Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Chương 97.4

Sương Nhiễm Tuyết Y

2024-07-23 11:52:46

Thanh Linh mới vừa thoát khỏi người của Thánh Miếu đuổi theo mình, vừa ngước mắt lên, một bóng dáng màu trắng đột nhiên đập vào mắt.

Chỉ thấy Tần Liễm mặc một bộ bạch y bay bay, như một làn khói nhẹ nhàng bay tới.

Nhiều ngày không nhìn thấy hắn, nàng rất nhớ hắn. Giờ phút này nhìn thấy hắn, nàng vừa vui vừa hoảng loạn.

Đột nhiên, nàng nhớ tới hình như đã lâu rồi mình chưa có tắm rửa, tóc cũng rối giống ổ gà rồi.

Nữ tử ở trước mặt nam tử mà mình âu yếm, luôn hy vọng đối phương nhìn thấy đều là dáng vẻ xinh đẹp của mình.

Nàng đả nhiều ngày chưa tắm rửa như vậy, sau khi ra khỏi cấm địa cũng chưa kịp tìm một chỗ để rửa mặt chải đầu, nàng ngửi ngửi y phục trên người mình trên, oa, mùi vị ngay cả chính nàng ngửi thấy cũng cảm thấy ghét bỏ.

Mắt thấy Tần Liễm sắp đi tới gần, lúc sắp đi đến trước mặt nàng, nàng hét lên: “Chàng đừng tới đây.” Nàng không muốn để cho hắn ngửi thấy mùi thúi trên người của nàng.

Giờ phút này Tần Liễm vừa nhìn thấy nàng, hận không thể lập tức ôm nàng vào trong lòng, làm sao có thể nghe lời nàng mà đừng đi qua chứ?

Phát hiện Tần Liễm không để ý tới nàng, nàng giống hài tử làm chuyện xấu, xoay người chạy, vừa chạy vừa kêu hắn không được lại đây.

“Nàng chạy cái gì? Quay lại đây cho ta!” Tần Liễm nói, hắn có đáng sợ như vậy sao? Vừa thấy hắn liền trốn.

Vốn dĩ trong lòng đều là nỗi nhớ đầy ấp đối với nàng, nhưng nhìn thấy nàng vừa thấy mình liền chạy, hắn vừa buồn bực vừa bực bội. Thật muốn bắt nha đầu này tới hung hăng trừng phạt một chút.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Ta đã lâu không tắm rửa rồi, chàng không được qua đây.”

Nghe được lý do nàng chạy trốn, hắn lập tức cười khổ, đuổi theo nàng, sau khi bắt được nàng, trực tiếp xách nàng lên rồi đi vào trong rừng sâu.

“Chàng đừng xách ta mà, ta tự mình đi.” Bị người xách rất mất mặt nha, còn may gần đây không có ai nhìn thấy.

“Tự đi? Nàng lại muốn chạy đi đâu?” Hắn thả nàng xuống, đặt nàng ở trên một cây đại thụ, đè lên, một phát ngậm lấy miệng nhỏ của nàng.

Đầu lưỡi cứng rắn xâm nhập miệng nàng, giống như muốn trừng phạt nàng, hắn ở bên trong càn quét lung tung. Đồng thời lại giống như muốn dùng cách này đê nói cho nàng biết, hắn vô cùng nhớ nàng.

Mùi vị tốt đẹp trong miện nàng làm hắn mê muội, thế cho nên khiến cho hắn mất đi lý trí, sa vào trong đó, thật lâu cũng không thể tự thoát ra được.

Dưới sự cuồng hôn của hắn, thân mình của nàng đã sớm đã mềm oặt, ngay cả đứng cũng không vững. Bàn tay to của hắn ở lúc thân mình của nàng mềm xuống liền dời xuống bên eo nàng, gắt gao ôm chặt. Nàng vô lực vòng hai tay lên trên cổ hắn, thỉnh thoảng đáp lại hắn, dung túng hắn càn quấy với nàng.

Hắn cuồng dã hôn dần dần trở nên ôn nhu, nàng mở mắt to ngập nước, dựa vào bản năng đi hôn hắn, đáp lại hắn.

Nhiều ngày không gặp, nàng cũng thật sự rất nhớ hắn, thật muốn coi hắn thành trái cây mà ăn sạch. Trên thực tế, nàng bị hôn đến đầu óc trống rỗng, không chút nghĩ ngợi liền giống như đang ăn trái cây mà cắn xuống.

Đột nhiên bị nàng cắn một cái, hắn kêu lên một tiếng. Nha đầu này lá gan lớn rồi, lại dám cắn hắn!

Bàn tay to để ở bên hông nàng dùng sức bóp một cái tượng trưng cho trừng phạt, nàng cảm giác eo sắp cắt đứt, đau đến hai mắt chảy ra nước mắt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không biết qua bao lâu, mãi đến khi nàng không chịu nổi hắn đòi lấy nữa thì hắn mới kết thúc nụ hôn dài kia: “Còn dám lại vừa nhìn thấy ta liền chạy hay không hả?” Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên ở bên tai nàng, há miệng cắn một cái lên vành tai oánh nhuận của nàng.

“Đau……” Người này lại dám dùng sức cắn, nàng cúi mắt nhìn cần cổ trắng như ngọc của hắn, cũng rất muốn há miệng cắn xuống, trả thù một chút. Chỉ là, nàng có lòng này nhưng lại không gan đó.

Hắn còn chưa nhả ra, cắn càng dùng sức hơm.

Nàng kêu lên đau đớn, hắn không dao động, xem ra là phải sử dụng đòn sát thủ: “Phu quân, chàng cắn ta đau.” Một tiếng phu quân này, nàng kêu mềm mại dịu dàng, cũng không ngoại lệ nha, lòng người nào đó liền mềm nhũn, còn nhả lỗ tai của nàng ra.

Nàng mừng thầm trong lòng, trên mặt lại bày ra bộ dạng đáng thương hề hề.

“Không đau một chút, nàng sẽ không nhớ kỹ.” Hắn nói, ở trên trán nàng búng một cái.

“Hu hu.” Nàng bày ra biểu tình ủy khuất, lấy tay xoa xoa trán.

“Nàng…… Aiz” Hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đối với nàng, mắng không được, đánh lại đau lòng. Hắn hôn lên trán nàng một cái, cuối cùng vẫn nhận mệnh xoa xoa cho nàng.

Nàng nhếch miệng cười, đặt cằm lên trên vai hắn: “Không phải là chạy trốn, ta thật sự là nhiều ngày không tắm rồi, ta sợ mùi thúi trên người mình xông đến chàng.”

“Sợ cái gì, cho dù nàng có rớt vào hố phân, ta cũng sẽ không ghét bỏ nàng, sẽ vớt nàng vớt lên rồi ôm vào trong lòng.” Mặc kệ nàng biến thành dạng gì, hắn vẫn là sẽ đạt nàng trong lòng bàn tay thương nàng yêu nàng nha.

Da mặt của Thanh Linh hung hăng co rút: “……” Rớt hố phân? Người này không thể nói dễ nghe chút sao.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Số ký tự: 0