Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Diễn một màn kịch.
Sương Nhiễm Tuyết Y
2024-07-23 11:52:46
Người của Thuận Thiên phủ và phủ Công chúa đều không ngăn được Thanh Linh.
“Công chúa, Diệp Đàm trốn thoát.” Thị nữ tâm phúc của Ngạo Nguyệt lo lắng nói.
“Trốn liền trốn đi.” Ngạo Nguyệt không chút để ý nói, nàng vốn cũng không có kỳ vọng mấy người này có thể bắt được Diệp Đàm.
Hách Liên Dực muốn diệt trừ Diệp Đàm, hắn thiết kế sát thủ trong hồ ý đồ đoạt mệnh Diệp Đàm nhưng hắn cũng đã đoán Diệp Đàm võ công cao cường, những người đó khó mà đối phó được với Diệp Đàm. Vì vậy nếu kế hoạch trước thất bại, nàng là kế hoạch thứ hai.
Cố ý khiến bọn hắn bắt được nàng, sau đó dẫn Diệp Đàm tới nơi này, làm nên vở kịch Công chúa Hoàng thất bị Diệp Đàm lăng nhục.
Phủ doãn Thuận Thiên phủ xuất hiện tại đây là do khi nàng nhảy vào trong hồ, Hách Liên Dực đã cho người mời hắn tới nơi này. Có Thượng Quan Hoa chứng kiến, Diệp Đàm có mười cái mồm cũng không cãi thắng được chuyện này.
Cho nên Diệp Đàm trốn thì cứ trốn thôi, mục đích của nàng dù sao cũng đã đoạt được.
“Phong công tử sao rồi?” Chờ đến lúc Thượng Quan Hoa không có ở đây, Ngạo Nguyệt liền hỏi.
“Phong công tử đã được đưa về phủ Công chúa.” Thị nữ trả lời.
“Công chúa vì sao lại phải diễn vở kịch này?” Thị nữ tò mò.
Ngạo Nguyệt không trả lời, lạnh lùng nhìn nàng một cái, thị nữ hoảng sợ liền ngậm miệng, không dám nói câu nào nữa.
“Công chúa, bây giờ chúng ta hồi phủ chứ?” Thị nữ hỏi.
Giằng co cả một đêm, trời cũng đã tang tảng sáng.
Ngạo Nguyệt khép chặt áo, nhìn sắc trời một chút: “Diệp Đàm lăng nhục bản công chúa, hiện tại bản công chúa muốn vào cung diện Thánh.”
Trên đường về Bạch Nhiên nói: “ Theo thuộc hạ thấy Ngạo Nguyệt công chúa không dễ dàng bỏ qua cho Nhị tiểu thư.”
Thanh Linh cười yếu ớt: “Đối phương hao tâm tổn trí bày bố cục, có thể dễ dàng bỏ quan cho ta mới là lạ.” Chỉ là tâm tư Ngạo Nguyệt đều nằm trên người Phong Lộng, làm soa trong một thời gian ngắn có thể nghĩ ra được bẫy nằm trong bẫy này được, chỉ có thể tên khốn kiếp Hách Liên Dực kia.
“Nhị tiểu thư, kế tiếp chúng ta phải làm gì?”Bạch Nhiên hỏi.
“Phái người theo dõi xung quanh phủ Công chúa, thấy Phong Lộng lập tức cướp.” Thanh Linh nói, Phong Lộng vào động theo Ngạo Nguyệt sau đó không tiếng động mà biến mất, đoán chừng đã bị Ngạo Nguyệt mang đi.
Phong Lộng tự ý khảy đàn tỳ bà, trước mắt hắn lấy thân phận nhạc sĩ vào phủ Công chúa. Ngạo Nguyệt đưa hắn đi, chắc hẳn là ở phủ Công chúa.
Phong Lộng là chiếc xương sườn mềm của Ngạo Nguyệt, không chế được hắn sẽ kìm chế được Ngạo Nguyệt.
Người của Thanh Linh vừa cướp được Phong Lộng, Thư Nghiễn vội vàng chạy tới: “Chủ Thượng, Ngạo Nguyệt công chúa chuần bị tiến cung.” Thanh Linh dặn hắn phải theo dõi Ngạo Nguyệt sít sao, hắn thấy Ngạo Nguyệt không về qua phủ mà vào thẳng trong cung.
Hắn trực giác có chuyện không hay, tiếp tục thăm dò liền biết Ngạo Nguyệt muốn diện Thánh tố cáo Diệp Đàm lăng nhục công chúa Hoàng thất, hắn nhanh chóng bẩm báo với Thanh Linh.
“Ngạo Nguyệt muốn vào cung tố cáo Chủ Thượng muốn điếm ô sự trong sạch của nàng ta, chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Thư Nghiễn hỏi, lăng nhục Công chúa Hoàng Thất chính là coi rẻ tôn nghiêm Hoàng gia, Thánh Thượng chắc chắn sẽ trách tội xuống.
“Hách Liên Dực đang ở đâu?”
“Vinh Vương từ hôm qua đã báo nghỉ hai ngày, hôm nay hắn không vào triều, hắn đang ở đâu thuộc hạ cũng không biết.” Thư Nghiễn bẩm.
Thanh Linh cười quỷ dị ra tiếng: “Không ai biết hắn ở đâu? Rất tốt!”
“Phái người ngăn Ngạo Nguyệt lại.” Nàng phân phó.
Thư Nghiễn cảm thấy hơi khó khăn: “Thuộc hạ ngăn Ngạo Nguyệt công chúa bằng cách nào?” Hắn đang suy tính đến chuyện chẳng lẽ cứ thế cướp nàng ta như cướp Phong Lộng?
Thanh Linh ra hiệu hắn đến gần, sau đó nhỏ giọng nói cho hắn biết cách ngăn Ngạo Nguyệt.
Thư Nghiễn gật gật đầu: “Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ liền cho người ngưn nàng ta tiến cung lại ngay.”
“Nhị tiểu thư, bây giờ chúng ta hồi phủ chứ?” Bạch Nhiên hỏi.
“Tạm thời không về, đi Sườn Đồi một chuyến đã.” Sườn Đồi nàng nói nằm ở ngoại ô Hạ thành, Sườn Đồi này là một cái vực sâu không thấy đáy, rất ít người đi ngang qua đây.
Bạch Nhiên nghi hoặc nhìn Thanh Linh, vừa lên tiếng đinh hỏi, Thanh Linh đã nhanh chóng phi thân một quãng xa: “Nhị tiểu thư, chờ thuộc hạ.” Hắn vội vàng đuổi theo.
Xe ngựa của Ngạo Nguyệt nhanh chóng phóng trên đường về Hoàng cung, lúc này thị vệ hộ tống Phong Lộng đột nhiên xuất hiện. Hắn giục ngựa chắn trước mặt xe ngựa của Ngạo Nguyệt.
Thị vệ xuống ngựa, trước mắt thi lễ một cái: “Công chúa, thuộc hạ có chuyện bẩm báo, là về Phong công tử.”
Ngạo Nguyệt nhấc màn xe, lành lạnh hỏi: “Chuyện gì?”
Hắn nhìn xung quanh: “Chuyện này….”Giọng điệu hắn có chút khó xử, Ngạo Nguyệt ra hiệu người tránh đi.
“Được rồi, nói đi.” Ngạo Nguyệt lạnh nhạt nói.
“Công chúa, Phong công tử bị Vinh Vương cướp mất.” Thị vệ lo lắng mở miệng nói.
Ngạo Nguyệt hơi híp mắt nói: “Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt nàng băng hàn, thị vệ đứng trước xe ngựa không nhịn được rùng mình một cái.
“Hồi công chúa, Phong công tử bị Vinh Vương cướp đi.” Thị vệ thận trọng nói lại.
“Hoàng huynh, ngươi điên rồi.” Ngạo Nguyệt lãnh lệ mắng một tiếng, giận giữ gạt màn xe ngựa: “Vinh Vương dẫn người đi đâu?”
“Vinh Vương hình như dẫn Phong công tử ra ngoại thành.” Thị vệ trả lời.
Ngạo Nguyệt nhanh chóng lao ra khỏi xe ngựa, đoạt lấy dây cương từ tay thị vệ, xoay người nhảy lên lưng ngựa, thẳng hướng ngoại thành lao đi. Nơi này cách cửa thành không xa, nếu như nàng nhanh chút còn có cơ hội đuổi kịp.
Thị vệ phủ Công chúa thấy Ngạo Nguyệt thúc ngựa rời đi, bọn họ cũng vội vàng đuổi theo, chỉ là tốc độ ngựa của Ngạo Nguyệt rất nhanh, bọn họ nhanh chống bị bỏ lại đằng sau.
Giờ phút này trên mặt Ngạo Nguyệt bình tĩnh một cách dị thường, trong lòng lại gấp như lửa đốt. Một khi Phong Lộng bị Hách Liên Dực mang đi, nàng và Phong Lộng không biết ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại được nhau.
Ngạo Nguyệt nhìn thấy bóng lưng Hách Liên Dực từ đằng xa, hắn cũng đang cưỡi ngựa, chỉ là tốc độ của hắn không nhanh như nàng. Nàng mau chóng chắn trước mặt hắn. Hách Liên Dực nhìn thấy nàng, ra hiệu cho người bao vây nàng.
Phía trước chính là Sườn Đồi, Sườn Đồi sâu vạn trượng, người ngã xuống không có khả năng sống sót.
“Công chúa, Diệp Đàm trốn thoát.” Thị nữ tâm phúc của Ngạo Nguyệt lo lắng nói.
“Trốn liền trốn đi.” Ngạo Nguyệt không chút để ý nói, nàng vốn cũng không có kỳ vọng mấy người này có thể bắt được Diệp Đàm.
Hách Liên Dực muốn diệt trừ Diệp Đàm, hắn thiết kế sát thủ trong hồ ý đồ đoạt mệnh Diệp Đàm nhưng hắn cũng đã đoán Diệp Đàm võ công cao cường, những người đó khó mà đối phó được với Diệp Đàm. Vì vậy nếu kế hoạch trước thất bại, nàng là kế hoạch thứ hai.
Cố ý khiến bọn hắn bắt được nàng, sau đó dẫn Diệp Đàm tới nơi này, làm nên vở kịch Công chúa Hoàng thất bị Diệp Đàm lăng nhục.
Phủ doãn Thuận Thiên phủ xuất hiện tại đây là do khi nàng nhảy vào trong hồ, Hách Liên Dực đã cho người mời hắn tới nơi này. Có Thượng Quan Hoa chứng kiến, Diệp Đàm có mười cái mồm cũng không cãi thắng được chuyện này.
Cho nên Diệp Đàm trốn thì cứ trốn thôi, mục đích của nàng dù sao cũng đã đoạt được.
“Phong công tử sao rồi?” Chờ đến lúc Thượng Quan Hoa không có ở đây, Ngạo Nguyệt liền hỏi.
“Phong công tử đã được đưa về phủ Công chúa.” Thị nữ trả lời.
“Công chúa vì sao lại phải diễn vở kịch này?” Thị nữ tò mò.
Ngạo Nguyệt không trả lời, lạnh lùng nhìn nàng một cái, thị nữ hoảng sợ liền ngậm miệng, không dám nói câu nào nữa.
“Công chúa, bây giờ chúng ta hồi phủ chứ?” Thị nữ hỏi.
Giằng co cả một đêm, trời cũng đã tang tảng sáng.
Ngạo Nguyệt khép chặt áo, nhìn sắc trời một chút: “Diệp Đàm lăng nhục bản công chúa, hiện tại bản công chúa muốn vào cung diện Thánh.”
Trên đường về Bạch Nhiên nói: “ Theo thuộc hạ thấy Ngạo Nguyệt công chúa không dễ dàng bỏ qua cho Nhị tiểu thư.”
Thanh Linh cười yếu ớt: “Đối phương hao tâm tổn trí bày bố cục, có thể dễ dàng bỏ quan cho ta mới là lạ.” Chỉ là tâm tư Ngạo Nguyệt đều nằm trên người Phong Lộng, làm soa trong một thời gian ngắn có thể nghĩ ra được bẫy nằm trong bẫy này được, chỉ có thể tên khốn kiếp Hách Liên Dực kia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhị tiểu thư, kế tiếp chúng ta phải làm gì?”Bạch Nhiên hỏi.
“Phái người theo dõi xung quanh phủ Công chúa, thấy Phong Lộng lập tức cướp.” Thanh Linh nói, Phong Lộng vào động theo Ngạo Nguyệt sau đó không tiếng động mà biến mất, đoán chừng đã bị Ngạo Nguyệt mang đi.
Phong Lộng tự ý khảy đàn tỳ bà, trước mắt hắn lấy thân phận nhạc sĩ vào phủ Công chúa. Ngạo Nguyệt đưa hắn đi, chắc hẳn là ở phủ Công chúa.
Phong Lộng là chiếc xương sườn mềm của Ngạo Nguyệt, không chế được hắn sẽ kìm chế được Ngạo Nguyệt.
Người của Thanh Linh vừa cướp được Phong Lộng, Thư Nghiễn vội vàng chạy tới: “Chủ Thượng, Ngạo Nguyệt công chúa chuần bị tiến cung.” Thanh Linh dặn hắn phải theo dõi Ngạo Nguyệt sít sao, hắn thấy Ngạo Nguyệt không về qua phủ mà vào thẳng trong cung.
Hắn trực giác có chuyện không hay, tiếp tục thăm dò liền biết Ngạo Nguyệt muốn diện Thánh tố cáo Diệp Đàm lăng nhục công chúa Hoàng thất, hắn nhanh chóng bẩm báo với Thanh Linh.
“Ngạo Nguyệt muốn vào cung tố cáo Chủ Thượng muốn điếm ô sự trong sạch của nàng ta, chúng ta nên làm gì tiếp theo?” Thư Nghiễn hỏi, lăng nhục Công chúa Hoàng Thất chính là coi rẻ tôn nghiêm Hoàng gia, Thánh Thượng chắc chắn sẽ trách tội xuống.
“Hách Liên Dực đang ở đâu?”
“Vinh Vương từ hôm qua đã báo nghỉ hai ngày, hôm nay hắn không vào triều, hắn đang ở đâu thuộc hạ cũng không biết.” Thư Nghiễn bẩm.
Thanh Linh cười quỷ dị ra tiếng: “Không ai biết hắn ở đâu? Rất tốt!”
“Phái người ngăn Ngạo Nguyệt lại.” Nàng phân phó.
Thư Nghiễn cảm thấy hơi khó khăn: “Thuộc hạ ngăn Ngạo Nguyệt công chúa bằng cách nào?” Hắn đang suy tính đến chuyện chẳng lẽ cứ thế cướp nàng ta như cướp Phong Lộng?
Thanh Linh ra hiệu hắn đến gần, sau đó nhỏ giọng nói cho hắn biết cách ngăn Ngạo Nguyệt.
Thư Nghiễn gật gật đầu: “Thuộc hạ hiểu, thuộc hạ liền cho người ngưn nàng ta tiến cung lại ngay.”
“Nhị tiểu thư, bây giờ chúng ta hồi phủ chứ?” Bạch Nhiên hỏi.
“Tạm thời không về, đi Sườn Đồi một chuyến đã.” Sườn Đồi nàng nói nằm ở ngoại ô Hạ thành, Sườn Đồi này là một cái vực sâu không thấy đáy, rất ít người đi ngang qua đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Nhiên nghi hoặc nhìn Thanh Linh, vừa lên tiếng đinh hỏi, Thanh Linh đã nhanh chóng phi thân một quãng xa: “Nhị tiểu thư, chờ thuộc hạ.” Hắn vội vàng đuổi theo.
Xe ngựa của Ngạo Nguyệt nhanh chóng phóng trên đường về Hoàng cung, lúc này thị vệ hộ tống Phong Lộng đột nhiên xuất hiện. Hắn giục ngựa chắn trước mặt xe ngựa của Ngạo Nguyệt.
Thị vệ xuống ngựa, trước mắt thi lễ một cái: “Công chúa, thuộc hạ có chuyện bẩm báo, là về Phong công tử.”
Ngạo Nguyệt nhấc màn xe, lành lạnh hỏi: “Chuyện gì?”
Hắn nhìn xung quanh: “Chuyện này….”Giọng điệu hắn có chút khó xử, Ngạo Nguyệt ra hiệu người tránh đi.
“Được rồi, nói đi.” Ngạo Nguyệt lạnh nhạt nói.
“Công chúa, Phong công tử bị Vinh Vương cướp mất.” Thị vệ lo lắng mở miệng nói.
Ngạo Nguyệt hơi híp mắt nói: “Ngươi nói cái gì?” Ánh mắt nàng băng hàn, thị vệ đứng trước xe ngựa không nhịn được rùng mình một cái.
“Hồi công chúa, Phong công tử bị Vinh Vương cướp đi.” Thị vệ thận trọng nói lại.
“Hoàng huynh, ngươi điên rồi.” Ngạo Nguyệt lãnh lệ mắng một tiếng, giận giữ gạt màn xe ngựa: “Vinh Vương dẫn người đi đâu?”
“Vinh Vương hình như dẫn Phong công tử ra ngoại thành.” Thị vệ trả lời.
Ngạo Nguyệt nhanh chóng lao ra khỏi xe ngựa, đoạt lấy dây cương từ tay thị vệ, xoay người nhảy lên lưng ngựa, thẳng hướng ngoại thành lao đi. Nơi này cách cửa thành không xa, nếu như nàng nhanh chút còn có cơ hội đuổi kịp.
Thị vệ phủ Công chúa thấy Ngạo Nguyệt thúc ngựa rời đi, bọn họ cũng vội vàng đuổi theo, chỉ là tốc độ ngựa của Ngạo Nguyệt rất nhanh, bọn họ nhanh chống bị bỏ lại đằng sau.
Giờ phút này trên mặt Ngạo Nguyệt bình tĩnh một cách dị thường, trong lòng lại gấp như lửa đốt. Một khi Phong Lộng bị Hách Liên Dực mang đi, nàng và Phong Lộng không biết ngày tháng năm nào mới có thể gặp lại được nhau.
Ngạo Nguyệt nhìn thấy bóng lưng Hách Liên Dực từ đằng xa, hắn cũng đang cưỡi ngựa, chỉ là tốc độ của hắn không nhanh như nàng. Nàng mau chóng chắn trước mặt hắn. Hách Liên Dực nhìn thấy nàng, ra hiệu cho người bao vây nàng.
Phía trước chính là Sườn Đồi, Sườn Đồi sâu vạn trượng, người ngã xuống không có khả năng sống sót.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro