Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê
Thiên Kim Thành Chủ
Sương Nhiễm Tuyết Y
2024-07-23 11:52:46
Editor: Yên Nhi
Dù trời đã tối, nhưng vẫn có vô số loại hoa mà Thanh Linh không biết tên tranh nhau nở rộ, nhiều đóa hoa no đủ mà xinh đẹp tuyệt trần. Yến hội được tổ chức tại trên một khoảng đất trống giữa trăm hoa, tiệc còn chưa bắt đầu mà mùi rượu đã tỏa ra nồng nặc, mùi hương khiến người ta cảm thấy thoải mái, chỉ ước gì mình cứ như vậy mà say đi.
Thanh Linh nâng mắt nhìn vị trí chủ vị, đằng trước có đặt hai chiếc ghế dựa trống, Thiên Nhất Tuyệt một thân hắc y âm trầm đứng ở một bên, yên tĩnh đến khiến không một ai có thể khinh thường hắn được.
Hai bên dưới ghế chủ tọa đặt ba hàng ghế, chính giữa là đường đi có trải thảm hoa mỹ, lúc này trên hai hàng ghế đã có các khách mời của các nước khác ngồi.
Thanh Linh và Tần Liễm tìm một chỗ ngồi xuống, nàng đảo mắt qua một lượt, nhưng tìm mãi cũng không thấy được bóng dáng Hách Liên Dực, chẳng lẽ hắn bị thực nhân điểu cắn đến trọng thương, không đứng dậy nổi nữa rồi sao?
"Thành chủ đến." Tiếng thông báo truyền vang lên, Thanh Linh và mọi người trong sảnh đồng loạt đưa mắt nhìn về phía thành chủ Tư Không Hoành đang bước tới.
Tư Không Hoành mặt mày đen đặc, thân hình cao lớn, một thân hoa phục lục sắc, đầu đội kim quan được khảm tám viên đông châu lớn, bên hông treo một thanh bảo kiếm. Lúc đi đường vẻ mặt hắn thoáng hiện lên căng thẳng, mặc dù bước chân vững vàng, nhưng Thanh Linh vẫn cảm thấy người này dường như không hề có chút khí phách của nhân vật đứng đầu một thành.
Tư Không Hoành mắt nhìn ghế chủ tọa, nơi mà mình đang đi tới, trên mặt đột nhiên xẹt qua một tia hoảng sợ. Vẻ hoảng sợ chỉ lóe lên một cái liền lập tức biến mất, nhưng Thanh Linh vẫn phát hiện ra.
Thanh Linh liếc mắt qua ghế chủ vị trên kia, Thiên Nhất Tuyệt vẫn đứng đó như cũ, nàng không hề phát hiện ở đó có thứ gì có thể khiến người khác hoảng sợ như vậy.
Lúc Tư Không Hoành đi ngang qua nàng, nàng lơ đãng nhận ra khuôn mặt của hắn có gì đó rất khác thường, khuôn mặc của hắn đã dịch dung khác đi!
Người khác có thể không nhìn ra, nhưng người am hiểu dịch dung như nàng sao có thể không phát hiện được.
Tư Không Hoành đi đến ghế chủ vị, phân phó nha hoàm rót rượu, hắn giơ ly rượu lên trước tất cả mọi người, hô: "Lão phu cảm tạ chư vị đã ưu ái tiểu nữ, có thể từ nơi ngàn dặm xa xôi chạy tới Tiêu Dao thành cầu hôn tiểu nữ, lão phu ở chỗ này xin kính chư vị một ly." Vừa nói xong, hắn một hơi uống cạn ly rượu.
Mọi người bên dưới cũng rối rít uống hết rượu trong ly.
Chỗ bên cạnh Tư Không Hoành vẫn trống không, Thanh Linh thầm đoán vị trí kia có lẽ là giữ lại cho nữ nhi của thành chủ, chỉ là yến hội đã bắt đầu, vì sao nữ nhi thành chủ vẫn chưa xuất hiện?
Một trận gió mát kì lạ nổi lên trên mặt đất bằng phẳng, ban đầu vốn chỉ là cơn gió nhu hòa mát mẻ, nhưng dần dần lại càng lúc càng lớn, thổi phồng cả áo bào của những người đang dự tiệc, khiến từng sợi tơ nhảy múa cuồng loạn.
Ở trong cơn gió này, Thanh Linh cảm nhận được có một loại lực đang kích động dưới lớp đất nhu hòa, trận gió cũng do cái loại nội lực kia tác động tới mới phất lên.
"Nhìn kìa, đó là cái gì vậy thế!" Có người kinh hãi hô lên.
Nhửng đóa hoa vây xung quanh buổi yến hội, lúc này đột nhiên cánh hoa lại tranh nhau nở ra. Cánh hoa bị gió thổi bay khắp nơi, bay quanh quẩn trên không của buổi yến hội.
Dưới bầu trời sao sáng chói, những cánh hoa này cứ quanh quẩn trên không trung tạo nên khung cảnh đẹp tuyệt vời. Từ từ, các cánh hoa xoay tròn hội tụ thành một dãy dài.
Đầu dãy dài đó, một nữ tử ngũ quan thanh lệ tuyệt luân nhẹ nhàng xuất hiện. Nữ tử vẫn một thân áo ngực váy dài màu xanh biếc, bên ngoài khoác theo một chiếc mạng che mặt màu trắng sương. Tóc nhẹ buông, được búi đơn giản nghiêng sang một bên và gắn lên ba cây trâm ngọc phỉ thúy xinh đẹp.
Nữ tử đạp lên không trung, giữa ngàn vạn cánh hoa mà bước, thanh lệ thoát tục, tựa như tiên nữ hạ phàm từ tận chín tầng mây. Nàng giẫm nát hoa trong dòng chảy, gót ngọc không nhanh không chậm đi tới, vô vàng cánh hoa theo bước chân của nàng mà rơi rụng tán loạn, tiêu tiêu sái sái, mê loạn mắt người, cánh hoa rơi lên y phục tơ lụa trên người khách nhân, trên áo bào thượng phẩm, trên chiếc sân vương mùi lạnh âm ỉ, và rơi cả vào lòng hàng hà nam tử trẻ tuổi nồng nhiệt.
Tân khách ngồi trên sân, không ít kẻ nhìn bóng hình xinh đẹp kia đến si đến ngốc, ánh mắt như sói đói toát ra khát vọng tầm thường.
Có thể xuất hiện theo cách này, trong lòng mọi người đã ngầm tự hiểu thân phận của nữ tử này, nàng chắc chắn không ai khác chính là nữ nhi thành chủ. Vì vậy, bọn họ rối rít sửa sang lại y phục mà tóc mai của mình, để bản thân thoạt nhìn được tuấn mỹ thêm chút ít.
Tử Mạch chứng kiến màn xuất hiện độc đáo như vậy, thầm hận bản thân mình đêm nay xuất hiện quá vô danh tầm thường. Cảm thấy có ánh mắt đang nhìn đăm đăm mình, ngẩng đầu nhìn qua hướng đối diện, phát hiện Tề Khúc đứng sau lưng Tề Tể Huyên đang nhìn hắn cười ngây ngô đến toát cả miệng.
Tề Khúc đối diện thấy hắn nhìn sang, nhất thời kích động, dáng tươi cười trên mặt càng tăng thêm vài phần.
Tử Mạch như bị nụ cười của nàng lây, cũng nhìn nàng cười cười theo.
Tề Tể Huyên đột nhiên quay đầu lại, phát hiện muội muội mình đang nhìn về phía Tử Mạch cười ngây ngô, hắn ho một tiếng, Tề Khúc bị dọa lập tức ngậm miệng lại. Hắn nhìn sang phía Tử Mạch, ánh mắt sắc bén như muốn bắn ra cả dao.
Nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Tề Tể Huyên, Tử Mạch không vui, nhưng cũng không trừng lại hắn, mà chỉ cười ngày một sáng lạng hơn với Tề Khúc, thi thoảng còn bạo gan ném một ánh mắt quyết rũ câu người cho nàng ta.
Tề Tể Huyên tức giận đến đen mặt: "Cúi đầu xuống, không được nhìn hắn." Hắn nói với Tề Khúc.
Tề Khúc trước nay vô cùng nghe lời huynh trưởng, Tề Tể Huyên vừa nói thế, nàng lập tức cúi đầu. Tử Mạch đối diện thấy vậy, cười nữa cũng không ích lợi gì, liền khép miệng lại.
Lúc nữ nhi thành chủ trên không trung đi đến cách Thanh Linh không xa, Thanh Linh ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy nữ nhân này đẹp thì đẹp thật, nhưng ánh mắt lại có chút trống trãi, không giận cũng không vui.
Nữ nhi thành chủ từ không trung bước xuống, Tư Không Hoành tiến lên đón, nắm chặt tay nàng, nói với mọi người xung quanh: "Đây chính là nữ nhi của lão phu, Tư Không Tiêm Vụ."
Lúc này, Tư Không Tiêm Vụ bỗng nhìn Tư Không Hoành một cái, Tư Không Hoành ấp úng buông tay ra.
Tư Không Hoành mất tự nhiên cười cười, tiếp tục nói với mọi người: "Lão phu chỉ có một nữ nhi duy nhất là Tiêm Vụ, không nhẫn tâm để nàng bị ủy khuất, vì thế lão phu muốn tuyển một người con rể mà Tiêm Vụ thích và người đó có thể yêu thương Tiêm Vụ."
"Thành chủ, chỉ cần ngài gả nữ nhi cho bản thái tử, bản thái tử nhất định sẽ thật yêu thương nữ nhi của ngài, chỉ cần nàng bảo bản thái tử đi hướng đông, bản thái tử quyết sẽ không đi hướng tây." Tây Thành Bá kéo cao giọng nói.
"Ta không gả cho người què?" Tư Không Tiêm Vụ không nể mặt mũi, lạnh lùng từ chối.
Sắc mặt Tây Thành Bá lập tức cứng đờ, cười lớn ra tiếng: "Đại tiểu thư là đang nói giỡn sao?" Vẻ mặt của hắn mặc dù đang cười, nhưng ánh mặt lại vô cùng lạnh lẽo, tức giận đến mức bóp nát ly rượu trong tay.
Hay cho một nữ nhân không biết suy nghĩ, hôm nay ngươi dám cự tuyệt bản thái tử, ngày khác, bản thái tử nhất định sẽ khiến ngươi phải cầu xin bản thái tử!
"Tư Không Tiêm Vụ ta không thích nói giỡn, ta không gả cho người què." Nàng ta thẳng thừng lập lại lần nữa
Tây Thành Bá rốt cuộc không gượng cười được nữa, đè xúc động muốn lật bàn xuống: "Đại tiểu thư, hiện tại chân của bản thái tử đúng là không tốt thật, nhưng có thể chữa khỏi." Nếu không phải đang ở Tiêu Dao Thành, hắn đã sớm hung hăng ra tay dạy dỗ nữ nhân này rồi.
Tư Không Tiêm Vụ không nhìn hắn nữa, cũng không nói thêm gì, làm như không hề nhìn thấy sự tồn tại của hắn.
Đáng giận, hắn có bao giờ bị một người nữ tử không thèm đếm xỉa tới như vậy chứ? Hắn rũ mắt xuống, che lại con ngươi đen nhánh đang tức giận bừng bừng, một tay nắm chặt cái chân què kia. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rét lạnh như rắn độc quét về phía Thanh Linh và Tần Liễm, thật lâu cũng không dời đi.
Tư Không Tiêm Vụ bước lên trước một bước, giọng thanh thúy dễ nghe cất lên: "Đa tạ các vị công tử đã ưu ái, ngoại trừ không gả cho người què ra, Tiêm Vụ một lòng chỉ muốn gả cho một nam tử có thể tâm ý tương thông với mình."
"Thế nào mới gọi là tâm ý tương thông với Đại tiểu thư?" Tề Tể Huyên hỏi.
"Mười ngày sau, kính xin chư vị hãy tụ họp dưới chân núi Nhạc Hòa, đến lúc đó Tiêm Vụ sẽ nói cho mọi người biết thế nào mới xem như là tâm ý thương thông với ta." Nàng ta trả lời.
"Đại tiểu thư, tại sao phải bắt chúng ta tề tụ dưới chân núi Nhạc Hòa chứ? Bây giờ nàng nói luôn không được sao? Cần gì phải phiền phức như vậy." Một công tử quý gia lên tiếng hỏi.
"Ha ha, tiểu nữ không tiện nói ra, lúc đó kính xin chư vị nể mặt mà đến." Tư Không Hoành lên tiếng chặn đứt lời bàn tán.
Sau khi nói xong chuyện chính, Tư Không Tiêm Vụ lấy lí do thân thể khó chịu nên rời khỏi yến hội trước. Còn những người ở lại, không cưỡng nổi sự hấp dẫn của rượu Tiêu Dao Thành mà vui vẻ chè chén.
Rượu, thơm mát mà thuần hậu, là loại rượu ngon thượng đẳng. Thanh Linh không nhịn nổi sự dụ hoặc nên uống khá nhiều, nhưng nàng không ngờ khối thân thể này lại tửu lượng kém như vậy.
Kiếp trước nàng ngàn chén không say, mà bây giờ uống không có bao nhiêu, thế nhưng 'rầm' một tiếng, say đến mức phải nằm úp sấp nghiêng ngả ở trên bàn.
"Đừng nói là nàng đã say rồi nha?" Tần Liễm ở bên cạnh nhẹ giọng nói.
Nàng giống như không có nghe thấy hắn nói, chỉ đưa đôi mắt ngập nước mê ly không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, lúc say nàng đặc biệt vô cùng yên tĩnh nhu thuận.
Vì Thanh Linh say nên Tần Liễm đưa nàng rời khỏi yến hội trước, vừa nảy hắn còn nói nàng khi say thật yên tĩnh nhu thuận, không ngờ vừa rời khỏi yến hội lại bắt đầu náo loạn lên.
Hắn đỡ nàng bước đi, đi được nửa đường, nàng lại lặng lẽ đưa tay cởi bỏ đai lưng, sau đó đẩy bàn tay đang đỡ mình ra, mạnh mẽ cởi xuống áo khoác quăng qua một bên, lúc nàng còn muốn tiếp tục cởi nữa thì ánh mắt hắn đã trầm xuống vài phần.
Hắn nắm lấy tay ngăn động tác cởi đồ của nàng lại, nàng ngẩng đầu lên, hai tròng mắt mê ly lộ ra vài phần ngây thơ, mở miệng nói: "Nóng."
"Nàng ráng nhịn một chút, chờ trở lại phòng rồi thì tùy ý để nàng cởi." Hắn híp lại đôi mắt phượng hẹp dài, giọng nói nhu hòa, nàng giống như hiểu hắn đang nói gì nghiêng đầu ngơ ngác nhìn hắn.
Say rượi còn nghe hiểu được lời hắn, coi như tửu lượng cũng không tới nổi nào, hắn cảm thấy nàng đã yên tĩnh nên cũng buông tay ra.
Minh Lục theo sau hai người sớm đã nhặt áo bào lên, lặng lẽ đưa lại cho Tần Liễm.
Tần Liễm xoay người cầm áo bào, lúc xoay người lại, nàng đã cởi xong hết lớ y phục ngoài.
"Công tử!" Bạch Nhiên theo sau cũng lúng túng thốt lên, Nhị tiểu thư bọn họ quá không cẩn thận rồi, may mắn gần đây không có ai đi ngang qua, nếu không mặt mũi sẽ bị tổn hại rất nặng nề.
"Nhìn qua chỗ khác." Giọng Tần Liễm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói với hai kẻ theo sau.
"Mặc y phục vào." Tần Liễm vừa nói vừa định khoác lại áo khoác cho nàng, nàng lại đẩy hắn ra.
"Ta nóng, không mặc." Nàng lắc lắc đầu, cực giống một đứa trẻ không muốn nghe lời.
Hắn tóm lại hai bộ vuốt không an phận, dụ dỗ: "Ngoan, nàng mặc áo khoác vào trước đi, lát nữa về nàngcó cởi hết cũng không sao."
Hai người đi phía sau nghe vậy, đầu đầy hắc tuyến.
"Hừ, đồ mặt người dạ thú, chỉ sợ ngươi còn đang ước gì có thể cột sạch y phục của Nhị tiểu thư chúng ta đi." Bạch Nhiên âm thầm nói trong lòng.
"Không cần, nóng." Nàng cố gắbf thoát khỏi xiềng xích của hắn, nhưng hắn cầm quá chặt, làm sao cũng không thoát ra được.
"Ngoan, đừng làm rộn... Á..." Lông mày của hắn đột nhiên cau chặt, kêu rên một tiếng, thì ra nàng cảm thấy giãy giụa không có kết quả nên liền dứt khoát cúi xuống cắn tay hắn.
"Thật đúng là nha đầu không an phận." Hắn bất đắc dĩ cười, điểm huyệt đạo nàng, sau đó tự mình cõng nàng đi về.
Trở lại tiểu viện ở Mê Diêu Cung, hắn cõng nàng vào phòng ngủ rồi thả nàng xuống sau đó mới giải huyệt đạo cho nàng.
Hắn cởi lớp da mặt trên mặt của nàng ra, ôm chặt eo của nàng, nhẹ nhàng thổi hơi nóng lên trên cổ nàng: "Phu nhân, còn thấy nóng nữa không?"
"Nóng." Nàng nói, giờ phut này đầu của nàng nửa tỉnh nửa mê mơ mơ hồ hồ, hai gò má ửng hồng, bộ dáng vô cùng ngây thơ, hắn nhìn một lúc nhịn không được hôn lên mặt nàng một cái.
"Nếu vậy, phu nhân cứ thoải mái cởi hết y phục trên người xuống đi." Giọng của hắn hơi trầm xuống, con ngươi đen nhánh thâm thúy giống như đôi bảo thạch, tĩnh lặng và có lực hấp dẫn.
Hắn thả tay đang ôm lay61 eo nàng ra, nàng khẽ sững sờ trong chốc lát, sau đó lảo đảo nện bước đi về phía giường.
Hắn đứng sau lưng, lòng nhộn nhạo nghĩ tới chuyện sắp xảy ra tiếp theo, ánh mắt đói khát không kiêng nể gì lộ cả ra ngoài, nhưng sau chỉ sau thời gian một hồi chuông, ánh mắt đói khát kia bỗng dưng đổi sang dại ra.
Nha đầu kia vừa đến gần giường, vậy mà lại lập tức ngã xuống ngủ.
Khóe miệng hắn hung hăng co rút, một ngụm khí nghẹn lại trong ngực, không thể đi lên cũng không thể đi xuống cứ nghẹn ở giữa, cũng chỉ có nha đầu kia mới khiến cho hắn cảm thấy vừa yêu vừa hận như vậy!
Buồn bực một hồi, hắn cũng bò theo lên giường. Nhìn chằm chằm bộ mặt ngủ không biết chuyện gì của nàng, tâm tình khó nhịn, trằn trọc trở mình. Mà nàng nằm cạnh bên, ngủ vô cùng bình yên.
Đột nhiên, trong đầu hắn chợt lóe qua một ý nghĩ, nhìn chằm chằm bộ mặt lúc ngủ của nàng, cười tà một tiếng.
Sáng sớm, ánh bình minh mỹ lệ, từng sợi nắng màu vàng kim xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trong, rọi sáng cả căn phòng
Thanh Linh mở ra hai mắt mông lung, vừa nhìn tình cảnh trước mắt xong, nàng giống như bị sét đánh trúng, trong nháy mắt đầu óc nhất thời trống rỗng không cách nào suy nghĩ, một hồi lâu sau mới lấy lại được tinh thần.
Bây giờ nàng giống như con bạch tuộc mà ôm lấy Tần Liễm, tất nhiên đây không phải là điểm quan trọng, điểm quan trọng chính là cả hai người đều không mảnh vải che thân!
Nàng nhớ tối qua mình say rượu, sau đó cảm thấy rất nóng, muốn cởi hết y phục để mát mẻ, sau đó, sau đó xảy ra những chuyện gì thì nàng không nhớ nổi.
Đừng nói là sau khi trở lại phòng, nàng cởi sạch y phục mình còn chưa đủ. Đầu óc cũng nóng lên liền y phục của tên này cũng lột sạch đi? Bây giờ y phục của hai người bị ném tán loạn trên giường.
Nàng không phủ nhận bản thân nàng vẫn luôn mơ ước sắc đẹp của tên này, nên chuyện say rượu mà 'khi dễ' tên này cũng là rất có khả năng.
Lúc này Tần Liễm vẫn đang ngủ say sưa, nàng đưa tay điểm vào huyệt đạo trên người hắn.
Nếu như tên này tỉnh lại nhìn thấy cảnh nàng ôm hắn, không chừng sẽ nghĩ cách ép buộc nàng nha.
Cho nên nàng điểm huyệt ngủ của hắn rồi mặc lại y phục lại chỉnh tề, coi như sau này hắn biết nàng 'ngủ' với hắn, nàng cứ chết không nhận thì hắn có thể làm gì được nàng, càng đừng mơ tưởng ép buộc được chút gì từ trên người của nàng.
Nàng tiện tay kéo chăn mỏng qua đắp cho hắn, đứng dậy, nhanh nhẹn mặc y phục, khôi phục lại bộ dáng Diệp Đàm chính nhân quân tử. Tuy nàng đã điểm huyệt hắn, nhưng thời gian hắn ngủ mê man chắc chắn sẽ không lâu.
Thừa dịp trước khi hắn tỉnh lại, nàng phải nhanh rời khỏi đây, nếu không dựa vào trình độ vô sỉ của tên này, không chừng có thể bắt nàng hầu hạ hắn mặc y phục, chỉ suy nghĩ một chút thôi cũng đã cảm thấy da đầu tê dại.
Bây giờ nàng lại càng không thể gọi Minh Lục hay là Bạch Nhiên đi vào, để bọn họ đi vào nhìn thấy cảnh tượng Tần Liễm không một mảnh vải che thân ngủ trên giường nàng, có thể khiến cho bọn họ suy nghĩ linh tinh.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, chân trước vừa mới bước ra, phía sau đã truyền tới một giọng nói dịu dàng: "Phu nhân muốn đi đâu vậy?"
Giọng nói dịu dàng của hắn giống như ma âm khiến nàng dừng lại bước chân, sao hắn có thể tỉnh nhanh như vậy chứ?
Nàng cứng ngắc quay đầu lại, bị phong cảnh sắc xuân có thể khiến cho người ta vừa nhìn liền lập tức chảy máu mũi ở trên giường đập vào trong mắt: 'Á.' Nàng kinh hoảng hét chói tai một tiếng: "Chàng hạ lưu." Sau đó nàng chạy trối chết ra khỏi phòng.
"Nhị công tử, đã xảy ra chuyện gì?" Ở ngoài viện Bạch Nhiên nhìn thấy Thanh Linh hốt hoảng chạy ra, hắn không khỏi nghi ngờ hỏi.
"Không có... Không có gì." Nàng dừng chân lại, lúng túng cười nói.
Bạch Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt nàng hồi lâu, hồi nghi nói: "Thật sự không có chuyện gì sao?"
Hắn nhấc chân định đi vào phòng ngủ của nàng, nàng lập tức níu hắn lại, ho khan vài tiếng: "Bạch Nhiên, khó được dịp đến Tiêu Dao Thành một lần, ngươi đi theo ta tham quan vài vòng đi." Không chờ hắn trả lời nàng liền kéo hắn đi ra ngoài.
Tiêu Dao Thành là một nơi xinh đẹp giống như tiên cảnh, tùy ý liếc mắc cũng có thể nhìn thấy được những đóa hoa nở rộ cùng cỏ cây xanh biếc. Nước chảy dưới cầu nhỏ, đình đài và lầu các giống như tranh vẽ cũng có rất nhiều.
Úc Hương Viên là nơi cực kì nổi tiếng ở Tiêu Dao Thành, chỗ đó một năm bốn mùa đều có hoa tươi nở rộ.
Thanh Linh tùy ý đi dạo ở Úc Hương Viên, còn Bạch Nhiên vì cảm thấy nhàm chán nên bỏ sang chỗ có bóng cây ngồi xuống.
Đột nhiên, xuất hiện tám đại hán khỏe mạnh vây quanh Thanh Linh.
Dù trời đã tối, nhưng vẫn có vô số loại hoa mà Thanh Linh không biết tên tranh nhau nở rộ, nhiều đóa hoa no đủ mà xinh đẹp tuyệt trần. Yến hội được tổ chức tại trên một khoảng đất trống giữa trăm hoa, tiệc còn chưa bắt đầu mà mùi rượu đã tỏa ra nồng nặc, mùi hương khiến người ta cảm thấy thoải mái, chỉ ước gì mình cứ như vậy mà say đi.
Thanh Linh nâng mắt nhìn vị trí chủ vị, đằng trước có đặt hai chiếc ghế dựa trống, Thiên Nhất Tuyệt một thân hắc y âm trầm đứng ở một bên, yên tĩnh đến khiến không một ai có thể khinh thường hắn được.
Hai bên dưới ghế chủ tọa đặt ba hàng ghế, chính giữa là đường đi có trải thảm hoa mỹ, lúc này trên hai hàng ghế đã có các khách mời của các nước khác ngồi.
Thanh Linh và Tần Liễm tìm một chỗ ngồi xuống, nàng đảo mắt qua một lượt, nhưng tìm mãi cũng không thấy được bóng dáng Hách Liên Dực, chẳng lẽ hắn bị thực nhân điểu cắn đến trọng thương, không đứng dậy nổi nữa rồi sao?
"Thành chủ đến." Tiếng thông báo truyền vang lên, Thanh Linh và mọi người trong sảnh đồng loạt đưa mắt nhìn về phía thành chủ Tư Không Hoành đang bước tới.
Tư Không Hoành mặt mày đen đặc, thân hình cao lớn, một thân hoa phục lục sắc, đầu đội kim quan được khảm tám viên đông châu lớn, bên hông treo một thanh bảo kiếm. Lúc đi đường vẻ mặt hắn thoáng hiện lên căng thẳng, mặc dù bước chân vững vàng, nhưng Thanh Linh vẫn cảm thấy người này dường như không hề có chút khí phách của nhân vật đứng đầu một thành.
Tư Không Hoành mắt nhìn ghế chủ tọa, nơi mà mình đang đi tới, trên mặt đột nhiên xẹt qua một tia hoảng sợ. Vẻ hoảng sợ chỉ lóe lên một cái liền lập tức biến mất, nhưng Thanh Linh vẫn phát hiện ra.
Thanh Linh liếc mắt qua ghế chủ vị trên kia, Thiên Nhất Tuyệt vẫn đứng đó như cũ, nàng không hề phát hiện ở đó có thứ gì có thể khiến người khác hoảng sợ như vậy.
Lúc Tư Không Hoành đi ngang qua nàng, nàng lơ đãng nhận ra khuôn mặt của hắn có gì đó rất khác thường, khuôn mặc của hắn đã dịch dung khác đi!
Người khác có thể không nhìn ra, nhưng người am hiểu dịch dung như nàng sao có thể không phát hiện được.
Tư Không Hoành đi đến ghế chủ vị, phân phó nha hoàm rót rượu, hắn giơ ly rượu lên trước tất cả mọi người, hô: "Lão phu cảm tạ chư vị đã ưu ái tiểu nữ, có thể từ nơi ngàn dặm xa xôi chạy tới Tiêu Dao thành cầu hôn tiểu nữ, lão phu ở chỗ này xin kính chư vị một ly." Vừa nói xong, hắn một hơi uống cạn ly rượu.
Mọi người bên dưới cũng rối rít uống hết rượu trong ly.
Chỗ bên cạnh Tư Không Hoành vẫn trống không, Thanh Linh thầm đoán vị trí kia có lẽ là giữ lại cho nữ nhi của thành chủ, chỉ là yến hội đã bắt đầu, vì sao nữ nhi thành chủ vẫn chưa xuất hiện?
Một trận gió mát kì lạ nổi lên trên mặt đất bằng phẳng, ban đầu vốn chỉ là cơn gió nhu hòa mát mẻ, nhưng dần dần lại càng lúc càng lớn, thổi phồng cả áo bào của những người đang dự tiệc, khiến từng sợi tơ nhảy múa cuồng loạn.
Ở trong cơn gió này, Thanh Linh cảm nhận được có một loại lực đang kích động dưới lớp đất nhu hòa, trận gió cũng do cái loại nội lực kia tác động tới mới phất lên.
"Nhìn kìa, đó là cái gì vậy thế!" Có người kinh hãi hô lên.
Nhửng đóa hoa vây xung quanh buổi yến hội, lúc này đột nhiên cánh hoa lại tranh nhau nở ra. Cánh hoa bị gió thổi bay khắp nơi, bay quanh quẩn trên không của buổi yến hội.
Dưới bầu trời sao sáng chói, những cánh hoa này cứ quanh quẩn trên không trung tạo nên khung cảnh đẹp tuyệt vời. Từ từ, các cánh hoa xoay tròn hội tụ thành một dãy dài.
Đầu dãy dài đó, một nữ tử ngũ quan thanh lệ tuyệt luân nhẹ nhàng xuất hiện. Nữ tử vẫn một thân áo ngực váy dài màu xanh biếc, bên ngoài khoác theo một chiếc mạng che mặt màu trắng sương. Tóc nhẹ buông, được búi đơn giản nghiêng sang một bên và gắn lên ba cây trâm ngọc phỉ thúy xinh đẹp.
Nữ tử đạp lên không trung, giữa ngàn vạn cánh hoa mà bước, thanh lệ thoát tục, tựa như tiên nữ hạ phàm từ tận chín tầng mây. Nàng giẫm nát hoa trong dòng chảy, gót ngọc không nhanh không chậm đi tới, vô vàng cánh hoa theo bước chân của nàng mà rơi rụng tán loạn, tiêu tiêu sái sái, mê loạn mắt người, cánh hoa rơi lên y phục tơ lụa trên người khách nhân, trên áo bào thượng phẩm, trên chiếc sân vương mùi lạnh âm ỉ, và rơi cả vào lòng hàng hà nam tử trẻ tuổi nồng nhiệt.
Tân khách ngồi trên sân, không ít kẻ nhìn bóng hình xinh đẹp kia đến si đến ngốc, ánh mắt như sói đói toát ra khát vọng tầm thường.
Có thể xuất hiện theo cách này, trong lòng mọi người đã ngầm tự hiểu thân phận của nữ tử này, nàng chắc chắn không ai khác chính là nữ nhi thành chủ. Vì vậy, bọn họ rối rít sửa sang lại y phục mà tóc mai của mình, để bản thân thoạt nhìn được tuấn mỹ thêm chút ít.
Tử Mạch chứng kiến màn xuất hiện độc đáo như vậy, thầm hận bản thân mình đêm nay xuất hiện quá vô danh tầm thường. Cảm thấy có ánh mắt đang nhìn đăm đăm mình, ngẩng đầu nhìn qua hướng đối diện, phát hiện Tề Khúc đứng sau lưng Tề Tể Huyên đang nhìn hắn cười ngây ngô đến toát cả miệng.
Tề Khúc đối diện thấy hắn nhìn sang, nhất thời kích động, dáng tươi cười trên mặt càng tăng thêm vài phần.
Tử Mạch như bị nụ cười của nàng lây, cũng nhìn nàng cười cười theo.
Tề Tể Huyên đột nhiên quay đầu lại, phát hiện muội muội mình đang nhìn về phía Tử Mạch cười ngây ngô, hắn ho một tiếng, Tề Khúc bị dọa lập tức ngậm miệng lại. Hắn nhìn sang phía Tử Mạch, ánh mắt sắc bén như muốn bắn ra cả dao.
Nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của Tề Tể Huyên, Tử Mạch không vui, nhưng cũng không trừng lại hắn, mà chỉ cười ngày một sáng lạng hơn với Tề Khúc, thi thoảng còn bạo gan ném một ánh mắt quyết rũ câu người cho nàng ta.
Tề Tể Huyên tức giận đến đen mặt: "Cúi đầu xuống, không được nhìn hắn." Hắn nói với Tề Khúc.
Tề Khúc trước nay vô cùng nghe lời huynh trưởng, Tề Tể Huyên vừa nói thế, nàng lập tức cúi đầu. Tử Mạch đối diện thấy vậy, cười nữa cũng không ích lợi gì, liền khép miệng lại.
Lúc nữ nhi thành chủ trên không trung đi đến cách Thanh Linh không xa, Thanh Linh ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy nữ nhân này đẹp thì đẹp thật, nhưng ánh mắt lại có chút trống trãi, không giận cũng không vui.
Nữ nhi thành chủ từ không trung bước xuống, Tư Không Hoành tiến lên đón, nắm chặt tay nàng, nói với mọi người xung quanh: "Đây chính là nữ nhi của lão phu, Tư Không Tiêm Vụ."
Lúc này, Tư Không Tiêm Vụ bỗng nhìn Tư Không Hoành một cái, Tư Không Hoành ấp úng buông tay ra.
Tư Không Hoành mất tự nhiên cười cười, tiếp tục nói với mọi người: "Lão phu chỉ có một nữ nhi duy nhất là Tiêm Vụ, không nhẫn tâm để nàng bị ủy khuất, vì thế lão phu muốn tuyển một người con rể mà Tiêm Vụ thích và người đó có thể yêu thương Tiêm Vụ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thành chủ, chỉ cần ngài gả nữ nhi cho bản thái tử, bản thái tử nhất định sẽ thật yêu thương nữ nhi của ngài, chỉ cần nàng bảo bản thái tử đi hướng đông, bản thái tử quyết sẽ không đi hướng tây." Tây Thành Bá kéo cao giọng nói.
"Ta không gả cho người què?" Tư Không Tiêm Vụ không nể mặt mũi, lạnh lùng từ chối.
Sắc mặt Tây Thành Bá lập tức cứng đờ, cười lớn ra tiếng: "Đại tiểu thư là đang nói giỡn sao?" Vẻ mặt của hắn mặc dù đang cười, nhưng ánh mặt lại vô cùng lạnh lẽo, tức giận đến mức bóp nát ly rượu trong tay.
Hay cho một nữ nhân không biết suy nghĩ, hôm nay ngươi dám cự tuyệt bản thái tử, ngày khác, bản thái tử nhất định sẽ khiến ngươi phải cầu xin bản thái tử!
"Tư Không Tiêm Vụ ta không thích nói giỡn, ta không gả cho người què." Nàng ta thẳng thừng lập lại lần nữa
Tây Thành Bá rốt cuộc không gượng cười được nữa, đè xúc động muốn lật bàn xuống: "Đại tiểu thư, hiện tại chân của bản thái tử đúng là không tốt thật, nhưng có thể chữa khỏi." Nếu không phải đang ở Tiêu Dao Thành, hắn đã sớm hung hăng ra tay dạy dỗ nữ nhân này rồi.
Tư Không Tiêm Vụ không nhìn hắn nữa, cũng không nói thêm gì, làm như không hề nhìn thấy sự tồn tại của hắn.
Đáng giận, hắn có bao giờ bị một người nữ tử không thèm đếm xỉa tới như vậy chứ? Hắn rũ mắt xuống, che lại con ngươi đen nhánh đang tức giận bừng bừng, một tay nắm chặt cái chân què kia. Hắn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rét lạnh như rắn độc quét về phía Thanh Linh và Tần Liễm, thật lâu cũng không dời đi.
Tư Không Tiêm Vụ bước lên trước một bước, giọng thanh thúy dễ nghe cất lên: "Đa tạ các vị công tử đã ưu ái, ngoại trừ không gả cho người què ra, Tiêm Vụ một lòng chỉ muốn gả cho một nam tử có thể tâm ý tương thông với mình."
"Thế nào mới gọi là tâm ý tương thông với Đại tiểu thư?" Tề Tể Huyên hỏi.
"Mười ngày sau, kính xin chư vị hãy tụ họp dưới chân núi Nhạc Hòa, đến lúc đó Tiêm Vụ sẽ nói cho mọi người biết thế nào mới xem như là tâm ý thương thông với ta." Nàng ta trả lời.
"Đại tiểu thư, tại sao phải bắt chúng ta tề tụ dưới chân núi Nhạc Hòa chứ? Bây giờ nàng nói luôn không được sao? Cần gì phải phiền phức như vậy." Một công tử quý gia lên tiếng hỏi.
"Ha ha, tiểu nữ không tiện nói ra, lúc đó kính xin chư vị nể mặt mà đến." Tư Không Hoành lên tiếng chặn đứt lời bàn tán.
Sau khi nói xong chuyện chính, Tư Không Tiêm Vụ lấy lí do thân thể khó chịu nên rời khỏi yến hội trước. Còn những người ở lại, không cưỡng nổi sự hấp dẫn của rượu Tiêu Dao Thành mà vui vẻ chè chén.
Rượu, thơm mát mà thuần hậu, là loại rượu ngon thượng đẳng. Thanh Linh không nhịn nổi sự dụ hoặc nên uống khá nhiều, nhưng nàng không ngờ khối thân thể này lại tửu lượng kém như vậy.
Kiếp trước nàng ngàn chén không say, mà bây giờ uống không có bao nhiêu, thế nhưng 'rầm' một tiếng, say đến mức phải nằm úp sấp nghiêng ngả ở trên bàn.
"Đừng nói là nàng đã say rồi nha?" Tần Liễm ở bên cạnh nhẹ giọng nói.
Nàng giống như không có nghe thấy hắn nói, chỉ đưa đôi mắt ngập nước mê ly không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, lúc say nàng đặc biệt vô cùng yên tĩnh nhu thuận.
Vì Thanh Linh say nên Tần Liễm đưa nàng rời khỏi yến hội trước, vừa nảy hắn còn nói nàng khi say thật yên tĩnh nhu thuận, không ngờ vừa rời khỏi yến hội lại bắt đầu náo loạn lên.
Hắn đỡ nàng bước đi, đi được nửa đường, nàng lại lặng lẽ đưa tay cởi bỏ đai lưng, sau đó đẩy bàn tay đang đỡ mình ra, mạnh mẽ cởi xuống áo khoác quăng qua một bên, lúc nàng còn muốn tiếp tục cởi nữa thì ánh mắt hắn đã trầm xuống vài phần.
Hắn nắm lấy tay ngăn động tác cởi đồ của nàng lại, nàng ngẩng đầu lên, hai tròng mắt mê ly lộ ra vài phần ngây thơ, mở miệng nói: "Nóng."
"Nàng ráng nhịn một chút, chờ trở lại phòng rồi thì tùy ý để nàng cởi." Hắn híp lại đôi mắt phượng hẹp dài, giọng nói nhu hòa, nàng giống như hiểu hắn đang nói gì nghiêng đầu ngơ ngác nhìn hắn.
Say rượi còn nghe hiểu được lời hắn, coi như tửu lượng cũng không tới nổi nào, hắn cảm thấy nàng đã yên tĩnh nên cũng buông tay ra.
Minh Lục theo sau hai người sớm đã nhặt áo bào lên, lặng lẽ đưa lại cho Tần Liễm.
Tần Liễm xoay người cầm áo bào, lúc xoay người lại, nàng đã cởi xong hết lớ y phục ngoài.
"Công tử!" Bạch Nhiên theo sau cũng lúng túng thốt lên, Nhị tiểu thư bọn họ quá không cẩn thận rồi, may mắn gần đây không có ai đi ngang qua, nếu không mặt mũi sẽ bị tổn hại rất nặng nề.
"Nhìn qua chỗ khác." Giọng Tần Liễm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói với hai kẻ theo sau.
"Mặc y phục vào." Tần Liễm vừa nói vừa định khoác lại áo khoác cho nàng, nàng lại đẩy hắn ra.
"Ta nóng, không mặc." Nàng lắc lắc đầu, cực giống một đứa trẻ không muốn nghe lời.
Hắn tóm lại hai bộ vuốt không an phận, dụ dỗ: "Ngoan, nàng mặc áo khoác vào trước đi, lát nữa về nàngcó cởi hết cũng không sao."
Hai người đi phía sau nghe vậy, đầu đầy hắc tuyến.
"Hừ, đồ mặt người dạ thú, chỉ sợ ngươi còn đang ước gì có thể cột sạch y phục của Nhị tiểu thư chúng ta đi." Bạch Nhiên âm thầm nói trong lòng.
"Không cần, nóng." Nàng cố gắbf thoát khỏi xiềng xích của hắn, nhưng hắn cầm quá chặt, làm sao cũng không thoát ra được.
"Ngoan, đừng làm rộn... Á..." Lông mày của hắn đột nhiên cau chặt, kêu rên một tiếng, thì ra nàng cảm thấy giãy giụa không có kết quả nên liền dứt khoát cúi xuống cắn tay hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thật đúng là nha đầu không an phận." Hắn bất đắc dĩ cười, điểm huyệt đạo nàng, sau đó tự mình cõng nàng đi về.
Trở lại tiểu viện ở Mê Diêu Cung, hắn cõng nàng vào phòng ngủ rồi thả nàng xuống sau đó mới giải huyệt đạo cho nàng.
Hắn cởi lớp da mặt trên mặt của nàng ra, ôm chặt eo của nàng, nhẹ nhàng thổi hơi nóng lên trên cổ nàng: "Phu nhân, còn thấy nóng nữa không?"
"Nóng." Nàng nói, giờ phut này đầu của nàng nửa tỉnh nửa mê mơ mơ hồ hồ, hai gò má ửng hồng, bộ dáng vô cùng ngây thơ, hắn nhìn một lúc nhịn không được hôn lên mặt nàng một cái.
"Nếu vậy, phu nhân cứ thoải mái cởi hết y phục trên người xuống đi." Giọng của hắn hơi trầm xuống, con ngươi đen nhánh thâm thúy giống như đôi bảo thạch, tĩnh lặng và có lực hấp dẫn.
Hắn thả tay đang ôm lay61 eo nàng ra, nàng khẽ sững sờ trong chốc lát, sau đó lảo đảo nện bước đi về phía giường.
Hắn đứng sau lưng, lòng nhộn nhạo nghĩ tới chuyện sắp xảy ra tiếp theo, ánh mắt đói khát không kiêng nể gì lộ cả ra ngoài, nhưng sau chỉ sau thời gian một hồi chuông, ánh mắt đói khát kia bỗng dưng đổi sang dại ra.
Nha đầu kia vừa đến gần giường, vậy mà lại lập tức ngã xuống ngủ.
Khóe miệng hắn hung hăng co rút, một ngụm khí nghẹn lại trong ngực, không thể đi lên cũng không thể đi xuống cứ nghẹn ở giữa, cũng chỉ có nha đầu kia mới khiến cho hắn cảm thấy vừa yêu vừa hận như vậy!
Buồn bực một hồi, hắn cũng bò theo lên giường. Nhìn chằm chằm bộ mặt ngủ không biết chuyện gì của nàng, tâm tình khó nhịn, trằn trọc trở mình. Mà nàng nằm cạnh bên, ngủ vô cùng bình yên.
Đột nhiên, trong đầu hắn chợt lóe qua một ý nghĩ, nhìn chằm chằm bộ mặt lúc ngủ của nàng, cười tà một tiếng.
Sáng sớm, ánh bình minh mỹ lệ, từng sợi nắng màu vàng kim xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trong, rọi sáng cả căn phòng
Thanh Linh mở ra hai mắt mông lung, vừa nhìn tình cảnh trước mắt xong, nàng giống như bị sét đánh trúng, trong nháy mắt đầu óc nhất thời trống rỗng không cách nào suy nghĩ, một hồi lâu sau mới lấy lại được tinh thần.
Bây giờ nàng giống như con bạch tuộc mà ôm lấy Tần Liễm, tất nhiên đây không phải là điểm quan trọng, điểm quan trọng chính là cả hai người đều không mảnh vải che thân!
Nàng nhớ tối qua mình say rượu, sau đó cảm thấy rất nóng, muốn cởi hết y phục để mát mẻ, sau đó, sau đó xảy ra những chuyện gì thì nàng không nhớ nổi.
Đừng nói là sau khi trở lại phòng, nàng cởi sạch y phục mình còn chưa đủ. Đầu óc cũng nóng lên liền y phục của tên này cũng lột sạch đi? Bây giờ y phục của hai người bị ném tán loạn trên giường.
Nàng không phủ nhận bản thân nàng vẫn luôn mơ ước sắc đẹp của tên này, nên chuyện say rượu mà 'khi dễ' tên này cũng là rất có khả năng.
Lúc này Tần Liễm vẫn đang ngủ say sưa, nàng đưa tay điểm vào huyệt đạo trên người hắn.
Nếu như tên này tỉnh lại nhìn thấy cảnh nàng ôm hắn, không chừng sẽ nghĩ cách ép buộc nàng nha.
Cho nên nàng điểm huyệt ngủ của hắn rồi mặc lại y phục lại chỉnh tề, coi như sau này hắn biết nàng 'ngủ' với hắn, nàng cứ chết không nhận thì hắn có thể làm gì được nàng, càng đừng mơ tưởng ép buộc được chút gì từ trên người của nàng.
Nàng tiện tay kéo chăn mỏng qua đắp cho hắn, đứng dậy, nhanh nhẹn mặc y phục, khôi phục lại bộ dáng Diệp Đàm chính nhân quân tử. Tuy nàng đã điểm huyệt hắn, nhưng thời gian hắn ngủ mê man chắc chắn sẽ không lâu.
Thừa dịp trước khi hắn tỉnh lại, nàng phải nhanh rời khỏi đây, nếu không dựa vào trình độ vô sỉ của tên này, không chừng có thể bắt nàng hầu hạ hắn mặc y phục, chỉ suy nghĩ một chút thôi cũng đã cảm thấy da đầu tê dại.
Bây giờ nàng lại càng không thể gọi Minh Lục hay là Bạch Nhiên đi vào, để bọn họ đi vào nhìn thấy cảnh tượng Tần Liễm không một mảnh vải che thân ngủ trên giường nàng, có thể khiến cho bọn họ suy nghĩ linh tinh.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, chân trước vừa mới bước ra, phía sau đã truyền tới một giọng nói dịu dàng: "Phu nhân muốn đi đâu vậy?"
Giọng nói dịu dàng của hắn giống như ma âm khiến nàng dừng lại bước chân, sao hắn có thể tỉnh nhanh như vậy chứ?
Nàng cứng ngắc quay đầu lại, bị phong cảnh sắc xuân có thể khiến cho người ta vừa nhìn liền lập tức chảy máu mũi ở trên giường đập vào trong mắt: 'Á.' Nàng kinh hoảng hét chói tai một tiếng: "Chàng hạ lưu." Sau đó nàng chạy trối chết ra khỏi phòng.
"Nhị công tử, đã xảy ra chuyện gì?" Ở ngoài viện Bạch Nhiên nhìn thấy Thanh Linh hốt hoảng chạy ra, hắn không khỏi nghi ngờ hỏi.
"Không có... Không có gì." Nàng dừng chân lại, lúng túng cười nói.
Bạch Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt nàng hồi lâu, hồi nghi nói: "Thật sự không có chuyện gì sao?"
Hắn nhấc chân định đi vào phòng ngủ của nàng, nàng lập tức níu hắn lại, ho khan vài tiếng: "Bạch Nhiên, khó được dịp đến Tiêu Dao Thành một lần, ngươi đi theo ta tham quan vài vòng đi." Không chờ hắn trả lời nàng liền kéo hắn đi ra ngoài.
Tiêu Dao Thành là một nơi xinh đẹp giống như tiên cảnh, tùy ý liếc mắc cũng có thể nhìn thấy được những đóa hoa nở rộ cùng cỏ cây xanh biếc. Nước chảy dưới cầu nhỏ, đình đài và lầu các giống như tranh vẽ cũng có rất nhiều.
Úc Hương Viên là nơi cực kì nổi tiếng ở Tiêu Dao Thành, chỗ đó một năm bốn mùa đều có hoa tươi nở rộ.
Thanh Linh tùy ý đi dạo ở Úc Hương Viên, còn Bạch Nhiên vì cảm thấy nhàm chán nên bỏ sang chỗ có bóng cây ngồi xuống.
Đột nhiên, xuất hiện tám đại hán khỏe mạnh vây quanh Thanh Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro