Chương 8
2024-08-04 23:46:17
Bất chợt, con quỷ đập cánh mạnh mẽ, tạo ra một cơn gió lớn đẩy lùi thiếu niên. Tuyết bay tán loạn, che mờ tầm nhìn. Lợi dụng khoảnh khắc này, con quỷ lao tới, móng vuốt sắc bén chĩa thẳng vào cậu. Thiếu niên kịp thời lộn người tránh né, nhưng một vết cắt hiện lên trên má, máu đỏ chảy ra, tương phản với làn tuyết trắng muốt dưới nền đất.
Anh nhanh chóng lấy lại thế cân bằng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào con quỷ. Thanh kiếm bốc cháy, ngọn lửa xanh lấp lánh trong đêm tối. Anh lao lên, nhanh như chớp, tấn công liên tiếp vào cơ thể con quỷ hòng tìm ra sơ hở.
Con quỷ cố gắng chống trả, nhưng mỗi lần nó tấn công, thiếu niên lại né tránh và phản công một cách điêu luyện. Trong một khoảnh khắc, thiếu niên tìm thấy điểm yếu của con quỷ, là ở cổ! Với một cú nhảy mạnh mẽ, anh lao thẳng vào con quỷ, nhanh như cắt, thanh kiếm bùng lên ánh sáng chói lòa đâm thẳng tới. Một tiếng thét vang lên thất thanh, tuyết xung quanh như ngừng rơi trong giây lát.
Con quỷ khuỵu xuống, ánh mắt hung ác dần mờ đi, và cuối cùng gục ngã. Thiếu niên đứng đó, thở dốc, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên sự kiên định. Xung quanh anh, khu rừng tuyết lại chìm vào sự tĩnh lặng.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên đằng sau thiếu niên, là một ông lão tuổi đã xế chiều, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, đôi vai rộng và cơ bắp săn chắc lồ lộ dưới lớp áo choàng dày. Ông vừa đi tới vừa cắn chiếc bánh bao còn đang cầm trên tay, nhàn nhạt nói:
"Tiểu tử, ngươi yếu quá, mất tận 30 phút mới xử lý được một con quỷ bậc 1 cấp B."
Thiếu niên lườm về sau, ánh mắt vẫn đầy nhiệt huyết và tự hào về thành tích vừa đạt được:
"Lão già, đây là lần đầu tôi chinh chiến. Lão cũng không nói quỷ có bộ da dày như thế này?"
Ông lão cười khẩy, nhai nốt miếng bánh bao rồi tiến lại gần xác con quỷ. Ông cúi xuống, ngón tay gõ gõ lên lớp da cứng như đá của nó, tạo nên những tiếng vang nhỏ.
"Thì ra là vậy, là Quỷ Thể Hóa. Nhưng ngươi phải học cách tự thích nghi. Trong trận chiến, không có ai nói trước cho ngươi mọi thứ đâu."
Thiếu niên hừ lạnh, không thèm đáp lại mà quay bước đi về sau. Ông lão nhìn theo bóng lưng anh, rồi lại nhìn về phía thi thể của Quỷ Thể Hóa, ánh mắt trầm ngâm và sâu thẳm, suy nghĩ về điều gì đó. Sau vài phút suy tư, ông chậm rãi đứng dậy và bắt đầu đi về hướng thiếu niên.
Thiếu niên lấy từ trong túi ra một miếng lương khô, vừa đưa lên miệng ăn vừa giảm tốc độ để chờ ông lão. Khi hai người đã đi song song với nhau, ông lão đưa tay ra phía trước, mở lòng bàn tay ra.
Ông tập trung một luồng sức mạnh màu đen. Năng lượng ấy nhanh chóng hội tụ lại, xoáy tròn và trở nên đậm đặc hơn. Từ luồng sức mạnh ấy, một hình hài nhỏ bé bắt đầu hiện ra, dần dần rõ nét. Đó là một tiểu quỷ nữ nhỏ xíu, không lớn hơn ngón tay cái.
Tiểu quỷ có đôi cánh mỏng, trong suốt như cánh chuồn chuồn. Mặc trên người là một chiếc váy xoè dài làm từ những sợi bóng đêm, lung linh như được phủ bởi ánh trăng. Đôi mắt nó lấp lánh hệt những viên ngọc đen ma mị, khuôn mặt tinh nghịch, môi nhỏ cong lên đầy thách thức. Mái tóc dài mượt mà buông xoã, đỏ rực như máu, lộ ra đôi sừng nhỏ xíu trên đầu. Làn da của nó mịn màng, mang một màu xanh nhạt như ánh trăng.
Tiểu quỷ nữ cười cười giễu cợt, ánh mắt giảo hoạt và giọng nói châm chọc vang lên:
"Sao vậy? Lão già? Chưa xử trí ta sao?"
Anh nhanh chóng lấy lại thế cân bằng, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào con quỷ. Thanh kiếm bốc cháy, ngọn lửa xanh lấp lánh trong đêm tối. Anh lao lên, nhanh như chớp, tấn công liên tiếp vào cơ thể con quỷ hòng tìm ra sơ hở.
Con quỷ cố gắng chống trả, nhưng mỗi lần nó tấn công, thiếu niên lại né tránh và phản công một cách điêu luyện. Trong một khoảnh khắc, thiếu niên tìm thấy điểm yếu của con quỷ, là ở cổ! Với một cú nhảy mạnh mẽ, anh lao thẳng vào con quỷ, nhanh như cắt, thanh kiếm bùng lên ánh sáng chói lòa đâm thẳng tới. Một tiếng thét vang lên thất thanh, tuyết xung quanh như ngừng rơi trong giây lát.
Con quỷ khuỵu xuống, ánh mắt hung ác dần mờ đi, và cuối cùng gục ngã. Thiếu niên đứng đó, thở dốc, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên sự kiên định. Xung quanh anh, khu rừng tuyết lại chìm vào sự tĩnh lặng.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên đằng sau thiếu niên, là một ông lão tuổi đã xế chiều, nhưng thân thể vẫn rất cường tráng, đôi vai rộng và cơ bắp săn chắc lồ lộ dưới lớp áo choàng dày. Ông vừa đi tới vừa cắn chiếc bánh bao còn đang cầm trên tay, nhàn nhạt nói:
"Tiểu tử, ngươi yếu quá, mất tận 30 phút mới xử lý được một con quỷ bậc 1 cấp B."
Thiếu niên lườm về sau, ánh mắt vẫn đầy nhiệt huyết và tự hào về thành tích vừa đạt được:
"Lão già, đây là lần đầu tôi chinh chiến. Lão cũng không nói quỷ có bộ da dày như thế này?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông lão cười khẩy, nhai nốt miếng bánh bao rồi tiến lại gần xác con quỷ. Ông cúi xuống, ngón tay gõ gõ lên lớp da cứng như đá của nó, tạo nên những tiếng vang nhỏ.
"Thì ra là vậy, là Quỷ Thể Hóa. Nhưng ngươi phải học cách tự thích nghi. Trong trận chiến, không có ai nói trước cho ngươi mọi thứ đâu."
Thiếu niên hừ lạnh, không thèm đáp lại mà quay bước đi về sau. Ông lão nhìn theo bóng lưng anh, rồi lại nhìn về phía thi thể của Quỷ Thể Hóa, ánh mắt trầm ngâm và sâu thẳm, suy nghĩ về điều gì đó. Sau vài phút suy tư, ông chậm rãi đứng dậy và bắt đầu đi về hướng thiếu niên.
Thiếu niên lấy từ trong túi ra một miếng lương khô, vừa đưa lên miệng ăn vừa giảm tốc độ để chờ ông lão. Khi hai người đã đi song song với nhau, ông lão đưa tay ra phía trước, mở lòng bàn tay ra.
Ông tập trung một luồng sức mạnh màu đen. Năng lượng ấy nhanh chóng hội tụ lại, xoáy tròn và trở nên đậm đặc hơn. Từ luồng sức mạnh ấy, một hình hài nhỏ bé bắt đầu hiện ra, dần dần rõ nét. Đó là một tiểu quỷ nữ nhỏ xíu, không lớn hơn ngón tay cái.
Tiểu quỷ có đôi cánh mỏng, trong suốt như cánh chuồn chuồn. Mặc trên người là một chiếc váy xoè dài làm từ những sợi bóng đêm, lung linh như được phủ bởi ánh trăng. Đôi mắt nó lấp lánh hệt những viên ngọc đen ma mị, khuôn mặt tinh nghịch, môi nhỏ cong lên đầy thách thức. Mái tóc dài mượt mà buông xoã, đỏ rực như máu, lộ ra đôi sừng nhỏ xíu trên đầu. Làn da của nó mịn màng, mang một màu xanh nhạt như ánh trăng.
Tiểu quỷ nữ cười cười giễu cợt, ánh mắt giảo hoạt và giọng nói châm chọc vang lên:
"Sao vậy? Lão già? Chưa xử trí ta sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro