạch lăng đánh tê rần, trong lòng Tạ Minh cả kinh, thầm than nội lực của đối phương quả nhiên sâu không lường được, vậy mà có thể cùng ông ta phân cao thấp.
Ông ta từng giao thủ với Tần Liễm, biết nội lực của Tần Liễm không thể bằng được ông ta. Hiện tại xem ra trước đây hắn ẩn giấu thực lực.
Có nội lực cao thâm thì thế nào? Cơ quan trong mật đạo tầng tầng lớp lớp, ông ta không tin không giết được Tần Liễm. Tạ Minh hiện tại đang rất sẵn lòng phụng bồi Tần Liễm, sau đó sẽ để Tần Liễm thống khoái chết trong mật đạo này.
Ông ta nhảy về phía sau, bạch lăng nhanh chóng bám sát, Tạ Minh kinh hãi, nhanh chóng lùi về phía sau mở ra cơ quan. Chốt cơ quan này được gắn trên tường, bức tường vừa mở ra một lối đi, ông ta nhanh chóng lủi vào, sau đó cánh cửa đóng lại trong nháy mắt.
Phía sau bức tường là một đạo khác, Tạ Minh qua một cái lỗ nhỏ có thể nhìn thấy mọi hành động của Tần Liễm.
Cơ quan vừa được mở ra, sàn nhà dưới chân Tần Liễm đột nhiên rút sang hai bên, có đến bảy trượng đều có hiện tượng thế này.
Tần Liễm phi thân, đạp lên tường làm điểm tựa, hai bên vách tường trong nháy mắt lại bắn ra rất nhiều đao kiếm.
Lưỡi đao có ánh sáng xanh lóe lên, vừa nhìn đã biết được bôi kịch độc.
Dưới sàn nhà lại mọc lên rất nhiều chông nhọn, rậm rạp chằng chịt.
Má ơi, khiến người không khỏi nổi cả da gà.
Mùi hôi thối hòa với mùi tanh như cá chết bay tới khiến người ngửi qua chỉ muốn nôn.
Dưới chân không có chỗ để đứng, vách tường lại ra sức bắn ra nhiều lợi kiếm, ba người lơ lửng trong không trung không qua mấy giây liền đồng loạt rơi xuống.
Tạ Minh chứng kiến cơ quan được khởi động, Tần Liễm không có chỗ tránh. Vẻ chế giễu cùng khinh thường hiện rõ trên mặt ông ta.
Tần Liễm tuổi trẻ đã leo đến chức Thừa tướng Nam Hạ, người đời đồn hắn mưu trí vô song, hiện thời xem ra cũng chỉ thế mà thôi, cũng chỉ là người hữu danh vô thực mà thôi.
Không cần uổng phí nhiều tâm tư đã bẫy được hắn, cơ quan thứ hai vừa mở, Tần Liễm đã trốn không thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro