Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Vì sao lại đối với ta tốt đến như vậy?

Sương Nhiễm Tuyết Y

2024-07-23 11:52:46

Thanh Linh xuất hiện dị thường, Tần Liễm lập tức đã nhận ra, đôi tay hắn xiết chặt eo nàng, ôn nhu hỏi bên tai nàng: “Làm sao vậy? Có phải không thích ngọc bội kia không?”

Nàng nhìn tấm ngọc bội này, nội tâm ngũ vị tạp trần, trong lòng có mấy lời muốn nói, lại sợ chính mình nghe thấy đáp án không mong muốn.

Trong lòng nàng đã tự nói với mình, đây là ngọc bội màu trắng, không phải màu đỏ. Cái chết thảm khốc đầy oan khuất của nàng ở Tướng Quốc tự ngày đó chắc chắn không có quan hệ với Tần Liễm.

Là nàng suy nghĩ nhiều thôi.

“Phu nhân, sao sắc mặt nàng trở nên khó coi như vậy? Có phải không thoải mái hay không?” Hắn thu hồi lại tấm ngọc bội, sau đó sờ sờ trán nàng, nhiệt độ hoàn toàn bình thường.

Nhìn vẻ mặt hắn căng thẳng, nàng cười cười, lấy tay hắn đang đặt ở trên trán nàng xuống, ôm vào trong ngực, tựa hồ chỉ cần làm như vậy nàng sẽ có thêm dũng khí: “Có phải có một tấm ngọc bội màu đỏ giống hệt cái này không?”

“Đúng vậy, ngọc bội này một màu trắng, một màu đỏ, đều là tín vật đính ước.” Tần Liễm nói.

Thân thể Thanh Linh vẫn cứ cứng ngắc như vậy, tiếp tục làm ổ trong lòng hắn, nghe vậy liền hỏi: “Đây chính là ngọc bội đính ước của Bạch tộc?”

Thanh Linh đặt cằm trên đỉnh đầu nàng, thân mật cọ cọ: “Ừ.”

“Sao chàng lại có tấm ngọc bội này?” Nàng ngửa đầu, đôi mắt sáng long lanh tràn ngập hiếu kỳ.

“Là mẫu thân đưa cho ta.” Tấm ngọc bội này hắn không mang theo bên người, mà đặt ở một nơi ngày trước hắn từng ở, mấy ngày trước mới phái người tìm về.

“Mẫu thân chàng đưa, vậy mẫu thân chàng lấy tấm ngọc bội này ở đâu?” Thanh Linh hỏi tiếp.

“Cha đưa.”

Thanh Linh: “…”

“Có vẻ như nàng cảm thấy rất hứng thú với tấm ngọc bội này?” Mỗ nam giọng có vẻ ê ẩm nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thanh Linh liếc mắt nhìn hắn, lại muốn hỏi cha hắn lấy ở đâu, nhưng ngẫm lại lại thôi.

“Chàng có từng nhìn thấy miếng ngọc bội màu đỏ hay không?” Nàng hỏi ra vấn đề này, tâm buộc chặt. Giờ khắc này nàng cảm thấy hết sức sợ hãi nếu hắn thực sự có liên quan đến hắc y nhân trên người mang ngọc bội đỏ đó.

Chẳng biết từ lúc nào, nàng đã quen với sự ôn nhu, dung túng và sự sủng ái hắn dành cho nàng.

Tâm của nàng đã sớm nằm trong tay hắn, nếu như có một ngày, không có hắn ở bên, chỉ sợ ngay cả dũng khí để lấy lại trái tim đã mất cũng không có.

“Vi phu biết sự tồn tại của tấm ngọc bội đó nhưng chưa bao giờ thấy qua.”

Câu trả lời của hắn lầm nàng thở phào nhẹ nhõm, hắn chưa từng thấy nó chứng tỏ hắn không phải chủ nhân của tấm ngọc bội màu đỏ.

Nàng nhìn vòng tay trên tay mình nói: “Ta vẫn thích chiếc vòng tay chính tay chàng làm cho ta này hơn.”

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, âm thanh Minh Lục từ bên ngoài truyền vào: “Công tử, là Dung Tường.”

Thanh Linh nghe thấy tên Dung Tường này có chút kinh ngạc, thoát ra khỏi vòng tay Tần Liễm, tò mò vén rèm xe nhìn nữ tử đang đứng bên ngoài xe.

Thanh Linh nhìn kỹ, phát hiện nữ tử này đã dịch dung.

Nữ tử đã dịch dung mặt không bôi phấn, tố sắc áo bông bao lấy thân hình yểu điệu. Sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, thanh nhã tựa như một đóa sen.

Nàng hướng xe ngựa khom người thi lễ: “Dung Tường tạ ơn ân cứu mạng của công tử.”

Dung Tương giả mạo Dung Thi Thi hành thích Nguyên Ung Đế, bị nhốt vào tử lao, sắp bị tử hình. Lúc này nàng lại xuất hiện ở đây, chứng tỏ Tần Liễm đã cho người cứu nàng.

“Biết, lui ra đi.” Thanh âm đạm mạc của Tần Liễm mơ hồ truyền ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dung Tường không đi, vẫn đứng tại chỗ, muốn nói lại thôi.

Thanh Linh biết nàng chưa đi, hờ hững hỏi: “Có việc?”

“Công tử, muội muội Dung Thi Thi của thuộc hạ hiện giờ đang ở đâu?” Cho đến nay Dung Tường vẫn không biết rõ Tần Liễm xử trí Dung Thi Thi thế nào, nàng chỉ còn Dung Thi Thi là người thân, ra khỏi tử lao liền muốn biết tung tích của nàng ta.

Thanh âm Thanh Linh đột nhiên có chút cao, quay đầu hỏi Tần Liễm: “Dung Thi Thi là người ủa Phong Tuyết lâu?”

“Nàng đã sớm bị trục xuất khỏi Phong Tuyết lâu, đã không còn là người của Phong Tuyết lâu nữa.” Tần Liễm nói.

Dung Thi Thi từng là người của Phong Tuyết lâu, chẳng lẽ lúc trước tổ chức đã phái Dung Thi Thi ẩn núp bên người Mạch Sương nàng chính là Phong Tuyết lâu?

“Đã chết.” Minh Lục lên tiếng trả lời thay Tần Liễm.

“Đã chết?” Dung Tường khiếp sợ nhìn Minh Lục: “Nàng đã chết như thế nào? Là ai đã giết nàng?”

“Nàng ta làm chuyện không nên làm, chết xem như đã là sự trừng phạt nhẹ đối với nàng ta.” Minh Lục nói.

“Công tử, không phải ngài nói sẽ tha thứ cho Thi Thi sao? Vì sao phải giết nàng?” Dung Tường không hiểu hỏi.

Minh Lục nhìn nàng: “Ngươi biết rõ người của Phong Tuyết lâu từ trước đến nay ân oán đều rất rõ ràng, nếu như nàng ta không làm những chuyện khiến công tử không nhịn được, Phong Tuyết lâu cũng sẽ không lấy tính mạng nàng ta.”

Dung Tường cúi đầu, đáy mắt tràn ra bi thương, thấp giọng nhẹ lẩm bẩm: “Dung Tường biết.”

“Phu nhân, nàng làm sao vậy?” Tần Liễm thấy nàng thất thần, hai tròng mắt rũ xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì. Hắn cảm giác có một loại xa cách không nói nên lời, khiến hắn hết sức không thoái mái.

Ánh mắt Thanh Linh đã chuyển dời từ trên người Dung Tường về phương xa, đôi mắt tựa như bị gió thổi đến đau nhức, nước mắt đang lên, sống mũi cảm thấy cay cay. Nghe thấy giọng nói của Tần Liễm, một lát sau nàng mới thu hồi tầm mắt. Nhắm mắt lại, lúc mở mắt đã bình thường trở lại.

Nàng buông màn xe, tươi cười nói: “Ta không sao.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê

Số ký tự: 0