Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Rất nhớ hắn

Sương Nhiễm Tuyết Y

2024-07-23 11:52:46

Ngạo Nguyệt nhìn Phong Lộng dần mất đi hô hấp trong lòng mình, nàng cười yếu ớt, lẩm bẩm nói nhỏ: “ Hỏi quân một câu vô hối, có chết cũng không tiếc.”

Đến lúc Thanh Linh xuất hiện trong đình thì Ngạo Nguyệt và Phong Lộng đã mất đi hô hấp, hai thân thể ôm chặt lấy nhau.

Bạch Nhiên không khỏi kinh ngạc: “Nhị tiểu thư, Phong Lộng và Công chúa…”

“An táng bọn họ cho thật tốt.” Thanh Linh nói, sinh thời không được ở bên nhau, sau khi chết nàng liền thành toàn cho bọn họ.

“Vâng.” Bạch Nhiên trả lời.

“Vạn Phúc am bên kia sao rồi?” Nàng vừa hỏi phía Vạn Phúc am liền rực lên ánh lửa.

“Theo đúng phân phó của Nhị tiểu thư.” Bạch Nhiên trả lời.

Ngày hôm sau khắp nơi liền truyền tin tức, tại Vạn Phúc am, phòng Ngạo Nguyệt Công chúa đột nhiên cháy lớn, bởi thế lửa quá lớn, không ai dám xông vào cứu Ngạo Nguyệt Công chúa, Ngạo Nguyệt Công chúa cứ thế mà táng thân nơi biển lửa.

Trận hỏa hoạn này là Thanh Linh che giấu hành tung của Ngạo Nguyệt, chỉ cần Vạn Phúc am cháy, không ai biết Ngạo Nguyệt vốn đã không còn ở trong am.

Gió Bắc thổi, lá vàng rơi đầy sân, đầu Đông đã đến.

Sáng sớm, Minh Tứ mang theo người khiêng năm cái rương lớn đến Diệp phủ.

Thanh Linh nhìn chằm chằm năm cái rương: “Minh Tứ, trong rương có cái gì vậy?”

“Bên trong rương là y phục công tử chuẩn bị cho tiểu thư mặc vào mùa đông này.” Minh Tứ trả lời.

Thanh Linh chặc lưỡi hít hà, năm rương quần áo lớn, mùa đông nàng cần nhiều y phục như vậy sao?

“Oa, Tần Tướng đối xử với tiểu thư thật tốt.” Hương Thảo hâm mộ nói, mới đầu mùa đông mà Tần Liễm đã thay tiểu thư chuẩn bị nhiều quần áo như vậy rồi.

Một người chỉ đặt tiểu thư vào trong lòng, quan tâm nàng mọi nơi mọi lúc, kể cả chút chuyện dù rất nhỏ. Tiểu thư hiện tại cũng không thiếu ăn cũng chẳng thiếu mặc, Tần Tướng vẫn vì nàng mà chuẩn bị nhiều quần áo như vậy, xem ra hắn thực sự thực sự rất yêu tiểu thư.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Nhị tiểu thư, công tử nhà ta nói, đây đều là y phục tốt nhất, tiểu thư tự mình mở ra nhìn một chút. Còn nữa, công tử gửi thư về cho tiểu thư.” Minh Tứ nghiêm trang nói, giao thư cho Thanh Linh, lại để người khiêng rương vào khố phòng Mặc Trúc viện sau đó liền rời khỏi Diệp phủ.

Thanh Linh mở lá thư trong tay, Tần Liễm nói mấy ngày nữa hắn sẽ từ Mẫn Châu trở lại.

Lá thư thoang thoảng mùi mặc hương, giốn mùi cơ thể hắn.

Biết hắn sắp trở lại, khuôn mặt nàng không giống được sự vui vẻ.

Trong thư còn đề cập đến có một cái hộp nhỏ trong rương. Bởi vì đồ trong hộp quá nhỏ, vì quá nhỏ nên nếu nàng sử dụng thường xuyên thì….

Thanh Linh thấy câu này chưa viết hết, cảm giác hơi hoang mang, cái gì nhỏ? Người này rốt cuộc đang muốn nói đến cái gì?

“Nhị tiểu thư, đồ trong rương nhiều thật.” Hương Thảo mở rương ra kiểm tra giúp Thanh Linh.

Thanh Linh buông lá thư trong tay xuống, nhìn cái rương chằm chằm. Bên trong có áo choàng, áo khoác, giày, bao tay, phàm là y phục dành cho mùa đông đều đầy đủ. Y phục không có cái nào không phải là thượng phẩm, tùy tiện cầm một món đồ đến tiệm cầm đồ cũng được một khoản tiền lớn, đủ cho gia đình bình thường chi tiêu trong mấy tháng.

Hương Thảo kiểm kê đồ dùng đột nhiên hô lên: “A. Nhị tiểu thư, ở trong này có một cái hộp nhỏ tinh sảo.”

Nàng đưa hộp cho Thanh Linh, Thanh Linh mở hộp ra nhìn thoáng chốc mặt đỏ bừng.

“Nhị tiểu thư, mặt ngài thật là đỏ.”Hương Thảo tò mò nhìn nàng: “Trong hộp có thứ gì vậy ạ?”

“Không có gì cả!” Thanh Linh chột dạ trả lời nhanh chóng, bên trong hộp toàn bộ đều là dây bó ngực.

Giờ phút này nàng đã hiểu dòng chữ viết không hết trong thư Tần Liễm nói đến là cái gì rồi, thì ra hắn chê nàng ngực nhỏ. Tên khốn này, trong đầu toàn nghĩ những thứ gi đâu đâu! Nàng thật muốn đánh bể đầu hắn!

Tại Vinh Vương phủ, Hách Liên Dực vội vàng xem công văn trong thư phòng. Lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa: “Vào đi!”

Cửa thư phòng mở ra, Lưu Hải – một trong những tâm phúc của Hách Liên Dực bẩm báo: “Vương gia, thuộc hạ vô tình gặp một người tại Linh Y cốc.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hách Liên Dực vùi đầu nhìn công văn, lời Lưu Hải dường như hắn cũng không buồn nghe.

Lưu Hải nói tiếp: “Thuộc hạ dò la được từ trong miệng hắn nói trong Linh Y cốc cũng có một người tên Diệp Đàm.” Hách Liên Dực phái hắn ra ngoài làm việc, lúc đi ngang qua phụ cận Linh Y cốc trung hợp gặp được phu khuân vác trong Linh Y cốc cũng đang ra ngoài.

Phu khuân vác ra ngoài mua đồ rồi vào một quán trà uống nước nghỉ ngơi, kết quả phát hiện hà bao đã bị trộm mất. Lưu Hải nhất thời tốt bụng giúp hắn trả tiền, phu khuân vác cảm kích cùng hắn trò chuyện mấy câu. Kết quả không cẩn thận lỡ miệng, Lưu Hải mới biết thì ra trong Linh Y cốc còn có một người tên Diệp Đàm.

Vừa nghe đến hai chữ Diệp Đàm, Hách Liên Dực tựa như uống thuốc kích thích ngẩng phắt đầu lên, con ngươi co lại, nhìn Lưu Hải chằm chằm: “Ngươi nói cái gì?”

Lưu Hải lại bẩm báo với hắn một lần nữa.

“Thuộc hạ biết Vương gia muốn trừ khử Diệp Đàm, những chuyện có liên quan đến Diệp Đàm thuộc hạ đều cố gắng lưu tâm, cho nên thuộc hạ liền hỏi tiền căn hậu quả từ đám phu khuân vác kia.”

“Đám phu khuân vác kia nói thế nào?” Hách Liên Dực khẩn cấp hỏi.

Lưu Hải liền trả lời tường tận, Diệp Đàm trong Linh Y cốc kia hình như đến từ Hạ thành, hắn đến cốc để chữa bệnh mãn tính, bên cạnh còn có một người tùy tùng tên gọi Bạch Nhiên nhưng sau mấy ngày Bạch Nhiên đột nhiên biến mất. Mà Diệp Đàm thì vẫn ở tại Linh Y cốc để chữa bệnh, chưa từng rời khỏi đó.

Lông mày Hách Liên Dực giãn ra, đôi mắt tinh quang chợt lóe. Đến từ Hạ thành, tùy tùng thân tín tên gọi Bạch Nhiên, không phải Diệp Đàm thì còn có thể là ai? Khóe môi hắn vẽ ra một nụ cười âm hiểm: “Diệp Đàm tới Linh Y cốc từ lúc nào?”

Lưu Hải nói Diệp Đàm đã đến Linh Y cốc được một thời gian rồi, thời gian vừa khớp Diệp Đàm chân chính rời Hạ thành cầu y. Khóe môi Hách Liên Dực cong sâu hơn, bây giờ hắn có thể hoàn toàn khẳng định Diệp Đàm hiện tại đang ở Hạ thành là giả.

Bạch Nhiên từ nhỏ đã đi theo Diệp Đàm, rất được Diệp Đàm tín nhiệm. Nếu như hiện tại trong Diệp phủ không có Diệp Đàm thì còn có Diệp Thanh Linh có thể sai khiến Bạch Nhiên, nếu không thì còn có thể là ai?

Trước đây Ngạo Nguyệt từng nói với hắn, Tần Liễm từng đỡ một đao chém sau lưng giúp Thanh Linh, bởi vậy mới biết trong lòng Tần Liễm có Thanh Linh.

Hiện tại Tần Liễm với Diệp Đàm quan hệ không tồi, bởi vì hắn đã biết Diệp Đàm hiện tại là Thanh Linh?

Hơn nữa Hách Liên Dực trước đây từng nghe nói Tần Liễm cùng Thanh Linh hôn nhau ngày trên đường phố, chỉ cần bấy nhiêu hắn đã có thể hoàn toàn khẳng định Diệp Đàm hiện tại ở Hạ thành chính là Diệp Thanh Linh.

“Diệp Thanh Linh.” Nụ cười trên mặt Hách Liên Dực không rõ ý vị.

Nữ nhân quả thật rất có ý tứ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Số ký tự: 0