Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 152.2
Sương Nhiễm Tuyết Y
2024-07-23 11:52:46
Quả nhiên hiện tại hắn vẫn còn đang giận, nàng chậm chạp đi đến Quy Noãn các, do dự đứng trước cửa.
Tay nàng vẫn còn đặt trên cửa, lấy hết can đảm mở cửa nhưng vẫn không dám mở. Nhớ đến việc hắn hiện tại vẫn còn đang giận dỗi, nàng nghĩ hay cứ việc trốn đi trước đã, đợi cơn giận của hắn tiêu tan còn một chút xíu lại quay về xin lỗi hắn, có lẽ đây là một biện pháp tốt.
Tay vừa đặt xuống, người còn chưa kịp xoay, cánh cửa phòng đột ngột mở từ bên trong.
Tần Liễm im lặng đứng trước cửa, bạch y tựa sương tuyết bị gió thổi đi tựa như yên ba giữa sông lặng.
Dung nhan hắn diễm lệ, ánh mắt lại lạnh như băng khiến khuôn mặt yêu nghiệt của hắn thêm một phần âm khí. Hắn mím môi không nói một câu nhìn chằm chằm nàng.
Nàng lén lút nhìn mặt hắn một cái, xác định hắn đang cực kỳ giận dữ: “Phu quân.” Nàng hô lên thực thành khẩn, chân chó cười cười với hắn.
Hắn vẫn lãnh khốc không nói với nàng một từ.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lấy lòng: “Phu quân, chàng tức giận sao?” Nàng đưa tay muốn nắm lấy góc tay áo hắn, hắn lại không cho nàng đụng, nàng như bị đả kích thật lớn ủ rũ cúi đầu.
“Nàng nói xem?” Hắn lãnh thanh hỏi lại.
“Phu quân, chàng phải tin thiếp, tuyệt đối không có lần sau.” Thái độ của nàng vô cùng thành khẩn: “Lần này tha thứ cho thiếp, đứng giận nữa được không?”
“Tin nàng?” Hắn cười lạnh, khẩu khí hàm chứa khinh thường.
“Thiếp thề tuyệt đối không có lần sau…”
Lời nàng còn chưa kịp nói hết, trán đã bị búng một cái thật đau.
“Nàng thề có bao giờ dùng được đâu!” Hắn cả giận nói.
Nàng xoa xoa địa phương bị ăn đau, liếc mắt nhìn tay hắn vẫn đang quấn băng gạc, nhỏ giọng nói: “Phu quân, tay chàng còn bị thương…”
Lãnh mâu hắn thoáng nhìn, nàng lập tức ngậm chặt miệng.
Hắn hừ lạnh: “Diệp Thanh Linh, nàng chính là đồ lừa đảo.”
Nói nàng là kẻ lừa đảo, sao có chút giọng điệu giống hài tử đang giận dỗi người lớn?
“Phu quân, đừng giận, được chứ?” Nàng nhón chân hôn lên môi hắn một cái.
“Không được.” Lời nói ra thì vẫn lạnh như băng nhưng lại vẫn không kiềm được độ cong nơi khóe môi.
Nhìn gia hỏa này hòa hoãn sắc mặt, gan nàng lại lớn thêm một phần, đột nhiên nàng nhảy dựng lên, đu trên người hắn. Hai tay nàng ôm chặt lấy cần cổ hắn, hai chân quặp chặt vào eo, cả người như tiểu hầu tử đu trên cành cây.
“Phu quân, đừng giận nữa được không?” Nàng hôn lên môi hắn vài cài, tủm tỉm cười.
“Đi xuống.” Hắn nghiêm túc nói.
Nàng gắt gao ôm chặt lấy cổ hắn: “Không xuống.”
Nha đầu này lại nghịch ngợm rồi, hắn không khỏi cảm thấy đau đầu.
“ Phu quân không phải muốn bồi thường sao? Bây giờ thiếp bồi thường cho chàng.” Nàng vừa hôn hắn vừa nói.
Hắn thở dốc, mắt phượng dần tối lại: “Phu nhân…lần này nàng đừn mong có thể chuồn mất.” Tay áo vừa vung, cửa phòng đóng chặt lại.
Trên tấm thảm màu tuyết trắng vương vài món đồ bị ném từ trên giường ra.
“Phu quân, tay chàng không đau sao?” Nàng có chút lo lắng hỏi hắn, mới trong nháy mắt, nam nhân này cư nhiên đã lột nàng sạch trơn.
Hắn không trả lời, chỉ bịt miệng nàng bằng một nụ hôn.
Thanh Linh bị Tần Liễm hôn đến không phân biệt được phương hướng, mềm nhũn người để mặc hắn muốn lấy thì cứ lấy.
“Đồ lửa đảo…” Hắn vừa buông nàng ra đã mắng nàng.
“Đại lừa đảo…” Nàng vừa bật thốt lên ba từ liền triệt để mất đi ý thức.
Khi nàng tỉnh dậy lại một lần nữa, trời đã sáng choang, nàng thoáng động thân mình liền cảm thấy đau nhức lợi hại.
Nàng nằm trong vòng tay hắn, nàng vừa động, hắn liền mở mắt.
“Tỉnh rồi sao?”Tần Liễm mặt mày mỉm cười, hạ xuống một nụ hôn ở mi gian nàng.
Sáng sớm tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy người thương ngay bên mình, đó là chuyện hạnh phúc nhất thế gian.
Nàng ghé vào trên người hắn, từ tốn hỏi: “Tần Liễm, nếu như một ngày không có thiếp, chàng phải làm thế nào?”
Phượng mâu đang tràn ngập đắc ý lập tức tối sầm xuống: “ Nàng lại nói linh tinh rồi.”
“Thanh Thanh.” Ánh mắt hắn đặc biệt thâm tình: “Chúng ta sinh một tiểu Thanh Thanh đi.” Có đứa nhỏ rồi chắc chắn nàng sẽ không có cơ hội nghĩ đến những việc linh tinh này.
Nàng cũng muốn sinh cho hắn một đứa con bên cạnh hắn, mặc dù sau này không có nàng, hắn cũng không cảm thấy tịch liêu, thế nhưng bản thân nàng đang bị trúng Thực Tâm tán, liệu có cơ hội sinh đứa nhỏ cho hắn hay không?
“Phu nhân không muốn sao?” Nàng vẫn biểu tình kinh ngạc nhìn hắn, hắn nghĩ nàng không muốn sinh, đáy mắt thấp thoáng chút ủ rũ.
Nhìn hắn thất vọng, nàng đau lòng, gật mạch đầu: “Đương nhiên phải sinh rồi.”
Nàng nâng má hắn lên: “Chàng muốn thiếp sinh mấy đứa nào?”
Hai mắt hắn lập tức phát sáng, hưng phấn nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta liền cùng nhau có gắng thôi nào.” Hắn hôn lên môi nàng, nhanh nhanh chóng chóng đè lên bộ xương gần như sắp bị tháo rời của nàng.
Tuyết đông dần tan, xuân về hoa nở, bầy chim từng đàn bay về khắp chốn.
Những ngày gần đây, tinh thần của Thanh Linh luôn không tốt. Buổi sang vừa dậy, dùng qua chút đồ ăn, đi dạo quang hậu hoa viên một chút lại cảm thấy buồn ngủ.
Lòng nàng bắt đầu xuất hiện bất an, lần độc trước đã qua một tháng. Trước mỗi lần độc phát, hình như nàng đều ngủ rất nhiều.
Hương Thảo nhìn sắc mặt mỏi mệt của nàng cảm thấy rất lo lắng: “ Tiểu thư, sắc mặt ngài thật kém.”
Thanh Linh sờ sờ má mình: “Khó coi lắm sao?” Nàng không có thói quen trang điểm, sang nay đã cố ý thoa một chút son môi nhưng vẫn không che đậy được vẻ mỏi mệt.
Hương Thảo trả lời: “Không đến nỗi tệ lắm.” Chỉ là có chút tái nhợt.
“Tiểu thư muốn đi đâu?” Hương Thảo nhìn bước chân Thanh Linh ngày một nhanh, vội vã đuổi theo.
“Đi dược phòng.” Thanh Linh nói, nàng biết y thuật, Thanh Linh liền sai người xây cho nàng một dược phòng.
Dược phòng có rất nhiều dược liệu, nàng vẫn thỉnh thoảng đến đây luyện chế đan dược.
Khi nàng đến dược phòng, Thanh Linh đuổi hết mọi người ra rồi lấy một lọ kín từ trong tủ.
Lọ kín này đựng máu có chứa Kim Tuyến Quỳ, nàng cướp từ trên người Tây Yến Thái tử Tây Thành Bá.
Vốn có hơn nửa lọ đã bị nàng luyện chế một ít thành thuốc giải độc, cho tới bây giờ chỉ còn lại non nửa.
Nàng thở dài, với số lượng này chắc chắn thiếu, sợ sẽ không áp chế được độc tính của Thực Tâm tán trong cơ thể nàng.
Biết Kim Tuyến Quỳ có tác dụng ức chế độc phát, nàng cũng đã phái người đi tìm thêm Kim Tuyến Quỳ.
Để lọ máu lại tủ con, đi ra khỏi dược phòng, mí mắt nàng có chút nặng. Trở lại Quy Noãn các, ngày xuân ấm áp, nàng sai người kê nhuyễn tháp ở ngoài hiên rồi mới nằm lên vừa phơi nằng vừa nghỉ ngơi. Ngay khi vừa nhắm mắt, nàng liền rơi vào giấc ngủ sâu.
Bên cạnh nàng là một gốc cây bạch lê. Gió xuân đung đưa thổi khiến cánh hoa rụng xuống, xoay tròn trên không trung rồi mới yên bình đáp xuống mặt đất.
Tay nàng vẫn còn đặt trên cửa, lấy hết can đảm mở cửa nhưng vẫn không dám mở. Nhớ đến việc hắn hiện tại vẫn còn đang giận dỗi, nàng nghĩ hay cứ việc trốn đi trước đã, đợi cơn giận của hắn tiêu tan còn một chút xíu lại quay về xin lỗi hắn, có lẽ đây là một biện pháp tốt.
Tay vừa đặt xuống, người còn chưa kịp xoay, cánh cửa phòng đột ngột mở từ bên trong.
Tần Liễm im lặng đứng trước cửa, bạch y tựa sương tuyết bị gió thổi đi tựa như yên ba giữa sông lặng.
Dung nhan hắn diễm lệ, ánh mắt lại lạnh như băng khiến khuôn mặt yêu nghiệt của hắn thêm một phần âm khí. Hắn mím môi không nói một câu nhìn chằm chằm nàng.
Nàng lén lút nhìn mặt hắn một cái, xác định hắn đang cực kỳ giận dữ: “Phu quân.” Nàng hô lên thực thành khẩn, chân chó cười cười với hắn.
Hắn vẫn lãnh khốc không nói với nàng một từ.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lấy lòng: “Phu quân, chàng tức giận sao?” Nàng đưa tay muốn nắm lấy góc tay áo hắn, hắn lại không cho nàng đụng, nàng như bị đả kích thật lớn ủ rũ cúi đầu.
“Nàng nói xem?” Hắn lãnh thanh hỏi lại.
“Phu quân, chàng phải tin thiếp, tuyệt đối không có lần sau.” Thái độ của nàng vô cùng thành khẩn: “Lần này tha thứ cho thiếp, đứng giận nữa được không?”
“Tin nàng?” Hắn cười lạnh, khẩu khí hàm chứa khinh thường.
“Thiếp thề tuyệt đối không có lần sau…”
Lời nàng còn chưa kịp nói hết, trán đã bị búng một cái thật đau.
“Nàng thề có bao giờ dùng được đâu!” Hắn cả giận nói.
Nàng xoa xoa địa phương bị ăn đau, liếc mắt nhìn tay hắn vẫn đang quấn băng gạc, nhỏ giọng nói: “Phu quân, tay chàng còn bị thương…”
Lãnh mâu hắn thoáng nhìn, nàng lập tức ngậm chặt miệng.
Hắn hừ lạnh: “Diệp Thanh Linh, nàng chính là đồ lừa đảo.”
Nói nàng là kẻ lừa đảo, sao có chút giọng điệu giống hài tử đang giận dỗi người lớn?
“Phu quân, đừng giận, được chứ?” Nàng nhón chân hôn lên môi hắn một cái.
“Không được.” Lời nói ra thì vẫn lạnh như băng nhưng lại vẫn không kiềm được độ cong nơi khóe môi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn gia hỏa này hòa hoãn sắc mặt, gan nàng lại lớn thêm một phần, đột nhiên nàng nhảy dựng lên, đu trên người hắn. Hai tay nàng ôm chặt lấy cần cổ hắn, hai chân quặp chặt vào eo, cả người như tiểu hầu tử đu trên cành cây.
“Phu quân, đừng giận nữa được không?” Nàng hôn lên môi hắn vài cài, tủm tỉm cười.
“Đi xuống.” Hắn nghiêm túc nói.
Nàng gắt gao ôm chặt lấy cổ hắn: “Không xuống.”
Nha đầu này lại nghịch ngợm rồi, hắn không khỏi cảm thấy đau đầu.
“ Phu quân không phải muốn bồi thường sao? Bây giờ thiếp bồi thường cho chàng.” Nàng vừa hôn hắn vừa nói.
Hắn thở dốc, mắt phượng dần tối lại: “Phu nhân…lần này nàng đừn mong có thể chuồn mất.” Tay áo vừa vung, cửa phòng đóng chặt lại.
Trên tấm thảm màu tuyết trắng vương vài món đồ bị ném từ trên giường ra.
“Phu quân, tay chàng không đau sao?” Nàng có chút lo lắng hỏi hắn, mới trong nháy mắt, nam nhân này cư nhiên đã lột nàng sạch trơn.
Hắn không trả lời, chỉ bịt miệng nàng bằng một nụ hôn.
Thanh Linh bị Tần Liễm hôn đến không phân biệt được phương hướng, mềm nhũn người để mặc hắn muốn lấy thì cứ lấy.
“Đồ lửa đảo…” Hắn vừa buông nàng ra đã mắng nàng.
“Đại lừa đảo…” Nàng vừa bật thốt lên ba từ liền triệt để mất đi ý thức.
Khi nàng tỉnh dậy lại một lần nữa, trời đã sáng choang, nàng thoáng động thân mình liền cảm thấy đau nhức lợi hại.
Nàng nằm trong vòng tay hắn, nàng vừa động, hắn liền mở mắt.
“Tỉnh rồi sao?”Tần Liễm mặt mày mỉm cười, hạ xuống một nụ hôn ở mi gian nàng.
Sáng sớm tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy người thương ngay bên mình, đó là chuyện hạnh phúc nhất thế gian.
Nàng ghé vào trên người hắn, từ tốn hỏi: “Tần Liễm, nếu như một ngày không có thiếp, chàng phải làm thế nào?”
Phượng mâu đang tràn ngập đắc ý lập tức tối sầm xuống: “ Nàng lại nói linh tinh rồi.”
“Thanh Thanh.” Ánh mắt hắn đặc biệt thâm tình: “Chúng ta sinh một tiểu Thanh Thanh đi.” Có đứa nhỏ rồi chắc chắn nàng sẽ không có cơ hội nghĩ đến những việc linh tinh này.
Nàng cũng muốn sinh cho hắn một đứa con bên cạnh hắn, mặc dù sau này không có nàng, hắn cũng không cảm thấy tịch liêu, thế nhưng bản thân nàng đang bị trúng Thực Tâm tán, liệu có cơ hội sinh đứa nhỏ cho hắn hay không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phu nhân không muốn sao?” Nàng vẫn biểu tình kinh ngạc nhìn hắn, hắn nghĩ nàng không muốn sinh, đáy mắt thấp thoáng chút ủ rũ.
Nhìn hắn thất vọng, nàng đau lòng, gật mạch đầu: “Đương nhiên phải sinh rồi.”
Nàng nâng má hắn lên: “Chàng muốn thiếp sinh mấy đứa nào?”
Hai mắt hắn lập tức phát sáng, hưng phấn nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta liền cùng nhau có gắng thôi nào.” Hắn hôn lên môi nàng, nhanh nhanh chóng chóng đè lên bộ xương gần như sắp bị tháo rời của nàng.
Tuyết đông dần tan, xuân về hoa nở, bầy chim từng đàn bay về khắp chốn.
Những ngày gần đây, tinh thần của Thanh Linh luôn không tốt. Buổi sang vừa dậy, dùng qua chút đồ ăn, đi dạo quang hậu hoa viên một chút lại cảm thấy buồn ngủ.
Lòng nàng bắt đầu xuất hiện bất an, lần độc trước đã qua một tháng. Trước mỗi lần độc phát, hình như nàng đều ngủ rất nhiều.
Hương Thảo nhìn sắc mặt mỏi mệt của nàng cảm thấy rất lo lắng: “ Tiểu thư, sắc mặt ngài thật kém.”
Thanh Linh sờ sờ má mình: “Khó coi lắm sao?” Nàng không có thói quen trang điểm, sang nay đã cố ý thoa một chút son môi nhưng vẫn không che đậy được vẻ mỏi mệt.
Hương Thảo trả lời: “Không đến nỗi tệ lắm.” Chỉ là có chút tái nhợt.
“Tiểu thư muốn đi đâu?” Hương Thảo nhìn bước chân Thanh Linh ngày một nhanh, vội vã đuổi theo.
“Đi dược phòng.” Thanh Linh nói, nàng biết y thuật, Thanh Linh liền sai người xây cho nàng một dược phòng.
Dược phòng có rất nhiều dược liệu, nàng vẫn thỉnh thoảng đến đây luyện chế đan dược.
Khi nàng đến dược phòng, Thanh Linh đuổi hết mọi người ra rồi lấy một lọ kín từ trong tủ.
Lọ kín này đựng máu có chứa Kim Tuyến Quỳ, nàng cướp từ trên người Tây Yến Thái tử Tây Thành Bá.
Vốn có hơn nửa lọ đã bị nàng luyện chế một ít thành thuốc giải độc, cho tới bây giờ chỉ còn lại non nửa.
Nàng thở dài, với số lượng này chắc chắn thiếu, sợ sẽ không áp chế được độc tính của Thực Tâm tán trong cơ thể nàng.
Biết Kim Tuyến Quỳ có tác dụng ức chế độc phát, nàng cũng đã phái người đi tìm thêm Kim Tuyến Quỳ.
Để lọ máu lại tủ con, đi ra khỏi dược phòng, mí mắt nàng có chút nặng. Trở lại Quy Noãn các, ngày xuân ấm áp, nàng sai người kê nhuyễn tháp ở ngoài hiên rồi mới nằm lên vừa phơi nằng vừa nghỉ ngơi. Ngay khi vừa nhắm mắt, nàng liền rơi vào giấc ngủ sâu.
Bên cạnh nàng là một gốc cây bạch lê. Gió xuân đung đưa thổi khiến cánh hoa rụng xuống, xoay tròn trên không trung rồi mới yên bình đáp xuống mặt đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro