Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 150.2

Sương Nhiễm Tuyết Y

2024-07-23 11:52:46

“Báo, Thừa tướng đại nhân, địa cung có dấu hiệu sụp đổ.” Một thị vệ chạy đến bẩm báo, kỳ thật cũng không cần hắn nhiều lời, Tần Liễm có thể tự nhìn ra nhiều vị trí sụp đổ.

Tần Liễm mím môi, tay cầm ô trắng bệch, hắn không nói một câu, ánh mắt vẫn không chớp nhìn chằm chằm xuống dưới.

Trái tim đột ngột quặn đau.

“Công tử, ngài làm sao vậy?” Minh Lục nhìn thấy hắn đưa tay ôm chặt lấy ngực, không khỏi lo lắng.

Tần Liễm không nói, hắn bất ngờ quăng ô xuống, mũi chân nhẹ điểm, như tiên tử đằng vân, phi thân mà đi.

Mái tóc đen bóng cùng tay áo trắng phấp phới khiến người ta không khỏi nghĩ đến trích tiên hạ phàm.

Tần Liễm đặt chân lên mặt đất, nhóm binh sĩ vẫn đang cần cù đào đất, thấy hắn đột ngột xuất hiện nơi này đều giật mình đánh thót, rối rít chào hỏi hắn.

Tần Liễm tựa như không nghe thấy, lảo đảo bước từng bước, chẳng biết tại sao, cơn đau quặn ở tim cứ như luôn thúc giục hắn phải bước tiếp, dường như có người đang chờ hắn. Nhưng hắn đi đã lâu rồi mà vẫn không thấy người đó, giày của hắn dính tuyết lẫn bùn, cũng không còn thấy rõ màu sắc ban đầu, vạt áo màu trắng cũng bị nhuộm thành màu ố vàng.

Toái Ngọc nhìn hắn như phát điện đi loạn, thở dài, qua nhiều năm như vậy, hiếm thấy Tần Liễm chật vật như vậy.

Phía trước xôn xao, thì ra là có người đào trúng ngọc thạch.

Khối ngọc thạch này rất lớn, cũng đã bị mài nhẵn, chuyển từng khối từng khối ngọc thạch ra khỏi, mọi người lại tiếp tục ồ lên. Không nghĩ tới bên dưới khối ngọc thạch này lại có thủy tinh.

“Ô, hình như có thứ gì đó! Có người! Có người!” Một thị vệ gân họng hô lên.

Tần Liễm sải bước dài chạy lại, đứng trên lớp thủy tinh, xuyên qua bức tường thạch anh mơ hồ thấy có dáng người, hô hấp cứng lại, lập tức sai người đục mở thủy tinh.

Thủy tinh này không phải loại bình thường đập một cái là vỡ. Thế nhưng ở đây nhiều người, lại nhiều dụng cụ. Người dùng búa, người dùng đục, đến tảng đá cứng rắn nhất cũng có vết nứt.

Thời gian từng chút trôi qua, bốn canh giờ sau, bức tường thủy tinh cứng như thiếc kia cũng bị người đục một lỗ. May mắn không phát sinh sụp lở.

Tần Liễm đi vào Thạch Anh đại điện, liếc mắt liền nhìn thấy nữ tử đang nằm co lại trong góc, thân mình không ngừng run rẩy.

Trong phút chốc, tâm mãnh liệt truyền tới đau đớn.

“Phu nhân!” Hắn xông tới, giang tay ôm chặt Thanh Linh vào lồng ngực.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nữ tử trong ngực sắc mặt trắng bệch, môi dưới bị cắn chảy máy, thi thoảng vài tiếng rên khó chịu từ miệng phát ra.

Nhìn bộ dáng này của nàng, Tần Liễm biết nàng đang bị độc hành hạ.

Hắn đau lòng hôn lên đôi môi đã ứa máu: “Phu nhân…có phải rất khó chịu hay không?” Tiếng nói kinh hoảng, đôi tay ôm nàng cũng run rẩy.

“Xin lỗi, vi phu tới chậm, thiếu chút nữa đã làm nàng.” Thấy bộ dáng thống khổ của nàng, hắn hận bản thân không thể chịu thay cho nàng.

“Mau! Mau mời đại phu!” Hắn run giọng hô, lập tức có người nhanh chân đi mời đại phu.

Đau đớn như thủy triều đánh tới, Thanh Linh không nhịn được rên lên.

“Ngoan, đừng tự cắn mình.” Tần Liễm đưa ngón tay đến bên môi nàng, muốn cạy mở khớp hàm của nàng, nhưng hắn sợ nàng đau, không dám dùng sức, cạy hoài không ra, chỉ có lo lắng suông.

“Ngoan, đừng cắn có được hay không?” Thanh âm trầm nhẹ tràn đầy đau lòng.

Trong cơn mơ hồ, Thanh Linh nghe thấy thanh âm quen thuộc, mở mắt liền nhìn thấy người nàng luôn tâm tâm niệm niệm: “Tần Liễm….” Không hiểu sao khóe mắt cay cay, nước mắt cứ vậy mà lăn xuống.

Lúc độc phát, dù có đau thế nào nàng cũng không khóc, giờ này nhìn thấy hắn, thế nhưng lại cảm thấy có chút tủi thân.

Lại một cơn đau xé tim, nàng che ngực, môi hơi hé, một búng máu cứ vậy phun ra ngoài.

“Phu nhân!” Tần Liễm run giọng, thanh âm không che dấu sợ hãi.

“A Liễm, nàng độc phát phải không?” Toái Ngọc chạy tới, nhìn Tần Liễm lo lắng ôm lấy Thanh Linh.

“A Liễm, không phải ngươi đã từng ăn Kim Tuyến Quỳ sao?” Toái Ngọc nhắc nhở.

Tương truyền Kim Tuyến Quỳ là linh dược thế gian, người ăn Kim Tuyến Quỳ, đến máu cũng có công hiệu giải độc.

“Đúng vậy, ta thế nào lại không nghĩ tới!” Tần Liễm như lại thấy được hy vọng, cả khuôn mặt rạng rỡ vì hưng phấn, dung nhan tuyệt mỹ vì vậy mà sinh động hơn.

Trước khi đi Tiêu Dao thành, Thanh Linh từng bị rắn độc cắn, hắn liền dùng máu của mình giải độc cho nàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn cầm lấy một mảnh thủy tinh định cứa cổ tay mình.

“Đừng….”Thanh Linh lên tiếng muốn ngăn cản.

Tần Liễm không chút do dự dùng thủy tinh cắt cổ tay, máu chảy ra không nhiều, hắn không ngại ngần rạch sâu hơn.

Hắn đưa cổ tay đến môi nàng, nàng quay đầu: “Không cần…” Cố chấp không chịu nuốt.

Tần Liễm thấy vậy, thu tay lại, tự mình hút đi một ngụm lớn, sau đó kề sát môi nàng, dùng lưỡi cạy răng nàng, mạnh mẽ xông vào, tự mình giúp nàng uống máu.

Nàng mở to mắt hung dữ trừng hắn, ánh mắt hắn ôn nhu triền miên, đối với ánh mắt như vậy, nàng không hung nổi nữa.

Máu của hắn không có vị tanh khiến người buồn nôn, là vị rất trong, tinh khiết, còn thoang thoảng mùi thơm, cũng không khó nuốt.

Nhưng nghĩ đến đây là máu của phu quân nàng, nàng liền không đành lòng uống hết. Nàng cứ cố chấp không uống, hắn lại dùng miệng bắt nàng phải uống cho bằng được.

Có lẽ Kim Tuyến Quỳ thực sự có tác dụng, đau nhức do độc phát dần bị đẩy lùi. Bị hắn bắt uống chừng hai chén máu lớn, đau đớn đã không còn.

“Mau dừng lại! Không đau nữa” Nàng nhìn hắn do mất máu mà mặt trắng bệch, đau lòng nói.

Thấy sắc mặt nàng không còn khó chịu nữa, thân mình cũng không còn run rẩy, hắn thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng không kìm được mà cong lên.

Tiếu dung rạng rỡ, ấm áp hơn cả ánh dương ngày xuân.

“Chàng đồ ngốc này.” Đau đớn đã không còn, nàng dần khôi phục được một chút sức lực, lấy từ trong ngực ra một lọ dược cầm máu, đổ lên cổ tay hắn.

Nàng xé một góc váy, dùng để bao chặt miệng vết thương: “Lần này thì tốt rồi, hai tay đều phải băng bó.” Nàng oán giận sẵng giọng, lòng chua xót đau.

Hắn vì nàng không ngại ngần thò tay vào lửa lấy dược, tay kia cũng vì nàng mà tự cắt cổ tay, hai tay cùng bị thương, nguyên nhân đều là vì nàng.

Hắn không nhìn nàng đang oán giận, ôm nàng vào lòng, ngữ điệu còn có chút sợ hãi: “Còn có thể tìm thấy nàng, thật tốt.” Hắn chắc chắn không cho phép nàng mất tích một lần nữa, mới đây thôi hắn đã suýt thì vỡ tim rồi.

Trái tim nàng khẽ co lại, nước mắt lại chảy. Nàng đột ngột nâng mặt hắn lên, trong cái nhìn đầy kinh ngạc của hắn, gian nan hôn lên môi hắn.

Nàng hôn rất dùng sức, nồng nàn mãnh liệt, cướp đi hô hấp của hắn, tựa như muốn nuốt hắn vào bụng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Số ký tự: 0