Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Chương 152.9
Sương Nhiễm Tuyết Y
2024-07-23 11:52:46
Dù Thanh Linh nằm trên nhuyễn tháp được trải một lớp lông mềm mại nhưng
vẫn cảm thấy xe ngựa xóc nảy dữ dội. Cơn đau bắt đầu có giấu hiệu hòa
hoãn, cả người nàng như vừa trải qua một trận chiến khốc liệt, mệt mỏi
đến không mở được mắt.
Giấc mơ hỗn loạn không ngừng, nàng không biết bản thân đang tỉnh hay đang mơ nữa. Ngủ chưa được bao lâu, xe ngựa đột ngột nảy lên một cái, nàng bị giật mình mà tỉnh giấc.
“Tần Thừa tướng, ngài mau mau trở về đi.”
Xe ngựa đến một thôn trang, Tần Liễm đột nhiên đuổi theo đứng chặn trước xe ngựa. Vô Ảnh khôn thể không bảo Trương Mộc mau dừng xe lại.
Thân mình Thanh Linh không tốt, Vô Ảnh không dám để Trương Mộc đánh xe quá nhanh, không ngờ Tần Liễm ấy vậy mà vẫn dám đuổi theo.
Nghe thấy Tần Liễm bám theo, thần kinh Thanh Linh khẩn trướng, lập tức ngồi dậy.
Nghỉ ngơi một lát sắc mặt nàng đã không còn khó nhìn như vừa nãy. Huống chi nàng còn trang điểm nhàn nhạt nên càng khó nhận ra.
“Phu nhân, nàng định đi nơi nào?” Thanh Linh ngăn trước xe ngựa Thanh Linh, ánh mắt thủy chúng vẫn không rời trên mành xe.
Thanh Linh nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Tần Liễm, trong lòng có chút khẩn trương, sao hắn vẫn đuổi theo nàng vậy? “Cứ đi như vậy thôi, đến nơi nào thấy vui vẻ thì dừng lại.”
“Nhất định phải đi sao?” Giọng nói tràn ngập bi thương.
Trái tim như bị nhéo một cái, vừa đau vừa nhức, nàng không muốn rời khỏi hắn nhưng nghĩ đến những lần độc phát trước đó, hắn vì nàng mà không đoái hoài đến tính mạng, nàng cắn cắn môi dưới, vẫn là nên nhẫn tâm thôi: “Phải.”
“Diệp Thanh Linh, giữa chúng ta có rất nhiều chuyện ngăn trở, nàng vừa yêu ta lại vừa hận ta. Nếu như ta trả mạng này cho nàng, nàng không cần phải hận ta, chỉ yêu ta được không?” Ngữ điệu buồn bã của Tần Liễm vang lên.
Thanh Linh nghe hắn nói vậy, dự cảm không lành bắt đầu dâng lên, cái gì là trả mạng này cho nàng? Hắn đang muốn làm cái gì? Nàng đang suy nghĩ ý tứ trong lời hắn nói, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Vô Ảnh và thuộc hạ của hắn.
“Công tử, không cần!”
“Tần Thừa tướng!”
Bất an trong lòng bỗng vỡ òa, Thanh Linh không nhịn được nhấc mành xe lên, vừa nhìn liền kêu lên: “Tần Liễm!”. Nàng nhìn một mảnh đỏ au trước ngực hắn, chói đến nhức mắt khiến nàng suýt nữa muốn ngất.
“Nhanh đi tìm đại phu!” Một thủ hạ của Tần Liễm nhanh chóng phân phó.
“Phía trước có y quán, mau đưa công tử đến y quán.”Một thủ hạ khác của hắn lại nói.
Thanh Linh vẫn đang ngồi trên xe ngựa, vừa lúc định nhảy xuống thì thủ hạ của hắn đã cõng hắn lên, thi triển khinh công đến y quán phía trước.
Nàng run tay chỉ hướng Tần Liễm vừa được cõng đi, thanh âm không rõ: “Đuổi….đuổi theo.”
Nàng không nghĩ đến, thực sự không nghĩ đến, tên ngốc tử kia lại dám lấy mạng trả cho nàng.
Hắn không nợ nàng gì hết, tất cả chỉ có nàng nợ hắn!
Ghét bỏ xe ngựa đi quá chậm, nàng đành phải nhảy xuống, thi triển khinh công đuổi theo.
“Phu nhân, Minh Lục có chuyện muốn ngài giúp.”
Mắt thấy nàng sắp đuổi theo Tần Liễm, Minh Lục đột nhiên đứng ra ngăn cản nàng.
“Để sau hãy nói.” Nàng lạnh giọng nói, sau đó vòng qua người Minh Lục.
Minh Lục vẫn quyết giữ được bước chân nàng: “Minh Lục chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ.”Hắn mới không có đi ra đâu, hắn phải ở lại ngăn cản phu nhân, có như vậy phu nhân mới càng cảm thấy lo lắng nhiều hơn.
Chỉ cần phu nhân lo lắng quá độ, hẳn sẽ không nhận ra Cẩu Huyết kế của hắn.
Thanh Linh không lên tiếng, trực tiếp động cước với Minh Lục.
Minh Lục không ngờ nàng lại đột ngột động thủ với hắn, trốn không kịp liền nhận phải một quyền của nàng. Nhịn đau ngoài mặt, trong lòng cũng không khỏi ai điếu cho bản thân, nhất nhất ngăn cản bước chân của nàng: “Phu nhân, ngài không cần làm tổn thương công tử thêm nữa. Công tử yêu ngài, ngài lại đối xử với công tử như vậy, thế là không công bằng.”
“Ta biết.” Nàng thấp giọng đáp, nàng hiện tại rất muốn biết tên ngốc kia khiến bản thân bị thương thành cái dạng gì. Ra tay với Minh Lục cũng khách khí hơn nhiều.
Có sự ngăn trở của Minh Lục, thủ hạ của Tần Liễm đã nhanh chóng đưa vào y quán.
Thanh Linh tiến vào trong y quán, liếc mắt một vòng không thấy Tần Liễm mới hốt hoảng hỏi: “Tần Liễm đâu?”
“Phu nhân.” Minh Tứ từ bên trong đi ra.
Tiền đường y quán này là nơi đại phu khám bệnh và bốc thuốc, hậu đường là nơi đại phu và các dược đồng nghỉ ngơi, vì vậy nên mới có mấy gian phòng.
Tần Liễm ở một trong các gian phòng ấy, đại phu cũng đang chữa trị.
Cửa đóng chặt, mấy thuộc hạ của hắn canh giữ bên ngoài.
Thanh Linh đi thẳng đến trước cửa, vừa định đưa tay đẩy ra thì bị một thuộc hạ của hắn cản lại, cung kính nói với nàng: “Phu nhân, đại phu vừa phân phó không được để cho ngoại nhân tiến vào, thỉnh phu nhân kiên nhẫn đợi ở bên ngoài.
Tay đặt lên cửa của nàng cứng đờ, sợ bản thân đột ngột xông vào mà quấy nhiễu trị liệu của đại phu, tay nàng lại buông xuống: “Thương thế của hắn ra sao rồi?” Chảy nhiều máu như vậy, có phải bị thương rất nặng hay không? Có nguy hiểm gì đến tính mạng không?
Nếu như hắn xảy ra chuyện, nàng phải làm sao bây giờ?
Tại sao nàng luôn là người tổn thương hắn?
Nàng có phải là Sao Chổi trong cuộc đời của hắn không?
“Thuộc hạ không biết, thỉnh phu nhân kiên nhẫn chờ trong chốc lát.” Hắn nói.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra. Đại phu vừa đi ra ngoài liền nói hắn bị thương không nghiêm trọng, dưỡng vài ngày là tốt rồi.
Nghe nói vậy tâm Thanh Linh mới hòa hoãn xuống, khẩn cấp đi vào thăm hắn.
“Phu nhân.” Thanh âm Tần Liễm tràn ngập mệt mỏi, hắn nằm trên giường, trên người đắp một cái chăn.
Nghe thanh âm yếu đuối của hắn, lòng của nàng lại quặn đau, sống mũi cay cay, lời vừa ra đến miệng đã khóc nức nở.
“Sao chàng lại làm cái việc ngốc nghếch như vậy?”
“Nếu như ta chết, ta coi như đã trả lại mạng cho nàng, như vậy nàng sẽ không còn hận ta nữa.” Hắn nhìn ánh mắt của nàng, có vui sướng, cũng có áy náy.
“Không hận.”Nàng lắc đầu thật mạnh: “Sao thiếp lại hận chàng được? Hận chàng cũng là ta nói dối. Chàng căn bản chưa từng nợ thiếp cái gì. Sau này không được làm cái việc ngốc nghếch này nữa, nghe không?”
“Không hận ta, cũng không được bỏ đi, được không?”
“Chàng thành ra như thế này, thiếp nào dám đi.” Nàng nói.
“Sắc mặt nàng thực kém, có phải Thực Tâm tán sắp phát tác hay không?” Hắn nhíu mày nhìn nàng: “Những ngày này không được xa ta nữa.”
“Cho thiếp xem thương thế của chàng đi.” Nàng không muốn nói đến việc này nữa liền đổi đề tài.
Vừa nói, tay nàng vừa muốn vén chăn kiểm tra thương thé của hắn.
“Rất lạnh, phu nhân đừng mở chăn ra.” Thanh Linh hô to, hắn vốn nào có bị thương, nếu nàng xem hắn giấu giếm kiểu gì bây giờ? Không được, có có biện pháp khiến nàng quay về bên cạnh hắn, chắc chắn cũng có biện pháp không để cho nàng biết sự thật.
“Đại phu đã kê đơn rồi, vi phu cũng không cảm thấy có gì không ổn, nàng đừng quá lo lắng.” Mặc dù nàng tinh thông y thuật nhưng nếu như không nhìn miệng vết thương của hắn, chỉ nhìn khí sắc của hắn cũng không biết thương thế của hắn ra làm sao.
Thanh Linh nhìn sắc mặt không quá tệ của hắn, đoán vết thương cũng không nặng liền không cố chấp nữa.
Giấc mơ hỗn loạn không ngừng, nàng không biết bản thân đang tỉnh hay đang mơ nữa. Ngủ chưa được bao lâu, xe ngựa đột ngột nảy lên một cái, nàng bị giật mình mà tỉnh giấc.
“Tần Thừa tướng, ngài mau mau trở về đi.”
Xe ngựa đến một thôn trang, Tần Liễm đột nhiên đuổi theo đứng chặn trước xe ngựa. Vô Ảnh khôn thể không bảo Trương Mộc mau dừng xe lại.
Thân mình Thanh Linh không tốt, Vô Ảnh không dám để Trương Mộc đánh xe quá nhanh, không ngờ Tần Liễm ấy vậy mà vẫn dám đuổi theo.
Nghe thấy Tần Liễm bám theo, thần kinh Thanh Linh khẩn trướng, lập tức ngồi dậy.
Nghỉ ngơi một lát sắc mặt nàng đã không còn khó nhìn như vừa nãy. Huống chi nàng còn trang điểm nhàn nhạt nên càng khó nhận ra.
“Phu nhân, nàng định đi nơi nào?” Thanh Linh ngăn trước xe ngựa Thanh Linh, ánh mắt thủy chúng vẫn không rời trên mành xe.
Thanh Linh nghe thấy thanh âm bình tĩnh của Tần Liễm, trong lòng có chút khẩn trương, sao hắn vẫn đuổi theo nàng vậy? “Cứ đi như vậy thôi, đến nơi nào thấy vui vẻ thì dừng lại.”
“Nhất định phải đi sao?” Giọng nói tràn ngập bi thương.
Trái tim như bị nhéo một cái, vừa đau vừa nhức, nàng không muốn rời khỏi hắn nhưng nghĩ đến những lần độc phát trước đó, hắn vì nàng mà không đoái hoài đến tính mạng, nàng cắn cắn môi dưới, vẫn là nên nhẫn tâm thôi: “Phải.”
“Diệp Thanh Linh, giữa chúng ta có rất nhiều chuyện ngăn trở, nàng vừa yêu ta lại vừa hận ta. Nếu như ta trả mạng này cho nàng, nàng không cần phải hận ta, chỉ yêu ta được không?” Ngữ điệu buồn bã của Tần Liễm vang lên.
Thanh Linh nghe hắn nói vậy, dự cảm không lành bắt đầu dâng lên, cái gì là trả mạng này cho nàng? Hắn đang muốn làm cái gì? Nàng đang suy nghĩ ý tứ trong lời hắn nói, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng kêu kinh ngạc của Vô Ảnh và thuộc hạ của hắn.
“Công tử, không cần!”
“Tần Thừa tướng!”
Bất an trong lòng bỗng vỡ òa, Thanh Linh không nhịn được nhấc mành xe lên, vừa nhìn liền kêu lên: “Tần Liễm!”. Nàng nhìn một mảnh đỏ au trước ngực hắn, chói đến nhức mắt khiến nàng suýt nữa muốn ngất.
“Nhanh đi tìm đại phu!” Một thủ hạ của Tần Liễm nhanh chóng phân phó.
“Phía trước có y quán, mau đưa công tử đến y quán.”Một thủ hạ khác của hắn lại nói.
Thanh Linh vẫn đang ngồi trên xe ngựa, vừa lúc định nhảy xuống thì thủ hạ của hắn đã cõng hắn lên, thi triển khinh công đến y quán phía trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng run tay chỉ hướng Tần Liễm vừa được cõng đi, thanh âm không rõ: “Đuổi….đuổi theo.”
Nàng không nghĩ đến, thực sự không nghĩ đến, tên ngốc tử kia lại dám lấy mạng trả cho nàng.
Hắn không nợ nàng gì hết, tất cả chỉ có nàng nợ hắn!
Ghét bỏ xe ngựa đi quá chậm, nàng đành phải nhảy xuống, thi triển khinh công đuổi theo.
“Phu nhân, Minh Lục có chuyện muốn ngài giúp.”
Mắt thấy nàng sắp đuổi theo Tần Liễm, Minh Lục đột nhiên đứng ra ngăn cản nàng.
“Để sau hãy nói.” Nàng lạnh giọng nói, sau đó vòng qua người Minh Lục.
Minh Lục vẫn quyết giữ được bước chân nàng: “Minh Lục chỉ có một thỉnh cầu nho nhỏ.”Hắn mới không có đi ra đâu, hắn phải ở lại ngăn cản phu nhân, có như vậy phu nhân mới càng cảm thấy lo lắng nhiều hơn.
Chỉ cần phu nhân lo lắng quá độ, hẳn sẽ không nhận ra Cẩu Huyết kế của hắn.
Thanh Linh không lên tiếng, trực tiếp động cước với Minh Lục.
Minh Lục không ngờ nàng lại đột ngột động thủ với hắn, trốn không kịp liền nhận phải một quyền của nàng. Nhịn đau ngoài mặt, trong lòng cũng không khỏi ai điếu cho bản thân, nhất nhất ngăn cản bước chân của nàng: “Phu nhân, ngài không cần làm tổn thương công tử thêm nữa. Công tử yêu ngài, ngài lại đối xử với công tử như vậy, thế là không công bằng.”
“Ta biết.” Nàng thấp giọng đáp, nàng hiện tại rất muốn biết tên ngốc kia khiến bản thân bị thương thành cái dạng gì. Ra tay với Minh Lục cũng khách khí hơn nhiều.
Có sự ngăn trở của Minh Lục, thủ hạ của Tần Liễm đã nhanh chóng đưa vào y quán.
Thanh Linh tiến vào trong y quán, liếc mắt một vòng không thấy Tần Liễm mới hốt hoảng hỏi: “Tần Liễm đâu?”
“Phu nhân.” Minh Tứ từ bên trong đi ra.
Tiền đường y quán này là nơi đại phu khám bệnh và bốc thuốc, hậu đường là nơi đại phu và các dược đồng nghỉ ngơi, vì vậy nên mới có mấy gian phòng.
Tần Liễm ở một trong các gian phòng ấy, đại phu cũng đang chữa trị.
Cửa đóng chặt, mấy thuộc hạ của hắn canh giữ bên ngoài.
Thanh Linh đi thẳng đến trước cửa, vừa định đưa tay đẩy ra thì bị một thuộc hạ của hắn cản lại, cung kính nói với nàng: “Phu nhân, đại phu vừa phân phó không được để cho ngoại nhân tiến vào, thỉnh phu nhân kiên nhẫn đợi ở bên ngoài.
Tay đặt lên cửa của nàng cứng đờ, sợ bản thân đột ngột xông vào mà quấy nhiễu trị liệu của đại phu, tay nàng lại buông xuống: “Thương thế của hắn ra sao rồi?” Chảy nhiều máu như vậy, có phải bị thương rất nặng hay không? Có nguy hiểm gì đến tính mạng không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu như hắn xảy ra chuyện, nàng phải làm sao bây giờ?
Tại sao nàng luôn là người tổn thương hắn?
Nàng có phải là Sao Chổi trong cuộc đời của hắn không?
“Thuộc hạ không biết, thỉnh phu nhân kiên nhẫn chờ trong chốc lát.” Hắn nói.
Sau nửa canh giờ, cuối cùng cánh cửa cũng mở ra. Đại phu vừa đi ra ngoài liền nói hắn bị thương không nghiêm trọng, dưỡng vài ngày là tốt rồi.
Nghe nói vậy tâm Thanh Linh mới hòa hoãn xuống, khẩn cấp đi vào thăm hắn.
“Phu nhân.” Thanh âm Tần Liễm tràn ngập mệt mỏi, hắn nằm trên giường, trên người đắp một cái chăn.
Nghe thanh âm yếu đuối của hắn, lòng của nàng lại quặn đau, sống mũi cay cay, lời vừa ra đến miệng đã khóc nức nở.
“Sao chàng lại làm cái việc ngốc nghếch như vậy?”
“Nếu như ta chết, ta coi như đã trả lại mạng cho nàng, như vậy nàng sẽ không còn hận ta nữa.” Hắn nhìn ánh mắt của nàng, có vui sướng, cũng có áy náy.
“Không hận.”Nàng lắc đầu thật mạnh: “Sao thiếp lại hận chàng được? Hận chàng cũng là ta nói dối. Chàng căn bản chưa từng nợ thiếp cái gì. Sau này không được làm cái việc ngốc nghếch này nữa, nghe không?”
“Không hận ta, cũng không được bỏ đi, được không?”
“Chàng thành ra như thế này, thiếp nào dám đi.” Nàng nói.
“Sắc mặt nàng thực kém, có phải Thực Tâm tán sắp phát tác hay không?” Hắn nhíu mày nhìn nàng: “Những ngày này không được xa ta nữa.”
“Cho thiếp xem thương thế của chàng đi.” Nàng không muốn nói đến việc này nữa liền đổi đề tài.
Vừa nói, tay nàng vừa muốn vén chăn kiểm tra thương thé của hắn.
“Rất lạnh, phu nhân đừng mở chăn ra.” Thanh Linh hô to, hắn vốn nào có bị thương, nếu nàng xem hắn giấu giếm kiểu gì bây giờ? Không được, có có biện pháp khiến nàng quay về bên cạnh hắn, chắc chắn cũng có biện pháp không để cho nàng biết sự thật.
“Đại phu đã kê đơn rồi, vi phu cũng không cảm thấy có gì không ổn, nàng đừng quá lo lắng.” Mặc dù nàng tinh thông y thuật nhưng nếu như không nhìn miệng vết thương của hắn, chỉ nhìn khí sắc của hắn cũng không biết thương thế của hắn ra làm sao.
Thanh Linh nhìn sắc mặt không quá tệ của hắn, đoán vết thương cũng không nặng liền không cố chấp nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro