Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Động phòng

Sương Nhiễm Tuyết Y

2024-07-23 11:52:46

Hách Liên Dực bị cấm túc ba tháng, nhưng còn chưa tới mười ngày, Nguyên Ung Đế liền giải trừ lệnh cấm túc đối với hắn vì tấm lòng hiếu thảo của hắn.

Ninh Thục phi đột nhiên lên cơn đau tim, đau đến chết đi sống lại, chúng Thái y cũng không còn cách nào có thể giảm bớt cơn đau của Thục phi nương nương.

Sau khi nghe nói Thục phi bị bệnh, Vinh Vương liền ngày ngày ở trong phủ sao chép Kinh Phật, cầu mẫu phi sớm ngày khỏi bệnh. Nghe nói hắn cầu phúc cho mẫu phi, lại không màng sức khỏe của bản thân, không phân biệt ngày đêm, cuối cùng vì mệt mỏi mà ngất xỉu.

Có tin đồn nói rằng nếu một miếng thịt bên ngực trái của người thân có thể trị khỏi chứng bệnh của Thục phi, Vinh Vương liền khoét một miếng trên ngực mình, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Chuyện Vinh Vương sao chép Kinh Phật cầu phúc cho mẫu phi, lại khoét tim lấy máu nhanh chóng truyền khắp triều đình, chúng thần không khỏi thổn thức vì tấm lòng hiếu thảo của Vinh Vương. Đồng loạt dâng tấu chương lên Nguyên Ung Đế, nói rõ tấm lòng hiếu thảo của Vinh Vương cảm động trời xanh, không thể tìm cách hại Hoàng Thượng được.

Vinh Vương cũng không phải thánh nhân, hắn không thể người từng cứu hắn một mạng, chung chăn chung gối ân ân ái ái thời gian dài lại có ý định muốn ám sát Hoàng Thượng. Người bên gối phản bội, người đau lòng nhất phải là Vinh Vương gia.

Không ít đại thần cho rằng ba tháng cấm túc Vinh Vương là một sự trừng phạt quá nặng cho nên đồng loạt dâng tấu chương giải trừ lệnh cấm túc.

Nguyên Ung Đế ngại áp lực của quần thần liền nhanh chóng giải trừ lệnh cấm túc đối với Vinh Vương.

“Chúc mừng Vương gia đã được tự do.” Lưu Hải ninh nọt nói với Hách Liên Dực.

Hách Liên Dực nằm trên giường, sắc mặt suy yếu, hắn thầm nghĩ năm nay chắn chắn là năm hạn của hắn, nếu không sao lại bị thương từ đầu năm cho đến nay được. Mặc dù một đao khoét tim lấy máu kia không khoa trương như lời đồn, nhưng vì làm cho giống thật, hắn cũng cứng rắn tự đâm mình một đao, về phần chén huyết cùng thịt tim, tất cả đều là giả.

Oan ức bị một vết thương, đổi lại lệnh giải trừ cấm túc của Phụ Hoàng, coi như cũng đáng.

Hắn lười nhác mở mắt: “Bản vương lệnh ngươi điều tra hắc y nhân đeo mặt nạ bạc, hiện tại đã tra ra cái gì rồi?”

“Bẩm Vương gia, không có tin tức, người nọ hành tung xuất thần nhập hóa, một chút tung tích cũng đều không tra được.” Lưu Hải trả lời.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tiếp tục tra.” Hách Liên Dực cụp mắt che đi sắc bén cùng tàn nhẫn.

Hắc y nhân nói không quá ba ngày có thể giúp hắn lấy lại tự do, hắn còn không tin, không nghĩ tới rất nhanh liền truyền đến tin Ninh Thục phi bị đau tim. Hắc y nhân nói hắn biết phải sao chép Kinh Phật cùng khoét tim lấy máu, không lâu sau liền nhận được lệnh giải trừ của Nguyên Ung Đế.

Hắn suy đoán cơn co thắt tim của mẫu phi tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, có lẽ hắc y nhân kia không thể thoát khỏi liên quan. Nếu như chuyện này cùng ông ta có quan hệ, vậy….

Tâm Hách Liên Dực không ngừng trầm xuống, đến tột cùng người này là ai, lại có thể vươn bàn tay khống chế được cả hậu cung. Hắc y nhân có đúng là giúp hắn đối phó với Hách Liên Thành hay không?

Hắn phân phó Lưu Hải âm thầm điều tra các quyền thần trong triều đình Nam Hạ, ngoài ý muốn lại không thu hoạch được bất kỳ tin tức gì. Nếu không phải đối phương giấu mình quá sâu thì chính hắn không phải người trong triều.

Bão tuyết đã mấy ngày vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Vài ngày nay, Tần Liễm cùng Thanh Linh đều ở trong một khách điếm.

Thanh Linh nằm trên giường, đắp trên người một cái chăn thật dày. Kỳ thật bệnh cảm mạo của nàng đã hoàn toàn khỏi hẳn nhưng Tần Liễm vẫn cứ lo lắng quá mức, kiên quyết bắt nàng ở trong phòng, không cho phép bước chân xuống giường.

Nằm đến vài ngày, xương cốt đều mềm nhũn cả rồi. Nàng ló đầu ra khỏi ổ chăn, trộm ngó trái nhìn phải, không nhìn thấy bóng dáng Tần Liễm. Lập tức nhanh nhẹn khoác một cái áo bông to sụ, dự định ra ngoài dạo chơi vài phút, hoạt động thư giãn gân cốt.

Nàng cảm mạo mấy ngày, Tần Liễm căng thẳng muốn chết, chăm nàng như thể nàng không còn khả năng tự lo cho bản thân. Hắn lo bệnh của nàng ngày một nặng, nói thế nào thì nói cũng không chịu cho nàng xuống giường đi lại.

Thừa dịp hắn không có ở đây, nàng liền lắc lư đi ra ngoài, nếu không cứ trồng nấm ở trên giường, thân nàng cũng sớm mốc meo lên mất.

Mở cửa phòng, mới bước chưa được hai bước, nàng liền chạm mặt Tần Liễm. Hắn đang bưng trên tay một khay cháo nóng, chầm chậm đi tới, thanh nhã tuấn tú bức người, tựa như trích tiên không vướng khói lửa nhân gian.

“Phu nhân nàng lại không nghe lời. Mau trở về nằm nghỉ đi.” Tần Liễm ôn nhu nói, một tay ôm lấy eo thon nhỏ của nàng, cường thế áp bức nàng đi vào phòng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Gương mặt Thanh Linh lập tức sụp xuống: “Ta không cần.” Nàng cố gắng đẩy cánh tay của hắn ra nhưng lại không thể di chuyển được phân nào.

“Ngoan, nghe lời.” Tay hắn hơi dùng sức nhấc nàng như tiểu hài tử vào phòng.

Nàng trừng mắt nhìn hắn: “Ta đã khỏi bệnh rồi, chàng bắt ta nằm vài ngày rồi, ta muốn ra ngoài chơi.”

Tần Liễm ưu nhã đặt chén cháo lên bàn, xoay người nói: “Phu nhân cảm thấy mệt mỏi sao?”

“Đúng vậy.” Nàng trợn mắt liếc hắn một cái, tức giận quay đầu.

“Vi phu giúp phu nhân thư giãn gân cốt nhé?” Hắn nói xong, trức tiếp dùng tay niết vai nàng.

Nàng vốn muốn cự tuyệt, lực đạo trên tay hắn lại vừa đúng, thoải mái đến mức nàng không khỏi rầm rì một tiếng. Nàng thích ý nheo mắt lại, tựa như mèo con làm biếng.

Nam tử phía sau nàng nhìn chằm chằm vào cần cổ trắng nõn, đôi mắt phượng thâm sâu lộ ra hào quang khác thường. Trung y của nàng khá rộng rãi, hắn vuốt tới vuốt lui rất dễ dàng nhìn thấy quang cảnh bên trong.

Ánh mắt từ cổ dần xuống, hắn không khỏi hít vào một hơi, nuốt nước miếng. Đôi mắt dường như đặc quánh lại, thấp thoáng có lục quang lòe lòe ẩn hiện.

Giờ phút này, đôi mắt hắn tràn đầy dục niệm, nhìn nàng như muốn một miếng ăn luôn nàng vào bụng.

Hắn đột ngột dừng động tác, nàng kinh ngạc quay đầu liền đối diện với cặp mắt tựa như sói đói.

Nàng phát giác không ổn, nhỏ giọng hỏi: “Chàng sao vậy?”

Hắn không trả lời nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng, động tác trên tay lại bắt đầu, chạy khắp nơi trên cơ thể nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Số ký tự: 0