Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 150.4

Sương Nhiễm Tuyết Y

2024-07-23 11:52:46

Không gặp hắn mấy ngày nay, nàng thấy rất nhớ hắn. Giờ phút này nhìn hắn ngay trước mặt, nỗi niềm nhớ nhung dường như vẫn quanh quẩn đâu đây, nàng muốn ngắm hắn thật kỹ, nhất thời không dám nhắm mắt lại bởi vì không thể nhìn thấy hắn: “Chàng gầy.” Nàng đau lòng nói.

Hắn hôn lên khóe môi nàng: “Nói bậy, mấy ngày qua vi phu không bỏ một bữa cơm nào, sao mà gầy được?” Hắn lại than nhẹ: “Nàng là người gầy mới đúng, gầy quá rồi.” Hắn dúi đầu vào cần cổ nàng: “Lần sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa.” Giọng điệu hắn tựa như đang hứa hẹn.

“Ngủ đi, vi phu ở đây với nàng, không đi đâu hết.” Hắn hôn nhẹ lên đôi mắt nàng, nhẹ giọng dỗ nàng.

Cuối cùng Thanh Linh không chống đỡ được sự mệt mỏi, cảm giác chỉ qua một giấc ngủ ngắn, vậy mà hai ngày trôi qua. Khi tỉnh lại, nàng đã ở trong phủ Thừa tướng.

Tần Liễm không ở trong phủ, từ miệng của Hương Thảo, Thanh Linh biết trong hai ngày nàng ngủ, Nam Hạ đã xảy ra chuyện trọng đại mang tính lịch sử. Thái tử Hách Liên Thành giờ đã đăng cơ là tân Đế của Nam Hạ.

Nguyên Ung Đế gặp chuyện, sau đó lại xảy ra chuyện Hách Liên Dực và Tạ Minh mưu phản, thân thể Nguyên Ung Đế ngày càng yếu. Sau khi phản loạn đã được bình định ở Cách Nguyên cung, ông hạ Thánh chỉ, truyền ngôi cho Thái tử Điện hạ.

Hiện thời, Nguyên Ung Đế đã trở thành Thái Thượng Hoàng.

“Tiểu thư, ăn một chút đi.” Hương Thảo nhìn chén cháo Thanh Linh đang cầm trên tay đã hết, nàng liền múc thêm cháo rồi đưa vào trong tay Thanh Linh.

Thanh Linh không yên lòng cầm thìa nguấy cháo trong chén, nhịn không được mở miệng: “Khi nào cô gia trở lại?”

Hương Thảo che miệng cười hì hì: “Tiểu thư nhớ cô gia sao?”

“Đúng.” Thanh Linh hào phóng thừa nhận.

“Nô tỳ không biết, cô gia mới ra khỏi phủ chưa bao lâu, chắc cũng không về sớm được.”

Hoàng cung, phòng ngủ của Thái Thượng Hoàng.

Thái Thượng Hoàng nghiêng thân thể nằm trên giường, hai tầng chăn bao lấy cơ thể ốm yếu, chỉ lộ đầu. Hai mắt ông hõm sâu, thế nhưng đáy mắt vẫn cất giữ tinh mang.

Hách Liên Thành đứng trước giường, mở miệng nói: “Thân thể Phụ Hoàng có khá hơn chút nào không?”

“Con đưa cho trẫm Dưỡng Tâm đan, trẫm cảm thấy đã khá hơn nhiều rồi.” Thái Thượng Hoàng nói, khí sắc ông thoạt nhìn đúng là đã khá hơn so hơn mấy ngày trước.

“Nhi thần yên tâm rồi.” Hách Liên Thành nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đúng rồi, Tạ Minh sao rồi?” Thái Thượng Hoàng hỏi, hai ngày nay hỗn loạn, bản thân thanh tỉnh một chút liền hạ Thánh chỉ truyền ngôi, sau đó lại hôn mê.

Đến hôm nay mới hoàn toàn tỉnh táo, Hách Liên Thành lấy được viên Dưỡng Tâm đan trân quý từ Bạch Khách Du đưa ông uống, sau đó ông mới phát giác tinh thần đã khá hơn.

Đầu óc thanh tỉnh liền muốn tìm cái kẻ mà ông hận không thể xả ra thành tám khúc.

“Ông ta đã chết.” Hách Liên Thành trả lời.

Thái Thượng Hoàng nghe vậy, khuôn mặt sáng rỡ cười to: “Chết rồi thật tốt! Chết rồi thật tốt!” Bởi vì hưng phấn quá độ, thiếu chút ho đến văng cả phổi.

“Phụ Hoàng, ngài đừng kích động quá.” Thái Thượng Hoàng cười đến ho, Hách Liên Thành săn sóc vỗ nhẹ lên lưng ông khiến ông chậm rãi điều khí.

“Trẫm không có việc gì, trẫm chỉ cảm thấy cao hứng.” Thái Thượng Hoàng nói, tinh mang đáy mắt chợt lóe lên nguy hiểm: “Thi thể Tạ Minh đâu?”

“Đã tạm an trí tại phòng băng ở Cách Nguyên cung.” Hách Liên Thành nói.

“Liên phi đâu? Có thể tìm thấy nàng không?” Thái Thượng Hoàng vội vàng hỏi.

Hách Liên Thành lắc đầu, vẻ mặt lạnh nhạt nói dối: “Không tìm thấy.”

Vẻ mặt Thái Thượng Hoàng trong nháy mắt thất lạc, ông trầm mặc một lúc, đột nhiên mở miệng nói: “Trẫm muốn đích thân chém thi thể Tạ Minh.”

Đuôi lông mày Hách Liên Thành dựng lên: “Phụ Hoàng định xử trí thi thể Tạ Minh như thế nào?”

“Tiên thi* năm trăm, lại treo lên trên Đông Dương thái thị khẩu.” Đông Dương thái thị khẩu là pháp trường nơi hành hình những phạm nhân đại gian ác: “Ba ngày sau tháo thành tám khối.”

*Tiên thi: là cách dùng roi quất vào thi thể.

Hách Liên Thành ngạc nhiên, người cũng đã chết còn không chịu buông tha thi thể, rốt cục Thái Thượng Hoàng hận Tạ Minh sâu bao nhiêu mới làm ra hành động thế này?

Thái Thượng Hoàng đột nhiên thở dài: “Còn có chuyện này không thể không nói, ngày trẫm quy thiên cũng đã không còn xa, chuyện này không nói, trẫm không an lòng.”

“Phụ Hoàng muốn dặn dò gì sao?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thái Thượng Hoàng duỗi bàn tay khô gầy từ trong chăn, run rẩy cầm lấy tay Hách Liên Thành, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Con là hài tử của trẫm cùng với nữ nhân trẫm yêu, cũng là nhi tử mà trẫm hài lòng nhất, trẫm truyền ngôi cho con coi như đã đạt được ước nguyện.” Ông diệt Bạch tộc, truyền ngôi vị cho Hách Liên Thành coi như đền bù áy náy cho Tần Nam: “Thành nhi, giang sơn Hách Liên thị chúng ta từ nay về sau nhờ cậy vào con.”

Hách Liên Thành rũ mắt xuống, vẻ mặt nhàn nhạt, nghe Thái Thượng Hoàng nói xong cũng không trả lời lại.

“Giang sơn Hách Liên thị nhất quyết không thể giao vào tay người khác, hiện tại quyền thế Tần Liễm đã ngập trời, là uy hiếp lớn nhất của Hoàng Thất.” Giao thừa đêm đó, Thái Thượng Hoàng thấy được thực lực chân chính của Tần Liễm, phần thực lực này uy hiếp nghiêm trọng đến giang sơn Hách Liên thị, nếu không loại trừ Tần Liễm, ông thủy chung không cách nào an tâm.

“Trước đây trẫm tùy ý để Tần Liễm mở rộng thế lực của mình mà không ra tay áp chế hắn, thậm chí còn ban cho hắn đặc ân gặp mặt Thánh Thượng không cần hành lễ, là bởi con mới hồi triều, căn cơ chưa sâu.

Nếu như không có quyền thần ủng hộ, trẫm truyền ngôi vị cho con cũng không ổn.” Con trai của Thiên tử, trên con đường đoạt vị nếu như không có thực lực sao tranh đấu được với người khác?

Được Hoàng Đế yêu thương là một loại vinh hạnh, cũng là một loại gánh nặng. Nếu trong tay không có thế lực như thế nào có thể ngăn cản công kích ngấm ngầm hay công khai của những người còn lại?

“Phụ Hoàng để Tần Thừa tướng bành trướng thế lực là để đảm bảo an toàn cho nhi thần?” Hách Liên Thành hỏi.

Thái Thượng Hoàng lắc đầu: “Cũng không hẳn, Tần Liễm người này có tài năng tương xứng, lúc trước có Ninh gia cân bằng thế lực, trẫm tất nhiên sẽ cam tâm tình nguyện.

Về sau Ninh gia bởi cái chết của Ninh Túng dần dần xuống dốc, trẫm chưa động thủ với Tần Liễm, chủ yếu là bởi vì hắn đứng bên cạnh con.

Chuyện sau này, Tạ Minh cầm trong tay binh quyền tướng mạnh, trẫm lại càng không thể động đến Tần Liễm.” Ngoại trừ Tần Liễm, không kẻ nào có thể chống lại Tạ Minh.

“Hiện giờ, Ninh gia và cả Tạ Minh cũng đã trừ, hai chướng ngại vật đã dọn sạch, con cũng đã là Hoàng Đế. Mặc dù trước đây Tần Liễm trung thành với con nhưng dù sao hắn nắm quyền lớn, khó bảo toàn sau này không sinh ra dị tâm. Giữ hắn lại, có khả năng trở thành mối họa lớn nhất.”

Thanh âm Thái Thượng Hoàng dừng lại một chút, sau đó gằn từng chữ một: “Nhất định phải diệt trừ hắn!”

“Phản loạn tại Cách Nguyên cung, Tần Thừa tướng có công cứu giá, nếu như nhi thần giết hắn rồi chẳng phải để lòng người nguội lạnh sao?” Hách Liên Thành chậm rãi nói.

“Giết hắn tất nhiên không thể công khai.” Thái Thượng Hoàng nói.

“Phụ Hoàng muốn nhi thần xử Tần Thừa tướng như thế nào?” Vẻ mặt Hách Liên Thành vẫn cứ nhàn nhạt như cũ.

“Bí mật ban rượu độc.” Thái Thượng Hoàng hờ hững nói.

Hách Liên Thành đột nhiên cười lên, vẻ mặt có chút châm chọc: “Nhi thần không thể đáp ứng Phụ Hoàng xử trí Tần Thừa tướng.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Số ký tự: 0