Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 151.3
Sương Nhiễm Tuyết Y
2024-07-23 11:52:46
Hắn còn chưa nói tròn câu, cả một đũa rau ngày lập tức tập kích.
Sau đó hắn mồm miệng đầy rau u oán nhìn nàng ăn thịt. Hắn muốn phản kháng, thế nhưng vừa há mồm ra, nàng đã sẵn sàng tống một đống rau vào miệng hắn.
Một bữa ăn kết thúc với sự thỏa mãn của nàng và sự bất bình của hắn.
Dùng xong bữa tối, hai người cùng nhau về phòng.
“Phu nhân.” Cửa phòng vừa đóng, chân tay hắn liền quấn chặt lấy người nàng.
“Phu nhân đã nói tối sẽ bồi thường cho vi phu.” Thanh âm hắn trầm thấp mị hoặc, hai cánh tay rắn nước trườn trên hông nàng.
Thanh Linh khẽ giật khóe miệng: “Ha ha, trời còn sớm mà.”
“Không sớm nữa rồi.” Hắn há mồm ngậm lấy vành tai mềm mại của nàng.
Hắn vừa cắn vừa liếm, toàn thân nàng liền mềm nhũn.
Nụ hôn từ dái tai chạy xuống dưới, nóng như lửa, những nơi được hắn hôn đều vừa ngứa vừa tê dại.
“Phu quân…” Chân nàng đã không còn sức để đứng vững nữa, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ sương, chỉ còn thấy loáng thoáng trần nhà màu đen.
Để không bị ngã xuống đất, nàng vô thức ôm lấy thứ đang gần mình nhất, chính là Tần Liễm.
Nàng tùy ý nắm chặt cánh tay hắn, bỗng nhiên cổ nàng bị người hung hăng cắn một cái, cơn đau muộn màng kéo đến.
“Phu quân, đau….” Dùng sức như vậy không biết có chảy máu không nữa.
Nàng ngẩng đầu lên từ cần cổ nàng, thanh âm ấm ách: “Phu nhân, trước bỏ tay ra đã nào.”
Nàng cúi đầu nhìn hai tay mình đang bấu hắn thật chặt. Nháy mắt sau đó nàng sợ đến trắng bệch cả mặt, lập tức buông tay ra. Tuy nhiên thân mình vẫn mềm nhũn dựa cả vào lòng hắn.
“Thiếp đi lấy thuốc bôi lại cho chàng.” Cơ thể vừa hồi phục một chút sức lực, nàng vội vàng chạy đi.
“Không cần, phu nhân, tiếp tục thôi.” Hắn nói, cầm tay nàng kéo lại.
Tên đại sắc quỷ này, Thanh Linh thầm nghĩ, tay chặn đầu hắn: “Chàng đợi ta một chút, ta sẽ quay lại ngay.” Quần áo chỉ vừa chỉnh lại chút chút đã nhanh chân chạy ngay ra ngoài.
“Sớm muộn cũng ngày ta bị nàng hành hạ đến chết.” Mỗ nam phát điên nói.
Thanh Linh rất nhanh đã cầm lọ dược quay trở lại.
Thấy nàng quay lại, hắn cười như một tiểu hài tử.
“Để thiếp bôi thuốc cho chàng, cấm di chuyển.” Nàng nghiêm túc ngồi xuống đối diện hắn, nhẹ nhàng tháo băng gạc cho hắn.
Sắc quỷ này, tay bị bỏng nặng như vậy mà vẫn không chịu yên phận. Hắn thừa dịp nàng cúi đầu liền hôn lên má nàng một cái chóc.
“Cấm di chuyển cơ mà.” Nàng trợn mắt trừng hắn.
“Phu nhân, đã được chưa?” Hắn nhìn nàng hỏi.
Nàng không thèm trả lời hắn, tay vẫn lanh lẹ rắc thuốc quấn băng.
“Phu nhân đừng quá lo lắng, mặc dù vi phu bị thương cả hai tay nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến chuyện phòng the. Nếu như phu nhân thực sự để ysm vậy…” Hắn căn môi e thẹn nói: “Vậy…phu nhân ở trên, vi phu ở dưới, không sao cả.” Hai mắt hắn nóng bỏng khiến đôi tai nàng dần ửng hồng.
Sao chàng có thể nghĩ đến việc này trong đầu được vậy?
Nàng quả thật không còn lời gì có thể nói được nữa.
“Phu nhân, mùi dược này không giống với cái ta thường dùng.” Hắn nghi hoặc, mí mắt dần trĩu nặng.
Nàng thắt một cái hồ điệp kết ở trên tay hắn, cười gian: “Thiếp đã trộn một số thứ vào nữa.”
“Phu nhân, vi phu không thích hồ điệp kết.” Lời vừa dứt, bịch một tiếng, đúng như dự liệu của nàng, hắn đã đập đầu xuống bàn ngủ mất rồi.
Một số thứ đã trộn kia tất nhiên là mê dược rồi.
Nàng bẹo bẹo má hắn: “Chàng cứ ngoan ngoãn mà ngủ đi.” Đừng mong động được vào một ngón tay của nàng.
Nàng dọn nốt số dược còn lại trên bàn, khập khiễng khiên hắn lên giường.
Sớm hôm sau, nàng tỉnh lại trong vòng tay hắn.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy thụy nhan điềm nhiên của Tần Liễm, nội tâm nàng khẽ động, khả năng nàng hạ dược có hơi quá tay, vậy nên hắn mới ngủ ly bì như vậy.
Tối qua hạ dược hắn, liệu lúc hắn thức dậy có tìm nàng tính sổ không đây?
Thôi, chờ đến khi hắn tỉnh lại thì tính sau.
Thanh Linh dùng bữa sáng xong thì gọi Minh Lục đến, nàng muốn hỏi Bạch Khách Du hiện tại đang ở đâu, sau đó tay cầm thêm một bao trà thượng đẳng, thuận tiện gọi Hương Thảo cùng nhau xuất phủ.
Tháng Giêng chưa qua, hương vị năm mới vẫn còn trần đầy. Câu đối xuân ở những cửa tiệm hai bên đường vẫn còn dán trên cửa, hàng đèn lồng đỏ hãy còn treo lủng lẳng trước hiên nhà, thi thoảng vẫn còn nghe thấy tiếng pháo trúc lách tách cách đây không xa.
Có tiếng xe ngựa lộc cộc từ xa vọng lại kèm theo tiếng mắng chửi của bách tính lê dân.
“Giết hắn.”
“Tên cặn bã Tạ Minh này không đáng để chết tử tế.”
“Súc sinh, ngay cả nữ nhi ruột thịt cũng muốn giết, tên điên!”
“Giết hắn!!!!”
“….không được chết tử tế.”
“…”
Trong những tiếng mắng chửi của dân chúng, đa số là bất bình thay cho Thanh Linh có một người cha đến cả con cũng giết.
Xe tù đi đến đâu, nơi đó liền vang lên những tiếng mắng liên miên không dứt.
Một số người lấy rau hỏng, trứng thối ném vào xe tù. Một số người còn nhổ cả nước miếng lên trên người tù nhân.
Thanh Linh nhìn xe tù đang dần xa, tù nhân trong ngục cả người huyết nhục mơ hồ, nếu như không biết trước đây là trọng phạm triều đình, có khi chỉ nhìn thấy một đống máu thịt lẫn lộn.
Thái Thượng Hoàng miệng không thể nói, tay chân không thể động, thoạt nhìn đúng là không khác gì người đã chết. Sau năm trăm roi ấy, thế nhưng đã nuốt một viên Dưỡng Tâm đan, ông ta muốn chết cũng không thể chết. Hiện giờ cả người cao thấp không chỗ nào là không đau. Ông ta muốn chết cũng không có sức mà tự sát.
Không ngờ một người cao cao tại thượng, từng là ngôi cửu ngũ vậy mà có ngày bị xem như tù nhân mà diễu phố, bị những tiện dân này thóa mạ.
Ông ta rơi vào kết cục bi thảm như thế này tất cả là do Tần Liễm! Tần Liễm, ông ta có thành quỷ cũng không tha cho hắn!
“Sinh thời ông ấy đâu có đắc tội gì với mọi người mà chết đi rồi lại bị đối xử như vây?” Hương Thảo nhìn thân thể huyết nhục mơ hồ đã dần xa, thở dài cảm thán.
Một nam tử đứng bên cạnh hừ lạnh nói: “Hừ, súc sinh này đáng bị như vậy.”
Hương Thảo giận đến trợn trừng mắt, há miệng muốn phản bác, lúc này Thanh Linh liền lên tiếng: “Hương Thảo, chúng ta đi thôi.”
Hương Thảo ngậm miệng lại, đi theo sau Thanh Linh: “Tiểu thư, đợi nô tỳ một chút.” Nàng vội vã đuổi theo.
Theo như hướng dẫn của Minh Lục, Thanh Linh rất nhanh đã đến nơi Bạch Khách Du đang ở.
Thanh Linh tiến vào một khách điếm không mấy nổi bật, đi lên lầu hai, dừng chân trước một gian phòng thượng đẳng.
Nàng đưa tay gõ cửa, đợi một lát, cửa mở.
“Nha đầu, vi phu vẫn luôn đợi con.” Bạch Khách Du một đầu tóc trắng bạc, cười nói với Thanh Linh.
Sau đó hắn mồm miệng đầy rau u oán nhìn nàng ăn thịt. Hắn muốn phản kháng, thế nhưng vừa há mồm ra, nàng đã sẵn sàng tống một đống rau vào miệng hắn.
Một bữa ăn kết thúc với sự thỏa mãn của nàng và sự bất bình của hắn.
Dùng xong bữa tối, hai người cùng nhau về phòng.
“Phu nhân.” Cửa phòng vừa đóng, chân tay hắn liền quấn chặt lấy người nàng.
“Phu nhân đã nói tối sẽ bồi thường cho vi phu.” Thanh âm hắn trầm thấp mị hoặc, hai cánh tay rắn nước trườn trên hông nàng.
Thanh Linh khẽ giật khóe miệng: “Ha ha, trời còn sớm mà.”
“Không sớm nữa rồi.” Hắn há mồm ngậm lấy vành tai mềm mại của nàng.
Hắn vừa cắn vừa liếm, toàn thân nàng liền mềm nhũn.
Nụ hôn từ dái tai chạy xuống dưới, nóng như lửa, những nơi được hắn hôn đều vừa ngứa vừa tê dại.
“Phu quân…” Chân nàng đã không còn sức để đứng vững nữa, nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ sương, chỉ còn thấy loáng thoáng trần nhà màu đen.
Để không bị ngã xuống đất, nàng vô thức ôm lấy thứ đang gần mình nhất, chính là Tần Liễm.
Nàng tùy ý nắm chặt cánh tay hắn, bỗng nhiên cổ nàng bị người hung hăng cắn một cái, cơn đau muộn màng kéo đến.
“Phu quân, đau….” Dùng sức như vậy không biết có chảy máu không nữa.
Nàng ngẩng đầu lên từ cần cổ nàng, thanh âm ấm ách: “Phu nhân, trước bỏ tay ra đã nào.”
Nàng cúi đầu nhìn hai tay mình đang bấu hắn thật chặt. Nháy mắt sau đó nàng sợ đến trắng bệch cả mặt, lập tức buông tay ra. Tuy nhiên thân mình vẫn mềm nhũn dựa cả vào lòng hắn.
“Thiếp đi lấy thuốc bôi lại cho chàng.” Cơ thể vừa hồi phục một chút sức lực, nàng vội vàng chạy đi.
“Không cần, phu nhân, tiếp tục thôi.” Hắn nói, cầm tay nàng kéo lại.
Tên đại sắc quỷ này, Thanh Linh thầm nghĩ, tay chặn đầu hắn: “Chàng đợi ta một chút, ta sẽ quay lại ngay.” Quần áo chỉ vừa chỉnh lại chút chút đã nhanh chân chạy ngay ra ngoài.
“Sớm muộn cũng ngày ta bị nàng hành hạ đến chết.” Mỗ nam phát điên nói.
Thanh Linh rất nhanh đã cầm lọ dược quay trở lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy nàng quay lại, hắn cười như một tiểu hài tử.
“Để thiếp bôi thuốc cho chàng, cấm di chuyển.” Nàng nghiêm túc ngồi xuống đối diện hắn, nhẹ nhàng tháo băng gạc cho hắn.
Sắc quỷ này, tay bị bỏng nặng như vậy mà vẫn không chịu yên phận. Hắn thừa dịp nàng cúi đầu liền hôn lên má nàng một cái chóc.
“Cấm di chuyển cơ mà.” Nàng trợn mắt trừng hắn.
“Phu nhân, đã được chưa?” Hắn nhìn nàng hỏi.
Nàng không thèm trả lời hắn, tay vẫn lanh lẹ rắc thuốc quấn băng.
“Phu nhân đừng quá lo lắng, mặc dù vi phu bị thương cả hai tay nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến chuyện phòng the. Nếu như phu nhân thực sự để ysm vậy…” Hắn căn môi e thẹn nói: “Vậy…phu nhân ở trên, vi phu ở dưới, không sao cả.” Hai mắt hắn nóng bỏng khiến đôi tai nàng dần ửng hồng.
Sao chàng có thể nghĩ đến việc này trong đầu được vậy?
Nàng quả thật không còn lời gì có thể nói được nữa.
“Phu nhân, mùi dược này không giống với cái ta thường dùng.” Hắn nghi hoặc, mí mắt dần trĩu nặng.
Nàng thắt một cái hồ điệp kết ở trên tay hắn, cười gian: “Thiếp đã trộn một số thứ vào nữa.”
“Phu nhân, vi phu không thích hồ điệp kết.” Lời vừa dứt, bịch một tiếng, đúng như dự liệu của nàng, hắn đã đập đầu xuống bàn ngủ mất rồi.
Một số thứ đã trộn kia tất nhiên là mê dược rồi.
Nàng bẹo bẹo má hắn: “Chàng cứ ngoan ngoãn mà ngủ đi.” Đừng mong động được vào một ngón tay của nàng.
Nàng dọn nốt số dược còn lại trên bàn, khập khiễng khiên hắn lên giường.
Sớm hôm sau, nàng tỉnh lại trong vòng tay hắn.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy thụy nhan điềm nhiên của Tần Liễm, nội tâm nàng khẽ động, khả năng nàng hạ dược có hơi quá tay, vậy nên hắn mới ngủ ly bì như vậy.
Tối qua hạ dược hắn, liệu lúc hắn thức dậy có tìm nàng tính sổ không đây?
Thôi, chờ đến khi hắn tỉnh lại thì tính sau.
Thanh Linh dùng bữa sáng xong thì gọi Minh Lục đến, nàng muốn hỏi Bạch Khách Du hiện tại đang ở đâu, sau đó tay cầm thêm một bao trà thượng đẳng, thuận tiện gọi Hương Thảo cùng nhau xuất phủ.
Tháng Giêng chưa qua, hương vị năm mới vẫn còn trần đầy. Câu đối xuân ở những cửa tiệm hai bên đường vẫn còn dán trên cửa, hàng đèn lồng đỏ hãy còn treo lủng lẳng trước hiên nhà, thi thoảng vẫn còn nghe thấy tiếng pháo trúc lách tách cách đây không xa.
Có tiếng xe ngựa lộc cộc từ xa vọng lại kèm theo tiếng mắng chửi của bách tính lê dân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Giết hắn.”
“Tên cặn bã Tạ Minh này không đáng để chết tử tế.”
“Súc sinh, ngay cả nữ nhi ruột thịt cũng muốn giết, tên điên!”
“Giết hắn!!!!”
“….không được chết tử tế.”
“…”
Trong những tiếng mắng chửi của dân chúng, đa số là bất bình thay cho Thanh Linh có một người cha đến cả con cũng giết.
Xe tù đi đến đâu, nơi đó liền vang lên những tiếng mắng liên miên không dứt.
Một số người lấy rau hỏng, trứng thối ném vào xe tù. Một số người còn nhổ cả nước miếng lên trên người tù nhân.
Thanh Linh nhìn xe tù đang dần xa, tù nhân trong ngục cả người huyết nhục mơ hồ, nếu như không biết trước đây là trọng phạm triều đình, có khi chỉ nhìn thấy một đống máu thịt lẫn lộn.
Thái Thượng Hoàng miệng không thể nói, tay chân không thể động, thoạt nhìn đúng là không khác gì người đã chết. Sau năm trăm roi ấy, thế nhưng đã nuốt một viên Dưỡng Tâm đan, ông ta muốn chết cũng không thể chết. Hiện giờ cả người cao thấp không chỗ nào là không đau. Ông ta muốn chết cũng không có sức mà tự sát.
Không ngờ một người cao cao tại thượng, từng là ngôi cửu ngũ vậy mà có ngày bị xem như tù nhân mà diễu phố, bị những tiện dân này thóa mạ.
Ông ta rơi vào kết cục bi thảm như thế này tất cả là do Tần Liễm! Tần Liễm, ông ta có thành quỷ cũng không tha cho hắn!
“Sinh thời ông ấy đâu có đắc tội gì với mọi người mà chết đi rồi lại bị đối xử như vây?” Hương Thảo nhìn thân thể huyết nhục mơ hồ đã dần xa, thở dài cảm thán.
Một nam tử đứng bên cạnh hừ lạnh nói: “Hừ, súc sinh này đáng bị như vậy.”
Hương Thảo giận đến trợn trừng mắt, há miệng muốn phản bác, lúc này Thanh Linh liền lên tiếng: “Hương Thảo, chúng ta đi thôi.”
Hương Thảo ngậm miệng lại, đi theo sau Thanh Linh: “Tiểu thư, đợi nô tỳ một chút.” Nàng vội vã đuổi theo.
Theo như hướng dẫn của Minh Lục, Thanh Linh rất nhanh đã đến nơi Bạch Khách Du đang ở.
Thanh Linh tiến vào một khách điếm không mấy nổi bật, đi lên lầu hai, dừng chân trước một gian phòng thượng đẳng.
Nàng đưa tay gõ cửa, đợi một lát, cửa mở.
“Nha đầu, vi phu vẫn luôn đợi con.” Bạch Khách Du một đầu tóc trắng bạc, cười nói với Thanh Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro