Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 152.11
Sương Nhiễm Tuyết Y
2024-07-23 11:52:46
Lúc mới đầu nàng có chút bài xích mùi nồng của túi rượu có pha máu, rượu máu chảy dọc theo khóe miệng rơi xuống sàn nhà.
Nghĩ đến đây chính là máu có chứa Kim Tuyến Quỳ, nàng cắn răng, từ từ uống từng ngụm từng ngụm.
Máu vào trong cổ họng dường như có tác dụng, cơn đau như muốn xé tim xé gan đã dần dần thuyên giảm.
“Ưm…” Cơn đau như đạt đến cùng cực, nàng gắt gao cắn chặt môi dưới không cho phép bản thân phá ra bất kỳ một âm thanh nào. Nàng biết một khi nàng kêu đau,khẳng định Tần Liễm sẽ xông vào.
Nàng thật vất vả mới tách hắn, không cho hắn nhìn thấy nàng bị độc phát, vì vậy nàng không thể để hắn nghe thấy tiếng kêu của nàng.
Nàng lăn người trên sàn, lăn đến gầm bàn, há mồm cắn chặt lấy chân ghế, hai tay cào sàn gỗ.
“Tiếu thư!” Vô Ảnh vô thố nhìn nàng, muốn đỡ nàng dậy nhưng nàng nhất quyết không nhả chân ghế ra, tay đập mạnh xuống sàn nhà. Trong tuyệt vọng, nàng đành để tiểu thư giữ nguyên tư thế này.
Mười ngón tay cào sàn nhà xuất hiện vết máu, khuôn mặt không một chút huyết sắc nổi lên gân xanh.Vô Ảnh vội vàng lấy ra khăn tay, nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, cắn cái này!”
Thanh Linh tựa như không nghe thấy, vẫn giữ chặt chân ghế không buông.
Hàm răng cắn chặt đến mức trên chân ghế gỗ xuất hiện vết răng, thế nhưng miệng nàng chưa từng phát ra một tiếng kêu đau nào.
Đau đến không thể chịu đựng được nữa, nàng cảm thấy cái chết đã cách nàng không quá xa, trong thống khổ dường như còn có cả tuyệt vọng.
Nàng đã sống lại hơn một năm, một năm nay tựa như đã đi quả cả đời người.
Một năm thời gian này, nàng tìm ra kẻ đã hại chết cả nhà nàng, rửa sạch oan khuất cho ca ca Mạch Chiêu Nam.
Nếu như không có Tần Liễm, hiện tại nàng chết cũng không có gì lưu luyến. Nhưng lòng nàng có hắn, luyến tiếc hắn âm dương cách biệt. Bảo nàng chết, sao nàng lại cam tâm mà đi chết?
Nàng không cam lòng, cho đến giây phút cuối cùng, nàng đều thấy không cam lòng!
Ngẫm lại Tần Liễm lúc này vẫn đứng dưới lầu, đáy mắt nàng hiện lên chút ý cười. Có hắn ở đây, chắc chắn nàng sẽ chịu đựng được.
Vô Ảnh nhìn bộ dạng thống khổ của Thanh Linh, đau lòng nói: “Tiểu thư..”Nàng không biết phải làm cái gì, mắt nhìn tiểu thư chịu cực khổ nhưng cái gì cũng không làm được.
Thực Tâm tán phát tác, đau đến chết đi sống lại, lúc này lại có chút hòa hoãn. Hẳn Kim Tuyến Quỳ đã phát huy tac dụng.
Sau hơn một canh giờ, cơn co thắt đã giảm xuống rõ rệt.
Vô Ảnh muốn nâng nàng dậy, “Phanh” một tiếng, cửa sổ đã khép kín bị gió thổi bật tung. Gió thổi khiến ngọn nến leo lét trong phòng dần dần tắt.
Vô Ảnh sờ soạng nâng nàng lên trên giường, lại đi đến cửa sổ, vô tình nhìn thấy Tần Liễm vẫn luôn đứng ở tiền viện, nàng dừng lại.
Giờ đã quá nửa đêm, vậy mà Tần Liễm vẫn nhất nhất đứng yên nhìn lên phòng Thanh Linh.
Vô Ảnh đóng cửa sổ lại, thở dài, hai người này đều là đồ ngốc mà.
Vô Ảnh đóng kín cửa sổ, khơi lại ngọn đèn, đến lấy quần áo trong hành lý để thay cho Thanh Linh.
Tần Liễm đứng rất lâu, hắn không hề cảm thấy buồn ngủ, chỉ chờ cho đến khi phòng Thanh Linh tắt đèn mới lặng lẽ rời khỏi.
Hắn biết nàng không có thói quen để đèn đi ngủ, vì vậy trước khi đi ngủ, chắc chắn nàng sẽ tắt đèn.
Tối nay phòng nàng để đèn rất lâu, vì vậy hắn cũng đứng rất lâu, cho đến khi căn phòng đã tối.
Phòng nàng đã tối, giờ lại khơi đèn lên. Giờ đã là đêm khuya, nàng không ngủ sao? Hay là đã có chuyện gì xảy ra?
Trong hai ngày này, hắn cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là ban đêm.
Nhìn ánh sáng hắt qua khe cửa phòng, hắn càng lúc càng cảm thấy bất an. Hắn nghĩ hẳn đi lên nhìn nàng một cái, chỉ một cái mà thôi, chỉ cần nàng không sao, hắn sẽ rời đi.
Vô Ảnh tìm quần áo, mới quay người lại liền nhìn thấy Thanh Linh run rẩy nằm trên giường, hai tay nắm chặt chăn đệm.
“Tiểu thư.” Vô Ảnh lo lắng vội vàng đến gần nàng, khẩn trương nhìn nàng.
“Không sao, đã không đau như vừa rồi nữa rồi.” Nếu như nói lúc trước đau đến không muốn sống thì hiện tại cơn đau đã trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Lúc này cửa sổ lại đột ngột mở ra, Vô Ảnh lại nghĩ gió thổi, không ngờ vừa xoay người liền nhìn thấy Tần Liễm đứng trong phòng.
Tần Liễm đi vào từ cửa sổ, vừa tiền vào, hắn đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc. Cúi đầu nhìn máu trên sàn nhà, trái tim nảy lên một cái. Ngẩng đầu nhìn nữ tử đang run rẩy nằm trên giường, hắn cái gì cũng không kịp nghĩ đã phi thân đến bên cạnh giường.
“Vì sao lại không nói cho ta biết?” Hắn yêu thương nàng như vậy, rõ ràng hắn ở ngay bên ngoài, thế nhưng nàng lại không nói bất kỳ cái gì.
“Quá đột ngột, không kịp.”Nàng viện cớ trả lời hắn, cơn đau ở tim dần dần thuyên giảm rõ rệt, nàng âm thầm cảm thấy vui mừng, may mắn hắn đã không phát hiện ra.
Tần Liễm không vạch trần nàng, xoay người cầm lấy một mảnh chén trà bị vỡ, dứt khoát cứa lên cổ tay.
“Không cần.” Biết hắn muốn làm gì, nàng hổn hển quát.
Vô Ảnh cũng nhanh chóng ngăn cản: “Tần Thừa tướng không cần như vậy, tiểu thư đã qua rồi.”
Tần Liễm hất tay Vô Ảnh ra, vẫn nhất quyết phải cắt cổ tay.
“Không!!”Thanh Linh không biết lấy sức lực ở đâu, ngồi lên lao về phía hắn.
Tần Liễm hoảng hốt làm rơi mảnh vỡ, vội vạng tiếp được nàng.
Vô Ảnh đã im lặng lui ra ngoài.
“Không cần làm chuyện điển rồ, thiếp đã không sao rồi, sáng mai chúng ta cùng trở về.”Thanh Linh cười nói.
“Nàng có hận ta không?” Hắn đột nhiên lại hỏi chuyện này, đôi mắt chăm chú nhìn nàng, có chờ mong, cũng có khủng hoảng.
Nàng đột nhiên nhớ đến nàng từng nói nàng hận hắn và lời nói đó đã trở thành cái gai trong tim hắn.
Lần này nàng an toàn vượt qua được độc phát, vì vậy cũng không cần phải tránh né hắn nữa.
Nàng lên tiếng trả lời: “Dù sao cũng không phải chàng là người hạ lệnh giết thiếp, vì vậy thiếp không hận chàng…”
“Không hận ta, chính là chưa từng hận ta?” Hắn hỏi.
Hắn cắt câu chữ của nàng có chút kỳ quái, có thể do nàng đã quá mệt, không suy nghĩ nhiều câu hỏi của hắn liền gật đầu.
Cánh tay ôm nàng đột nhiên cứng đờ: “Diệp Thanh Linh, nàng không muốn uống màu của ta, vì vậy mới tránh né ta?”Thanh âm của hắn dần lạnh xuống: “Nàng đúng là suy nghĩ cho vi phu!” Hắn tựa tiếu phi tiếu nói, buông nàng ra đứng dậy.
Nàng nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Chàng…tức giận?” Đến cả họ tên đều gọi, hẳn là đã rất tức giận.
Sắc mặt tên này biến còn nhanh hơn cả lật sách.
“Đúng, tá tức giận.” Hắn mím môi nói, cơn giận giữ cùng ủy khuất mấy ngày này bùng phát mạnh mẽ: “Thực Tâm tán phát tác, một lần đau hơn một lần, lần này là lần thứ bảy*, nếu như nàng…” Nếu như nàng không qua được thì sao? Hắn thực sự không dám hỏi câu này.
Nghĩ đến đây chính là máu có chứa Kim Tuyến Quỳ, nàng cắn răng, từ từ uống từng ngụm từng ngụm.
Máu vào trong cổ họng dường như có tác dụng, cơn đau như muốn xé tim xé gan đã dần dần thuyên giảm.
“Ưm…” Cơn đau như đạt đến cùng cực, nàng gắt gao cắn chặt môi dưới không cho phép bản thân phá ra bất kỳ một âm thanh nào. Nàng biết một khi nàng kêu đau,khẳng định Tần Liễm sẽ xông vào.
Nàng thật vất vả mới tách hắn, không cho hắn nhìn thấy nàng bị độc phát, vì vậy nàng không thể để hắn nghe thấy tiếng kêu của nàng.
Nàng lăn người trên sàn, lăn đến gầm bàn, há mồm cắn chặt lấy chân ghế, hai tay cào sàn gỗ.
“Tiếu thư!” Vô Ảnh vô thố nhìn nàng, muốn đỡ nàng dậy nhưng nàng nhất quyết không nhả chân ghế ra, tay đập mạnh xuống sàn nhà. Trong tuyệt vọng, nàng đành để tiểu thư giữ nguyên tư thế này.
Mười ngón tay cào sàn nhà xuất hiện vết máu, khuôn mặt không một chút huyết sắc nổi lên gân xanh.Vô Ảnh vội vàng lấy ra khăn tay, nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, cắn cái này!”
Thanh Linh tựa như không nghe thấy, vẫn giữ chặt chân ghế không buông.
Hàm răng cắn chặt đến mức trên chân ghế gỗ xuất hiện vết răng, thế nhưng miệng nàng chưa từng phát ra một tiếng kêu đau nào.
Đau đến không thể chịu đựng được nữa, nàng cảm thấy cái chết đã cách nàng không quá xa, trong thống khổ dường như còn có cả tuyệt vọng.
Nàng đã sống lại hơn một năm, một năm nay tựa như đã đi quả cả đời người.
Một năm thời gian này, nàng tìm ra kẻ đã hại chết cả nhà nàng, rửa sạch oan khuất cho ca ca Mạch Chiêu Nam.
Nếu như không có Tần Liễm, hiện tại nàng chết cũng không có gì lưu luyến. Nhưng lòng nàng có hắn, luyến tiếc hắn âm dương cách biệt. Bảo nàng chết, sao nàng lại cam tâm mà đi chết?
Nàng không cam lòng, cho đến giây phút cuối cùng, nàng đều thấy không cam lòng!
Ngẫm lại Tần Liễm lúc này vẫn đứng dưới lầu, đáy mắt nàng hiện lên chút ý cười. Có hắn ở đây, chắc chắn nàng sẽ chịu đựng được.
Vô Ảnh nhìn bộ dạng thống khổ của Thanh Linh, đau lòng nói: “Tiểu thư..”Nàng không biết phải làm cái gì, mắt nhìn tiểu thư chịu cực khổ nhưng cái gì cũng không làm được.
Thực Tâm tán phát tác, đau đến chết đi sống lại, lúc này lại có chút hòa hoãn. Hẳn Kim Tuyến Quỳ đã phát huy tac dụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau hơn một canh giờ, cơn co thắt đã giảm xuống rõ rệt.
Vô Ảnh muốn nâng nàng dậy, “Phanh” một tiếng, cửa sổ đã khép kín bị gió thổi bật tung. Gió thổi khiến ngọn nến leo lét trong phòng dần dần tắt.
Vô Ảnh sờ soạng nâng nàng lên trên giường, lại đi đến cửa sổ, vô tình nhìn thấy Tần Liễm vẫn luôn đứng ở tiền viện, nàng dừng lại.
Giờ đã quá nửa đêm, vậy mà Tần Liễm vẫn nhất nhất đứng yên nhìn lên phòng Thanh Linh.
Vô Ảnh đóng cửa sổ lại, thở dài, hai người này đều là đồ ngốc mà.
Vô Ảnh đóng kín cửa sổ, khơi lại ngọn đèn, đến lấy quần áo trong hành lý để thay cho Thanh Linh.
Tần Liễm đứng rất lâu, hắn không hề cảm thấy buồn ngủ, chỉ chờ cho đến khi phòng Thanh Linh tắt đèn mới lặng lẽ rời khỏi.
Hắn biết nàng không có thói quen để đèn đi ngủ, vì vậy trước khi đi ngủ, chắc chắn nàng sẽ tắt đèn.
Tối nay phòng nàng để đèn rất lâu, vì vậy hắn cũng đứng rất lâu, cho đến khi căn phòng đã tối.
Phòng nàng đã tối, giờ lại khơi đèn lên. Giờ đã là đêm khuya, nàng không ngủ sao? Hay là đã có chuyện gì xảy ra?
Trong hai ngày này, hắn cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt là ban đêm.
Nhìn ánh sáng hắt qua khe cửa phòng, hắn càng lúc càng cảm thấy bất an. Hắn nghĩ hẳn đi lên nhìn nàng một cái, chỉ một cái mà thôi, chỉ cần nàng không sao, hắn sẽ rời đi.
Vô Ảnh tìm quần áo, mới quay người lại liền nhìn thấy Thanh Linh run rẩy nằm trên giường, hai tay nắm chặt chăn đệm.
“Tiểu thư.” Vô Ảnh lo lắng vội vàng đến gần nàng, khẩn trương nhìn nàng.
“Không sao, đã không đau như vừa rồi nữa rồi.” Nếu như nói lúc trước đau đến không muốn sống thì hiện tại cơn đau đã trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Lúc này cửa sổ lại đột ngột mở ra, Vô Ảnh lại nghĩ gió thổi, không ngờ vừa xoay người liền nhìn thấy Tần Liễm đứng trong phòng.
Tần Liễm đi vào từ cửa sổ, vừa tiền vào, hắn đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc. Cúi đầu nhìn máu trên sàn nhà, trái tim nảy lên một cái. Ngẩng đầu nhìn nữ tử đang run rẩy nằm trên giường, hắn cái gì cũng không kịp nghĩ đã phi thân đến bên cạnh giường.
“Vì sao lại không nói cho ta biết?” Hắn yêu thương nàng như vậy, rõ ràng hắn ở ngay bên ngoài, thế nhưng nàng lại không nói bất kỳ cái gì.
“Quá đột ngột, không kịp.”Nàng viện cớ trả lời hắn, cơn đau ở tim dần dần thuyên giảm rõ rệt, nàng âm thầm cảm thấy vui mừng, may mắn hắn đã không phát hiện ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Liễm không vạch trần nàng, xoay người cầm lấy một mảnh chén trà bị vỡ, dứt khoát cứa lên cổ tay.
“Không cần.” Biết hắn muốn làm gì, nàng hổn hển quát.
Vô Ảnh cũng nhanh chóng ngăn cản: “Tần Thừa tướng không cần như vậy, tiểu thư đã qua rồi.”
Tần Liễm hất tay Vô Ảnh ra, vẫn nhất quyết phải cắt cổ tay.
“Không!!”Thanh Linh không biết lấy sức lực ở đâu, ngồi lên lao về phía hắn.
Tần Liễm hoảng hốt làm rơi mảnh vỡ, vội vạng tiếp được nàng.
Vô Ảnh đã im lặng lui ra ngoài.
“Không cần làm chuyện điển rồ, thiếp đã không sao rồi, sáng mai chúng ta cùng trở về.”Thanh Linh cười nói.
“Nàng có hận ta không?” Hắn đột nhiên lại hỏi chuyện này, đôi mắt chăm chú nhìn nàng, có chờ mong, cũng có khủng hoảng.
Nàng đột nhiên nhớ đến nàng từng nói nàng hận hắn và lời nói đó đã trở thành cái gai trong tim hắn.
Lần này nàng an toàn vượt qua được độc phát, vì vậy cũng không cần phải tránh né hắn nữa.
Nàng lên tiếng trả lời: “Dù sao cũng không phải chàng là người hạ lệnh giết thiếp, vì vậy thiếp không hận chàng…”
“Không hận ta, chính là chưa từng hận ta?” Hắn hỏi.
Hắn cắt câu chữ của nàng có chút kỳ quái, có thể do nàng đã quá mệt, không suy nghĩ nhiều câu hỏi của hắn liền gật đầu.
Cánh tay ôm nàng đột nhiên cứng đờ: “Diệp Thanh Linh, nàng không muốn uống màu của ta, vì vậy mới tránh né ta?”Thanh âm của hắn dần lạnh xuống: “Nàng đúng là suy nghĩ cho vi phu!” Hắn tựa tiếu phi tiếu nói, buông nàng ra đứng dậy.
Nàng nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: “Chàng…tức giận?” Đến cả họ tên đều gọi, hẳn là đã rất tức giận.
Sắc mặt tên này biến còn nhanh hơn cả lật sách.
“Đúng, tá tức giận.” Hắn mím môi nói, cơn giận giữ cùng ủy khuất mấy ngày này bùng phát mạnh mẽ: “Thực Tâm tán phát tác, một lần đau hơn một lần, lần này là lần thứ bảy*, nếu như nàng…” Nếu như nàng không qua được thì sao? Hắn thực sự không dám hỏi câu này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro